Editor: May
Tống Thanh Xuân cảm thấy đáy lòng của mình càng thêm khó chịu, mũi đã bắt đầu có chút chua xót.
Cô dùng sức nắm chắc ly nước trong lòng bàn tay, không tiếng động đứng tại chỗ.
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh lại cảm thấy bộ dạng lúc này của cô gái giống như là mất đi đồ chơi yêu thích, cực kỳ mất mác uể oải.
Đời này của anh đều đang nỗ lực yêu cô, chưa bao giờ nghĩ tới cho cô khổ sở, anh thấy bộ dạng này của cô, bất giác liền muốn vươn tay ra nhận lấy ly nước và thuốc trong tay cô.
Nhưng tay anh vừa mới nâng lên một tấc, cô bỗng nhiên liền ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, biểu tình tự nhiên, cô cười mặt mày cong cong với anh, rất nhẹ nhàng tự nhiên mở miệng nói: “Gặp lại sau.”
Tay hơi giơ lên của Tô Chi Niệm liền giằng co giữa không trung như vậy, anh khẽ gật đầu với cô, cô liền xoay người đi đến trước tủ đầu giường, nhẹ nhàng để thuốc và ly nước xuống, sau đó lấy túi xách trên chỗ ngồi bên cạnh, liền đi về phía cửa.
Vào lúc cô sắp đi đến trước mặt anh, đáy lòng của anh hiện ra một cổ xúc động, rất muốn một phát bắt lấy cánh tay cô, hung hăng kéo cô vào trong ngực mình, ôm chặt lấy, sau đó nói với cô, ở lại với anh được không?
Nhưng anh không thể, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô, đi qua trước mắt anh từng chút một, anh chỉ có thể liều mạng mà bấm lòng bàn tay mình, nâng cao lý trí của mình để đối kháng cảm tính của mình.
Anh cứ yên tĩnh đứng ở cửa phòng ngủ, dùng thái độ hờ hững lạnh nhạt lạnh nhạt nhất, nghe tiếng bước chân cô rời đi, từ trên lầu dần dần đến dưới lầu, lại đến cửa nhà.
Chỉ là khoảnh khắc cô mở cửa, trong viện truyền tới tiếng xe, sau đó anh liền nghe thấy tiếng đối thoại của cô và bác sĩ Hạ truyền tới.
“Tống tiểu thư, cô đây là muốn đi?”
“Ừ, có chút chuyện, muốn rời đi.”
“Tô tiên sinh như thế nào?”
“Có chút phát sốt nhẹ.”
“Vậy tôi lên lầu tiêm truyền cho ngài ấy lần nữa, cô đi thong thả.”
“Gặp sau.”
Tống Thanh Xuân vẫn nhìn bác sĩ Hạ lên lầu hai, mới vươn tay ra đóng cửa.
Lúc cửa đóng một nửa, dư quang khóe mắt cô quét đến trên kệ để đồ nơi cửa, đặt đầy đũa mua đồ ăn bên ngoài.
Tống Thanh Xuân nhẹ nhăn mi tâm một chút, động tác đóng cửa liền ngừng lại, cô ngẩng đầu trước nhìn lầu hai một cái, sau đó liền nhẹ chân nhẹ tay giẫm bước chân, đi vào biệt thự Tô Chi Niệm lần nữa, đi tới phòng ăn của anh.
Phòng ăn của anh dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt bàn đặt mấy hộp đồ ăn mua ngoài chưa mở ra, nghĩ đến là đồ ăn mua ngoài gọi hôm nay, hiện tại còn chưa ăn.
Khuôn mặt Tống Thanh Xuân ghét bỏ lướt qua bàn ăn, mở cửa tủ lạnh ra, bên trong vắng vẻ trống không, ngoại trừ mấy bình thủy và sữa tươi, lại có thể không còn vật gì, mà trong tầng ngăn đá, chỉ có ba cây kem, là lúc cô ở nơi này của anh, mua bỏ vào nhưng quên ăn.
Tống Thanh Xuân lờ mờ nửa phút, liền xoay người đẩy cửa phòng bếp ra lần nữa, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, bên trong bài trí giống như lúc trước khi cô rời đi, cũng chính là nói, mấy tháng nay, trong nhà Tô Chi Niệm hoàn toàn liền không có nấu nướng qua!
Nói cách khác, nhưng nhiều ngày tới nay như vậy, anh chỉ cần ở nhà ăn cơm, liền mua ở ngoài toàn bộ.
Tống Thanh Xuân nhịn không được nhăn mi tâm một chút, sau đó liền nghĩ đến vết sẹo trên bụng anh, đáy lòng bắt đầu có chút đau lên.
Mấy ngày này, anh đã sống như thế nào? Chẳng lẽ lúc anh bị thương nghiêm trọng nhất, đều là dựa vào đồ ăn mua ngoài chống đỡ tới bây giờ?