Editor: May
Tâm cô bởi vì phát hiện Tô Chi Niệm để ý chính mình nên nhảy nhót, trong chớp mắt liền ngưng kết thành băng, lạnh đến cực hạn.
Tống Thanh Xuân ngây ngốc ngẩn ngơ ở trong phòng khách, đứng rất lâu, cũng không nghĩ rõ ràng rốt cuộc Tô Chi Niệm là bởi vì cái gì, liền trở mặt với cô rồi.
Người sợ nhất chính là nghĩ ngợi lung tung, cho nên, cô nghĩ đến cuối cùng, vốn tâm xác định anh là để ý mình, trở nên liền giống như ngày hôm qua, lại bắt đầu do dự phân vân lên, dũng khí tràn ngập trong cơ thể, liền giống như là khinh khí cầu bị đâm hư, chớp mắt liền ỉu xìu.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, áp chế chua xót nơi đáy mắt, kéo bước chân nặng nề, giẫm cầu thang trở lại trên lầu.
Mỗi một bước của cô, đều bước đặc biệt thong thả, cô rõ ràng nhớ được, vào mười mấy phút trước, lúc cô đi xuống từ trên cầu thang, rốt cuộc đáy lòng có bao nhiêu nhảy nhót, bao nhiêu vui mừng.
Nhưng mà, nhưng mà mười mấy phút ngắn ngủi như vậy, phát sinh biến hóa cách một trời một vực.
Một giây trước, anh còn bởi vì cô ngã sấp xuống mà khẩn trương, nôn nóng như vậy...
Một giây sau, anh liền ném cho cô một câu: Hy vọng về sau em uống say rượu, đừng tới tìm tôi nữa...
Cô nghĩ, ở trên thế giới này, cũng chỉ có một mình Tô Chi Niệm, có thể để cho cô một giây trước nhảy nhót ở trên thiên đường, sau một giây liền đau khổ ở trong địa ngục.
Tống Thanh Xuân chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ ra, cô gọn gàng ngăn nắp mặc quần áo tử tế, lúc đi vào trong phòng rửa tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm gương và trên vách tường, những lời nói anh và cô dùng son môi viết xuống kia, không có tiền đồ đỏ cả vành mắt.
Cô tìm khăn lau, thấm nước, lau sạch sẽ bóng loáng gương và trên vách tường từng chút một, mới lấy điện thoại di động rời khỏi phòng tắm.
Cô đi đến trước sô pha, lúc lấy điện thoại di động của mình lên, cũng bỏ lần lượt những thứ trên ghế sô pha vào trong túi, kéo cẩn thận khóa kéo lên, đứng lên, xách túi, đi từng bước một ra khỏi phòng ngủ của Tô Chi Niệm.
Cô ổn định hô hấp, không dám dừng lại chút nào, đi xuống lầu, thậm chí khi đi qua phòng khách, cô cũng không dám quay đầu nhìn bài trí quen thuộc một chút
Cô sợ chính mình dừng lại, liền luyến tiếc rời đi, liền khóc ra tiếng.
Tống Thanh Xuân đứng ở chỗ cửa, lúc đổi giày, cuối cùng vẫn có hai giọt nước mắt đập xuống.
Cô mang giày xong, trước khi rời đi nhà của Tô Chi Niệm, nhìn thấy cửa tủ giày chỗ cửa nhà anh không khóa.
Đó là lúc anh rời đi, thuận tay lấy giày, quên đóng.
Tống Thanh Xuân săn sóc đưa tay ra, muốn đóng cửa dùm Tô Chi Niệm, nhưng cô còn chưa làm, liền nhìn thấy giày quen thuộc ở trong tủ giày.
Cô nhẹ nhàng nhăn mi tâm lại một chút, liền chậm rãi ngồi xổm người xuống, mở ra từng cái toàn bộ tủ giày.
Lúc trước, khi khế ước của anh và cô đến kỳ hạn, Trình Thanh Thông tới đây nhắc nhở cô rời đi, cô tức giận, vài chiếc giày không bỏ vào trong va ly được, dứt khoát liền bị cô ném thẳng vào trong thùng rác.
Lúc cô ném những chiếc giày kia, đều không có chú ý nhìn, cho nên mang về nhà họ Tống, đại đa số đều là không thành đôi.
Chính là những chiếc giày còn lại này vốn đã rơi vào trong thùng rác, sao giờ đều bày biện chỉnh chỉnh tề tề ở trong tủ giày của anh.
Đây là người nào nhặt về?
Tô Chi Niệm đã không thích cô, vì sao còn muốn giữ giày của cô?
Tống Thanh Xuân cắn cắn môi, bất giác đưa tay ra, lần lượt sờ sờ những chiếc giày kia, vào lúc cô đụng đến một chiếc giày cao gót màu vàng đặt ở tầng cao nhất, Tống Thanh Xuân liền nhìn thấy một hộp quà có chút quen mắt ở trong hộp phế phẩm bên cạnh.