Editor: May
Lúc những vấn đề này xẹt qua trái tim Tống Thanh Xuân, cô không biết rốt cuộc mình làm sao, đột nhiên máu toàn thân trở nên hơi chảy ngược, trái tim chợt đập mạnh thình thịch ba cái, trong nháy mắt một loạt cảm giác khác thường nói không ra lời trải rộng toàn thân cô.
Thẳng đến khi cô cài nút áo anh lại, đắp chăn mền lên, không nhìn thấy vết sẹo đó, cảm giác khác thường trong cơ thể cô mới tiêu tán hầu như không còn chút xíu nào.
...
Giống như lần đầu Tô Chi Niệm bị đập tổn thương, bác sĩ Hạ tới đây làm kiểm tra cho Tô Chi Niệm, tiêm truyền, để lại một ít thuốc và nhắc nhở, sau đó liền rời đi.
Vào lúc Tống Thanh Xuân đưa bác sĩ Hạ xuống lầu, cô còn cố ý hỏi bác sĩ Hạ vết thương trên bụng Tô Chi Niệm là tới như thế nào?
Lúc bác sĩ Hạ nghe được lời này, biểu tình có vẻ hơi quái dị, tạm dừng một lúc lâu, mới bày ra một bộ dáng cười tít mắt trong thường ngày, nói với Tống Thanh Xuân: “Cái này tôi cũng không rõ ràng, lúc tôi nhìn thấy ngài ấy, ngài ấy đã như vậy.”
Trực giác nói với Tống Thanh Xuân là bác sĩ Hạ nói dối, nhưng cô cũng không tìm được chứng cớ bác sĩ Hạ nói dối, vả lại bác sĩ Hạ không muốn nói, cô cũng không thể bức hỏi, do đó liền tin là thật nói tạm biệt với bác sĩ Hạ.
Chờ đến khi bác sĩ Hạ rời đi, cô trở lại phòng ngủ trên lầu, ngồi ở bên giường thủ trông chừng Tô Chi Niệm đang truyền dịch, trong đầu không biết thế nào, liền quanh quẩn đến trên vết sẹo đó lần nữa, cô vẫn cảm thấy... Phía sau vết sẹo kia che giấu một bí mật không muốn người biết.
...
Ba tiếng sau, Tống Thanh Xuân rút kim cho Tô Chi Niệm, sau khi lấy tăm bông nhấn lên cổ tay anh cầm máu, dán cho anh một băng dán cá nhân, giơ tay lên sờ sờ đầu anh, sốt vẫn không có thối lui, cô sợ anh nửa đêm đột nhiên lại khó chịu, liền tiếp tục canh giữ ở bên giường.
Đêm dần dần xoay người, Tống Thanh Xuân buồn ngủ càng ngày càng đậm, cô gắng gượng không để cho mí mắt mình khép lại, thỉnh thoảng sẽ đi kiểm tra đầu Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc mình lặp lại động tác này bao nhiêu lần, thẳng đến khi trời ngoài cửa sổ sắp tờ mờ sáng, cơn sốt của Tô Chi Niệm cuối cùng cũng thối lui, cô đã hết sức lực, cuối cùng chịu không được nằm sấp ở bên giường, nhắm hai mắt lại.
Lúc Tô Chi Niệm mở to mắt, trời ngoài cửa sổ đã sáng choang, ánh mặt trời mùa hè xuyên qua rèm cửa cửa sổ sát đất không kéo lại, chiếu sáng rỡ nửa phòng.
Sau khi thân thể sốt cao, mệt mỏi và hư nhược lộ ra từ tận trong xương, anh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, mới nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua.
Anh nhớ được anh liều mạng chịu đựng thân thể khó chịu, muốn chờ Tống Thanh Xuân rời đi, nhưng cuối cùng cũng không biết cô đi hay là không đi, cả người liền không còn ý thức... Nhưng hiện tại anh lại đang ở trong nhà của mình...
Tô Chi Niệm chuyển con ngươi đánh giá hoàn cảnh trong phòng.
Mép giường có một giá đỡ truyền dịch di động, phía trên treo ngược hai cái bình nước biển trống không, kim tiêm treo ngược ở nắp bình, mà trên mu bàn tay của anh dán một cái băng keo cá nhân.
Anh nhíu mi tâm lại một chút, giống như là rõ ràng cái gì đó, đột nhiên ngồi dậy, sau đó liền nhìn thấy Tống Thanh Xuân nằm sấp ở bên giường, ngủ say.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đúng lúc chiếu vào nửa người trên của cô, chiếu sợi tóc và bùn trên mặt cô thành màu vàng hoàng kim.
Quần áo trên người cô vẫn chưa thay, vẫn là bộ đồ dơ lúc ngã sấp vào tối hôm qua, nước bẩn trên quần áo đã khô, che kín từng mảnh dấu vết bùn đất.
Tay và cánh tay đã từng rửa qua, trắng nõn trắng nà sạch sẽ bóng loáng gối ở dưới đầu cô.
Cho nên... Tối hôm qua sau khi anh té xỉu, là cô đưa anh trở về?