Editor: May
“Anh bỏ em xuống, anh là tên khốn kiếp, không phải anh không muốn ở cùng với em sao, anh đều muốn kết hôn, anh quản em làm gì?”
“Không phải anh muốn để em ở lại thiên đường sống thật tốt sao? Em như anh mong muốn, em tìm một người đàn ông chưa lập gia đình, sao anh lại muốn phá rối hôn sự của em!”
“Anh buông em ra, em muốn tìm vị hôn phu của em!”
Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm hung hăng đặt ở trên mặt đất.
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, nhìn ven đường một cái, tên ăn xin đó nhặt tiền Tô Chi Niệm ném cho mình, có lẽ là bởi vì số lượng quá nhiều, sợ Tô Chi Niệm quay người lại đi tìm anh ta đòi lại, nhanh chân chạy đi.
“Vị hôn phu của em chạy rồi, em muốn đuổi theo anh ấy...” Tống Thanh Xuân la lên một câu, liền đẩy Tô Chi Niệm ra, một bộ dáng muốn đuổi theo phương hướng tên ăn xin chạy: “Vị hôn phu, chờ em một chút, vị hôn phu...”
Tô Chi Niệm nắm cổ tay Tống Thanh Xuân, hung hăng kéo cô trở về, ném một cái về lại trên xe.
“Anh...”
Tống Thanh Xuân vừa gọi một chữ, Tô Chi Niệm bỗng nhiên liền nghiêng thân đề lên người cô, cúi đầu, hung hăng ngăn chặn môi cô.
Không muốn người ta, sao lại còn muốn hôn người ta! Không cho hôn! Tống Thanh Xuân giận dỗi xoay đầu đi, né tránh môi Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm nghiêng đầu, lại dán lên môi cô lần nữa.
Hừ, mình là người dễ dỗ như vậy sao? Tống Thanh Xuân lại hung hăng chuyển đầu một chút, tránh né môi Tô Chi Niệm lần nữa.
Tô Chi Niệm giơ tay lên, nắm chặt cằm cô, cưỡng bức mặt cô đối diện mặt anh, sau đó cố định đầu cô không thể nhúc nhích, lần thứ ba cúi đầu, hơi thở hơi bất ổn chậm rãi xích lại gần môi cô.
Anh và cô đã rất lâu chưa hôn môi, khoảnh khắc môi răng chạm vào nhau, có một luồng điện mãnh liệt, từ chỗ làn môi bọn họ dính vào nhau, truyền khắp toàn thân của nhau.
Thân thể Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng quấn quýt một cái, cử động vốn muốn né tránh môi anh, liền ngừng lại.
Tô Chi Niệm chậm rãi vuốt ve môi cô, từng trận rùng mình, nhanh chóng nhảy lên ở trong cơ thể của anh và cô.
Anh chậm rãi đưa lưỡi nhọn ra, chậm rãi liếm làn môi cô, sau đó nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm của cô, xâm nhập vào trong miệng cô.
Cô còn đang nổi nóng, đột nhiên cắn đầu lưỡi của anh, đau đớn khiến anh rên khẽ một tiếng, lại chậm chạp không có dấu vết muốn rút lui ra từ trong miệng của cô, lực đạo cô cắn anh dần dần biến mất, lưỡi anh ở trong miệng cô, hơi hơi mấp máy, tốc độ càng lúc càng nhanh, động tác càng lúc càng bá đạo, cho đến cuối cùng, tay anh giữ đầu cô, hôn đến kích tình, hôn đến nhiệt liệt.
Lửa giận trong lồng ngực cô, theo nụ hôn của anh, tiêu tán từng chút một, cô chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy eo anh, theo bản năng đáp lại anh.
Anh ôm cô chặt hơn, ở trên đường lớn không có một bóng người, hôn đến sâu nhất.
Qua rất lâu, lâu giống như một thế kỷ vậy, anh mới lưu luyến không nỡ buông cô ra.
Hơi thở anh bất ổn, gò má cô ửng đỏ.
Mi tâm của anh để ở mi tâm của cô, hai tay anh nâng chặt mặt cô, lực đạo ngón cái của anh như có như không ma sát gò má của cô, âm điệu anh mở miệng, trầm thấp, mang theo một cổ từ tính nồng đậm, nhục cảm mà câu dẫn người ta: “Đình Đình, về sau không cho như thế nữa, không cho tùy tiện gọi người khác là vị hôn phu...”
“Nếu như anh không cần em, em sẽ vẫn như thế, em vẫn tùy tiện bắt một người ở trên đường cái, để cho anh ta làm vị hôn phu của em...”
Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, lại bị Tô Chi Niệm hung ác ngăn chặn môi.