Editor: May
Tô Chi Niệm nói tới đây, thật ra vẫn còn chưa nói xong, hẳn là còn thiếu một câu “Tôi đã gọi nói chuyện xong, anh ta sẽ ưu tiên phụ trách áo cưới của em”, nhưng câu nói kế tiếp, anh không tự mình nói được, cho nên liền ngừng lại.
Nên hình dung cảm giác khi Tống Thanh Xuân nghe được câu này như thế nào?
Có chút không khỏi muốn cười... Hơn nữa cũng thật rất buồn cười... Người đàn ông này xác định anh không phải tới cho cô thêm ngột ngạt chứ?
Cô đã từng yêu anh tha thiết, thậm chí đến hiện tại vẫn còn yêu anh, nhưng cô lại bị anh bức đến chỉ có thể buông tay gả cho người khác... Nhưng anh thì sao? Lại tốt bụng bận tâm cho áo cưới của cô...
Cuối cùng Tống Thanh Xuân cũng thật sự bật cười, chẳng qua cô rất nhanh liền thu hồi nụ cười, cũng dời ánh mắt nhìn anh đi, nói tiếng “gặp lại sau”, không đợi anh hồi đáp liền rời đi.
Tô Chi Niệm đứng yên tĩnh ở chỗ cũ, nhìn Tống Thanh Xuân càng đi càng xa, cho đến cuối cùng biến mất ở góc rẽ, tầm mắt của anh cũng không có chút ý tứ muốn thu hồi nào.
Ánh mặt trời mùa đông tui đẹp nhưng không ấm áp, xuyên qua thủy tinh rộng lớn, yên tĩnh chiếu vào trên mặt anh, khiến cho vẻ mặt anh trở nên mơ hồ. -
Vào lúc cuộc họp đến thời khắc quan trọng nhất, Tô Chi Niệm bỗng nhiên nói muốn đi nhà vệ sinh, đứng dậy rời đi.
Người một phòng chờ anh gần nửa tiếng, đều không đợi được anh trở về, cuối cùng Trình Thanh Thông chỉ đành dưới sự giật dây của mọi người, ra tìm Tô Chi Niệm.
Trình Thanh Thông vừa trên đường quẹo đến hướng nhà vệ sinh, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm giống như là một pho tượng đứng cứng đờ ở giữa hành lang.
Cô hơi dừng bước chân một chút, mới chậm rãi giẫm giày cao gót đi tới, khi cô cách anh chỉ còn một mét, anh đã lấy lại tinh thần, động tác đầu tiên chính là rũ mắt xuống.
Cho dù anh phản ứng rất nhanh, nhưng Trình Thanh Thông vẫn rõ ràng bắt giữ được khóe mắt ướt át của anh.
Đáy lòng Trình Thanh Thông hung hăng co rút một cái, bước chân liền đột nhiên ngồi xổm xuống ngay tại chỗ.
Mà Tô Chi Niệm lại chậm rãi nâng mí mắt lên, mắt đen nhánh trơn bóng rõ ràng, sớm đã che giấu thật sâu tất cả bi thương ở dưới động tác rũ mắt xuống đơn giản kia.
Trình Thanh Thông không hề nói gì, Tô Chi Niệm cũng không hỏi gì.
Hai người một trước một sau trở về phòng họp, trước khi rời khỏi phòng họp, Tô Chi Niệm thường xuyên thất thần, sau khi trở về liền trở nên đặc biệt nghiêm túc, dứt khoát ngắn gọn giải quyết xong cuộc họp, liền trực tiếp mang theo Trình Thanh Thông rời khỏi vườn hồng.
Trên đường về thành phố, Tô Chi Niệm luôn trầm mặc không tiếng động, vào lúc xe sắp chạy lên Ngũ Hoàn, lên tiếng nói với tài xế: “Đi công ty.”
Dừng lại, Tô Chi Niệm lại nói với Trình Thanh Thông: “Tôi có vài chuyện muốn dặn dò cô.”
Đến công ty, đã là năm giờ rưỡi chạng vạng.
Bởi vì cuối tuần, lễ tân không ở đây, Trình Thanh Thông ấn thang máy giúp Tô Chi Niệm.
Đến khu tổng giám đốc, Tô Chi Niệm trước phân phó Trình Thanh Thông rót cho mình ly trà, sau đó liền tự mình vào phòng làm việc.
Lúc Trình Thanh Thông bưng trà nóng, đẩy cửa phòng làm việc ra, Tô Chi Niệm đang đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn trời chiều.
Trình Thanh Thông nhẹ nhàng đặt ly trà ở trên bàn làm việc, gọi một câu: “Tô tổng.”
Tô Chi Niệm đưng lưng về phía cô, không có chút phản ứng nào.
Trình Thanh Thông trầm mặc.
Mãi cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống, đèn neon ngoài cửa sổ sáng lên một chiếc lại một chiếc, Tô Chi Niệm mới chậm rãi xoay người, bước tao nhã bước chân đi đến trước bàn làm việc.
Anh bưng ly trà đã hoàn toàn nguội lên, giơ lên bờ môi, nuốt một ngụm, sau đó không nhanh không chậm để ly xuống, mới đưa tay kéo một ngăn kéo bên trái bàn làm việc ra.