Editor: May
Qua một hồi lâu, Tô Chi Niệm mới quay đầu, nhận lấy MP3 đó.
“Tô tổng, vậy cuộc họp còn muốn...” Lời của Trình Thanh Thông vừa nói ra được phân nửa, bỗng nhiên sững sờ, cô nhìn chằm chằm hai mắt đỏ bừng của Tô Chi Niệm một lát, đổi lời nói phân nửa vừa rồi thành lời khác: “... Muốn đổi thành ngày mai không?”
“Ừ.” Tô Chi Niệm cúi đầu, nhìn MP3 trong lòng bàn tay một lát, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
“Vậy Tô tổng, nếu không còn chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước.”
Tô Chi Niệm không nói gì, Trình Thanh Thông ôm một mảnh hỗn độn vừa nhặt lại từ trên mặt đất lên, đi ra khỏi phòng họp.
Tô Chi Niệm đứng ở trước cửa sổ khoảng mười phút, xoay người, đi ra khỏi phòng họp, không về phòng làm việc của mình, trực tiếp vào thang máy, xuống lầu, lái xe trở về nhà.
Anh đổi giày ở chỗ cổng vòm, chậm rãi lên lầu, anh rất mệt mỏi, nhưng lại không đi phòng ngủ, mà là vào thư phòng.
Anh ngồi ở trên ghế, lấy MP3 từ trong túi ra, nhìn chăm chú một lát, liền nhấn mở chốt âm thanh ở bảng liên kết.
Âm nhạc quen thuộc vang lên, là bài 《 chúng ta đều đã bị lãng quên 》mà anh thích nhất.
Sau khi một ca khúc dài đến hơn bốn phút dừng lại, một ca khúc tiếp theo, lại vẫn là bài《 chúng ta đều đã bị lãng quên 》mà anh thích nhất kia.
Tô Chi Niệm nhăn mày lại, cầm MP3 lên, nhấn mở mục lục, phát hiện bên trong lại chỉ có một bài《 chúng ta đều đã bị lãng quên 》này.
Đầu ngón tay nắm MP3 của Tô Chi Niệm đột nhiên liền kịch liệt run rẩy lên.
Hóa ra, hóa ra anh có rất nhiều lần, rất nhiều lần lúc ở trên đường cái nhìn cô từ phía xa, thấy cô đeo tai nghe nghe nhạc, anh cho rằng cô nghe rất nhiều rất nhiều bài, lại không nghĩ rằng, từ đầu đến cuối, cô lại chỉ nghe có một ca khúc này.
Tô Chi Niệm cảm thấy tâm của mình, giống như là bị vật gì đó hung hăng níu chặt, đau đến hô hấp của anh đều có chút khó khăn.
Anh dựa vào ở trên ghế dựa, thân thể cứng đờ ngồi rất lâu, mới lấy lại tinh thần.
Anh chậm rãi đưa tay ra, vừa nhập mật mã vào ngăn tủ, sau đó mở ra, tìm ở bên trong rất lâu, tìm được một cái túi văn kiện rất cũ ra.
Bên trong túi văn kiện giống như là hung thần ác sát yêu ma quỷ quái, khiến cho Tô Chi Niệm nhìn chăm chú rất lâu, mới run đầu ngón tay mở ra, sau đó chậm rãi rút văn kiện bên trong ra.
Lúc anh nhìn thấy một câu nói đầu tiên trong tờ giấy văn kiện, sắc mặt đã trắng bệch.
-
Tống Thanh Xuân không biết chính mình nên đi nơi nào, cô chỉ biết, cô muốn trốn khỏi cách xa chỗ có Tô Chi Niệm.
Cô lên lung tung một chiếc xe taxi, tùy tiện báo một địa danh, qua khoảng một tiếng đồng hồ, xe mới ngừng lại.
Cô chậm chạp quay đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hậu tri hậu giác biết, chính mình lại có thể ở dưới tình thế cấp bách, báo Hậu Hải.
Cô thanh toán tiền xe, xuống xe.
Lúc này trời còn chưa có tối, người ở Hậu Hải còn thưa thớt, vô cùng an tĩnh.
Tống Thanh Xuân theo bờ hồ, lung tung không có mục đích đi về phía trước.
Cô không biết rốt cuộc mình đi bao lâu, cho đến cuối cùng khi mệt mỏi đến thật sự không được nữa, liền ngừng lại ở bên cạnh một công viên.
Nơi đó tụ tập rất nhiều người, có người già ngồi tán gẫu, có đứa bé đang đá cầu, còn có mấy nam nam nữ nữ ôm đàn guitar ca hát.
Tống Thanh Xuân tìm một tảng đá cách một chỗ náo nhiệt tương đối khá xa ngồi xuống.
Cô nhìn chằm chằm tia sáng tràn ngập mặt hồ nơi xa, bên tai lại vang lên những lời anh nói với cô.
- - Thật sự rất xin lỗi, về sau tôi sẽ không coi cô thành cô ấy nữa...