Editor: May
“Ngày 25 tháng 12 năm 2009, lễ giáng sinh, cô vì Tần Dĩ Nam khóc thật đau lòng, rơi lệ là cô, đau đớn lại là tôi, tôi rất muốn an ủi cô, cũng không dám tới gần cô, bởi vì tôi sợ, sợ tôi mưu đồ bất chính với cô, ảnh hưởng đến cuộc đời tốt đẹp của cô, tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp, làm một số điện thoại không có bất kỳ trói buộc chứng minh thân phận, gửi cho cô một dòng tin nhắn, lễ giáng sinh vui vẻ, cô không trả lời, chẳng qua cũng không có việc gì, dù sao anh đã quen với chuyện cô không thèm chú ý.”
“Ngày mùng 8 tháng 10 năm 2010, tôi ở Bắc Kinh chính thức đăng ký công ty, chọn ngày này, là bởi vì tôi và cô gặp gỡ là vào ngày mùng 8 tháng 10.”
“Ngày mùng 5 tháng 4 năm 2011, phỏng vấn thư ký, thật ra rất không cần thư ký, bởi vì quen độc lai độc vãng, nhưng công việc càng ngày càng bận rộn, không có cách nào, tới phỏng vấn rất nhiều người, tôi lại chọn Trình Thanh Thông, nguyên nhân rất đơn giản, ngày đó Trình Thanh Thông tới phỏng vấn, mặc một cái váy ô vuông xanh mà Tống Thanh Xuân cũng có.”
“Ngày mùng 6 tháng 3 năm 2012, Tần Dĩ Nam đi tham gia quân ngũ, cô luôn chờ mail của anh ta, nhưng Tần Dĩ Nam lại chậm chạp không trả lời, thấy cô khổ sở, tôi cũng nhịn không được khổ sở theo, tôi nghĩ tôi là thật yêu cô yêu đến mức không thể tự giải thoát, đã bỏ mặc chính mình ở trong hắc ám và bẩn thỉu cả đời, cho nên mới sẽ phát điên, đánh cắp mật mã hộp thư của Tần Dĩ Nam, trả lời mail cho cô, sau khi nhận được mail cô rất vui vẻ, thấy cô vui vẻ, tôi cũng rất vui vẻ, tuy rằng chua xót và đau đớn, chỉ là cũng đã quen với đau đớn đó rồi.”
...
“Ngày mùng 8 tháng 4 năm 2013, một năm này, tôi và cô 99 bức mail, cô không biết là tôi gửi, cô cho rằng là Tần Dĩ Nam gửi, cô càng ngày càng thích Tần Dĩ Nam rồi đúng không? Tuy rằng tôi sẽ rất khổ sở, chẳng qua không việc gì, cô yêu người khác, sẽ luôn tốt hơn yêu tôi. Nhưng, có một bí mật nhỏ, không có ai biết, 99 bức mail kia, số lượng từ mỗi một bức, đều là giống nhau như đúc, đều là 520 chữ, 520, anh yêu em, 99 bức mail, 99 lần nói yêu em.”
...
“Ngày mùng 7 tháng 8 năm 2015, Tống Thừa chết, có lẽ là bởi vì quan hệ huyết thống, lúc nghe được tin này, tim tôi co rút một chút, theo sau liền nghĩ đến cô, sau đó đi tìm cô, quả nhiên thấy cô khóc giống như là đứa bé.”
“Ngày 17 tháng 9 năm 2015, thị trường chứng khoán xí nghiệp Tống thị rớt mạnh, Tống Mạnh Hoa nhập viện.”
“Ngày mùng 2 tháng 10 năm 2015, cô tới tìm tôi, tôi không gặp cô.”
“Ngày 29 tháng 10 năm 2015, không nghĩ tới cô cố chấp như vậy, tôi nói cực kỳ khó nghe với cô, cô lại vẫn không hề từ bỏ.”
“Ngày mùng 2 tháng 11 năm 2015, cô ở dưới lầu công ty tôi chờ một ngày, thật ra tôi rất muốn giúp cô, nhưng tôi không dám mở miệng, tôi chỉ dám dùng lần cãi vả kia với cô, mắt lạnh đợi cô, tôi không dám đối tốt với cô, không dám chút nào, bởi vì tôi rất muốn đối tốt với cô, tôi sợ chính mình một khi đối tốt với cô, liền không khắc chế được muốn vẫn một mực đối tốt với cô, tôi sợ tôi tốt, sẽ ảnh hưởng tới cô, tôi sợ kéo cô xuống địa ngục, cho nên tôi chỉ có thể để cho tâm mình cứng rắn, đi làm một người khiến cho cô chán ghét đến tận xương.”
“Ngày 23 tháng 11 năm 2015, cô quấn quýt tôi càng chặt, tôi rất buồn bực, tôi cảm thấy chính mình càng lúc càng lung lay, tôi muốn cách cô gần một chút, vẫn luôn rất muốn, nhưng mà tôi sợ sự ích kỷ của mình sẽ phá hủy cô.”