Editor: May
Vào khoảng giữa trưa, Tống Thanh Xuân phát hiện được có người đang theo dõi mình.
Thời tiết hơn hai mươi độ, cho dù người bình thương không có mặc áo ngắn tay, cũng đều sẽ mặc áo mỏng, mà người đó lại mặc một thân đen, bao bọc mình giống như bánh chưng, toàn thân che đậy nghiêm nghiêm thực thực, còn mang mũ và khẩu trang.
Tống Thanh Xuân làm bộ dạng không phát hiện, theo thói quen dạo phố như bình thường, ngó xem nhìn kỹ, lựa chọn mặc thử.
Mặc kệ cô đi tới chỗ nào, chỉ cần xuyên qua gương, cố ý lưu ý một lát, cô sẽ luôn nhìn thấy người trang bị đặc biệt đó theo dõi nghiêm mật.
Ba giờ chiều, Tống Thanh Xuân ở quán cà phê tầng bốn, uống một cốc sữa tươi nóng, bưng tạp chí nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút, sau đó vào lúc điện thoại di động vang lên đinh đông, liền giương mắt, nhìn chăm chú màn hình, tiếp đến xóa sạch tin nhắn, sau đó gọi người phục vụ tính tiền, đứng dậy, đi thang máy chạy thẳng xuống bãi đỗ xe dưới đất.
Tống Thanh Xuân bước vào thang máy, nhấn chốt đóng kín, cách cửa thang máy chậm rãi đóng kín, cô lại nhìn thấy người theo dõi mặc một thân quần áo màu đen đó lần nữa.
Vừa đi ra từ trong thang máy, Tống Thanh Xuân liền đi đến trước xe, mới phát hiện, bốn cái săm lốp chẳng biết bị người thả khí từ lúc nào.
Tống Thanh Xuân giơ điện thoại lên, trước liên hệ công ty xe kéo, sau đó liền bước vào thang máy lần nữa, lên lầu một.
Tống Thanh Xuân đi ra khỏi trung tâm thương mại, đứng ở ven đường chờ xe taxi.
Chẳng qua chỉ nửa phút, liền có một chiếc xe taxi màu vàng ngừng ở trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa sổ xe, nhìn chăm chú người ngồi ở trên ghế lái, kéo cửa phía sau xe ra, ngồi xuống, sau đó nói với tài xế xe taxi địa chỉ nhà họ Tống.
Tài xế xe taxi không lên tiếng, sau khi Tống Thanh Xuân ngồi yên, liền khởi động xe.
Tống Thanh Xuân rũ mắt xuống, lúc ấn điện thoại di động, quét đến quần áo giấu ở phía dưới chỗ ngồi của xe, một thân màu đen, bên trong cuốn một cái khẩu trang và một cái mũ lưỡi trai.
Tống Thanh Xuân chỉ nhìn thoáng qua, liền giả thành bộ dạng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhìn như rất mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi.
Thật ra Tống Thanh Xuân hoàn toàn không có nhập mộng, tuy rằng cô nhắm mắt lại, nhưng lại biết, giữa đường xe từng ngừng lại, tài xế xe taxi xoay người, còn rút đi điện thoại di động từ đầu ngón tay cô.
Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không mở to mắt, mãi đến sau khi qua hơn nửa tiếng, mới giả vờ bộ dáng ngủ mơ hồ, vuốt mắt, mở mí mắt ra.
Cô trước là kinh ngạc một lát, sau đó mới nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, phát hiện xe đã sớm lái ra thành phố Bắc Kinh, lái lên đường cao tốc, cô trước là nghi ngờ hỏi một câu: “Đây là chỗ nào nha?” Sau đó mới lập tức tỉnh táo ngồi thẳng người, thoạt nhìn giống như là không biết gì hết, vỗ phía sau ghế tài xế xe taxi: “Tài xế, anh lái sai đường...”
Tài xế taxi giống là không nghe thấy lời nói của cô, không bị lay động tiếp tục nhấn ga lái tiến về phía trước,
Giữa ghế sau và ghế trước xe taxi có một cái lưới hàng rào bảo vệ, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không đụng tới tài xế xe taxi được, chỉ đành xoay người đi kéo cửa xe, phát hiện xe đã bị khóa trái, lúc này mới giả vờ bộ dạng thất kinh, vừa chất vấn tài xế xe taxi rốt cuộc muốn kéo cô đến nơi nào, vừa bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động của mình, làm ra phản ứng muốn báo cảnh sát.
Cô không tìm được điện thoại di động, bắt đầu khủng hoảng, bắt đầu sợ hãi, bắt đầu khóc cầu xin tài xế xe taxi.
Tài xế xe taxi nhắm mắt làm ngơ, không có đáp lại chút nào, chỉ là mắt không chớp nhìn chằm chằm đường trước mặt, nhanh chóng chạy đi.