Editor: May
Tống Thanh Xuân biết tùy tiện động loạn vào đồ của người khác là hành vi rất không có tố chất, nhưng cô do dự một chút, vẫn là đưa tay ra, ôm cái hộp phế phẩm đó từ trong tủ giày xuống, sau đó lấy hộp quà từ bên trong ra.
Hộp quà có chút nhăn nheo, giống như là từng ngâm qua nước... Hộp quà hoàn chỉnh, chưa từng bị người mở ra...
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm hộp quà đó, quan sát trong trong ngoài ngoài nhiều lần, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, giống như là từng thấy qua ở nơi nào, nhưng cô vắt hết óc nghĩ rất lâu, cũng không bắt giữ được một chút tin tức nào về hộp quà này từ trong đầu.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, muốn để món quà này về lại trong hộp phế phẩm, kết quả lại nhìn thấy một áo sơ mi màu sắc sặc sỡ ở bên trong.
Không cần nghĩ, cũng có thể nhìn ra, đó là áo sơ mi Tô Chi Niệm thích mặc.
Chỉ là phía trên bị dính một ít thuốc màu, có thể giặt không sạch, bị anh luôn luôn thích sạch sẽ soi mói, thuận tay nhét đến nơi này, chuẩn bị vứt bỏ đi.
Chẳng qua, sao cô cảm giác những thuốc màu này cũng có chút quen mắt chứ?
Tống Thanh Xuân hoài nghi đưa tay ra, cầm áo sơ mi lên, ai ngờ lại có một tờ giấy bay từ trong áo xuống mặt đất.
Tống Thanh Xuân theo bản năng cúi đầu, đó là một tấm vé máy bay, cô nhặt lên, nhìn thấy hành trình phía trên, in là Nhật Bản bay đến Bắc Kinh.
Nhật Bản bay đến Bắc Kinh?
Tống Thanh Xuân nhăn mày một chút, giống như là dự cảm được chuyện gì đó, nhìn về phía ngày tháng.
Lại có thể cùng một ngày cô bay từ Nhật Bản trở về Bắc Kinh, hơn nữa còn là cùng một chuyến bay!
Con ngươi đen nhánh của Tống Thanh Xuân chuyển động hai vòng, nghĩ đến lúc mình du lịch ở Nhật Bản, Trình Thanh Thông còn từng liên lạc với mình, hỏi có nhìn thấy Tô Chi Niệm hay không... Chẳng lẽ, lúc đó mọi người không tìm được anh, là vì anh đang ở Nhật Bản?
Anh đi Nhật Bản, là bởi vì...
Chữ kế tiếp Tống Thanh Xuân nghĩ trong đầu là “Cô”, nhưng cô lại ngừng lại, không dám tiếp tục nghĩ xuống nữa.
Tâm trạng cô đặc biệt loạn, ngón tay cô nắm vé máy bay đã bắt đầu run lên, qua một lúc rất lâu, cô giống như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên liền đứng lên, cầm lấy hộp quà từng bị ngâm nước đó, còn có áo sơ mi của Tô Chi Niệm, cùng với vé máy bay, nhanh chóng lao ra khỏi cửa nhà anh, chận một chiếc taxi, trở về nhà họ Tống.
...
Xe ngừng ở cửa nhà họ Tống, Tống Thanh Xuân vừa tìm chìa khóa, vừa chạy về phía cửa, trong túi quá nhiều thứ, cô tìm không ra chìa khóa, dứt khoát liền dùng sức vỗ cửa.
Mở cửa là chị dâu Phương Nhu, nhìn thấy cô, bỗng chốc hơi ngây ngẩn, quan tâm thân thiết hỏi: “Thanh Xuân, em đây là sao, nôn nôn nóng nóng!”
“Không sao.” Tống Thanh Xuân qua loa đáp lại hai chữ, ngay cả giày cũng không đổi, liền xông lên lầu.
Cô chạy vào phòng ngủ của mình, lung tung quăng đồ trên giường mình ra, cũng lục tung cả tủ cất quần áo, sau đó ở ngăn tủ dưới cùng, kéo một cái váy trắng bằng bông vải ra.
Tống Thanh Xuân trải váy ra ở trên giường, sau đó cũng trải áo sơ mi của Tô Chi Niệm ra.
Màu sắc thuốc màu dính trên váy kia, cùng với màu sắc thuốc màu dính trên áo sơ mi của Tô Chi Niệm, là giống nhau như đúc!
Khó trách vừa rồi cô cảm thấy thuốc màu trên áo sơ mi của Tô Chi Niệm có chút quen thuộc, hóa ra, ban đầu ở Nhật Bản, lúc cô bị người cướp túi, người cứu cô, chính là anh!
Cho nên, dự cảm mới vừa dâng lên trong lòng cô là thật, Tô Chi Niệm biết cô đi Nhật Bản du lịch, liền đi Nhật Bản theo cô!