Editor: May
Câu trả lời này, thật khiến cho Trình Thanh Thông vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, nghĩ đến những trải qua trong mấy ngày nay, mỗi lần lúc cô mệt mỏi hận không thể về nhà nằm xuống đi ngủ, Tô Chi Niệm liền sẽ có công việc mới theo kịp.
Thứ bảy Bắc Kinh không giới hạn đi, mỗi lúc đến xế chiều, có nhiều đường còn muốn kẹt hỗn loạn hơn thời gian làm việc bình thường rất nhiều lần.
Mà hôm nay nơi bọn họ chọn gặp mặt khách hàng, đúng lúc lại là trung tâm thương mại lớn nhất, cho nên xe gần như đi một chút, liền ngừng nửa phút?
Gần nhất tuy rằng lượng công việc của nhân viên xí nghiệp Tô thị rất lớn, nhưng mệt nhất lại là Tô Chi Niệm, một mình anh xử lý hết công việc trong mười ngày này, gần như là nhiều gấp năm lần tất cả nhân viên.
Thân làm thư ký đắc lực nhất của Tô Chi Niệm, Trình Thanh Thông còn biết, Tô Chi Niệm đã ở công ty qua vài đêm.
Anh gắng gượng nhiều ngày như vậy, luôn là thật mệt chết, lần này ngồi trên xe, lại có thể không có giống như lúc trước mở máy vi tính ra liền làm việc, ngược lại dựa vào lưng xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Có lẽ là gần đây cô làm việc cũng quá mệt mỏi, vẫn chưa từng có quá chú ý anh, lúc này khi cô xuyên qua kính chiếu hậu, yên tĩnh nhìn anh chăm chú, mới phát hiện, anh lại gầy đi rất nhiều trong vòng mười ngày ngắn ngủi này, dưới đôi mắt màu đen sẫm, tất cả trong xương đều lộ ra vẻ tiểu tụy.
Ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, lại luôn nhìn anh không đủ.
Thật ra Trình Thanh Thông cũng rất mệt mỏi, rất muốn nhắm mắt lại ngủ một lát, nhưng cô vẫn chống đỡ tinh thần, len lén nhìn Tô Chi Niệm.
Nửa tiếng, xe chạy về phía trước mới khoảng 2000 mét, vào lúc xe sắp lái qua Tân Quang Thiên Địa, Tô Chi Niệm bỗng nhiên mở to mắt ra, đột nhiên lên tiếng: “Dừng xe!”
Tài xế bị một tiếng này của Tô Chi Niệm dọa đến tay run lên, tay lái chuyển một chút, sau đó liền vội vàng ngừng ở trên đường cái lớn.
Sắc mặt Tô Chi Niệm bình tĩnh nhìn thẳng trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.
Chiếc xe phía sau không có cách gì chạy được, tiếng sáo trúc vang thành một mảnh.
Trình Thanh Thông nhịn không được lên tiếng, hỏi thăm: “Tô tổng, sao vậy?”
Tô Chi Niệm giống như là mất hồn, vẫn không có chút phản ứng nào.
Theo đó trong xe phía sau, có người xuống, đi tới bắt đầu gõ cửa sổ xe.
Tài xế vội vàng khách khí nhận lỗi.
Trình Thanh Thông chỉ đành kiên trì đến cùng giơ tay lên, lắc lắc ở trước mặt Tô Chi Niệm: “Tô tổng?”
Tô Chi Niệm đột nhiên kéo suy nghĩ sâu xa về, vào lúc Trình Thanh Thông hỏi anh có muốn trước lái qua một đoạn đường đỏ, tìm một ven đường ngừng lại, Tô Chi Niệm đột nhiên liền đẩy mở cửa xe, xuống xe.
Trước khi anh đóng cửa xe, Trình Thanh Thông nghe thấy Tô Chi Niệm lưu lại một câu: “Các người đi trước đi.”
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm giống như bên cạnh không có người xuyên qua đường cái, bóng lưng đi tới Tân Quang Thiên Địa, đáy lòng không hiểu ra sao cả liền hiện ra một cổ dự cảm không tốt, cô giãy giụa ở trong đầu rất lâu, cuối cùng vẫn là để cho tài xế ngừng xe một chút, tự mình xuống, đuổi kịp Tô Chi Niệm ở xa xa.
Tô Chi Niệm đẩy cửa sau Tân Quan Thiên Địa ra, sau khi đi vào trung tâm thương mại, nhìn chung quanh một lúc, sau đó liền đi tới khu vật phẩm xa xỉ.
Anh vừa đi đến chỗ thang máy, bước chân liền ngừng lại.
Anh giống như là một kẻ đầu gỗ, yên tĩnh dán mắt vào cảnh tượng ngoài năm mươi mét.
Tống Thanh Xuân mang một đôi giày đế bằng sóng vai đi bên cạnh Tần Dĩ Nam, cô không có mang giày cao gót, thấp hơn anh ta rất nhiều.
Hai tay cô trống trơn, mà trong tay anh ta xách nhiều túi shopping lớn nhỏ không đồng đều.