Editor: May
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, vội vàng rũ mắt xuống, che lại ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, sau đó nhanh chóng rời khỏi trên người Tống Mạnh Hoa, sau khi đứng thẳng người, mới dịu dàng ít nói mở miệng: “Tô... Chi Niệm.”
Thật ra ban đầu cô muốn gọi “Tô tổng”, chữ Tô quanh quẩn ở đầu lưỡi cô, cuối cùng vẫn đổi thành tên anh.
Ở trong ấn tượng của Tống Mạnh Hoa, cô và Tô Chi Niệm luôn là quan hệ bạn bè không tệ, vả lại lúc trước vẫn là cô đi tìm anh giúp Tống thị, nếu như gọi Tô tổng, khẳng định Tống Mạnh Hoa sẽ sinh nghi?
Tô Chi Niệm muốn bảo trì bình thản hơn cô rất nhiều, từ trên thân anh hoàn toàn không thấy được bất kỳ lúng túng cứng ngắc nào, chỉ là thoáng đăm chiêu nhìn bàn cờ chăm chú, lúc nghe được tiếng cô chào hỏi, cũng chỉ là ngẩng đầu lãnh đạm liếc cô một cái, biểu tình không nóng không lạnh khẽ gật đầu với cô, xem như chào hỏi, sau đó cúi đầu, tiếp tục chơi cờ với Tống Mạnh Hoa.
Có lẽ người đã già, đều có chút nhớ nhung chuyện cũ, Tống Mạnh Hoa vừa chơi cờ, còn vừa cười tít mắt nói ra một vài chuyện xưa lúc Tô Chi Niệm ở nhà họ Tống.
Tô Chi Niệm ngược lại rất phối hợp với Tống Mạnh Hoa, vào lúc ông nhớ không ra, sẽ thích nói ra một đôi lời thỏa đáng.
Tống Thanh Xuân đứng ở một bên, lại đặc biệt an tĩnh, từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào, chỉ là vào lúc Tống Mạnh Hoa nhìn cô, sẽ cười một chút.
Không khí trong thư phòng nhìn như rất hòa hợp, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy có chút khó chịu, cô ngốc tượng trưng mấy phút, liền lấy cớ, tránh né Tô Chi Niệm, đi lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, ngốc còn chưa đến nửa phút, Tống Mạnh Hoa ở dưới lầu bắt đầu gọi cô.
Tống Thanh Xuân vội vội vàng vàng kéo cửa ra, chạy xuống lầu, sau đó liền nhìn thấy Tô Chi Niệm đã đi đến cửa, đang chào tạm biệt Tống Mạnh Hoa.
Tống Thanh Xuân biết, Tống Mạnh Hoa là gọi cô tới tiễn khách, cô đi lên trước, không rên một tiếng đứng phía sau Tống Mạnh Hoa, vẫn tiễn đến khi Tô Chi Niệm lên xe, sau đó còn theo Tống Mạnh Hoa đứng ở cửa nhìn không thấy bóng dáng của xe Tô Chi Niệm, mới kéo cánh tay Tống Mạnh Hoa trở về nhà.
Vừa vào cửa, Phương Nhu liền xách một cái túi vội vàng chạy xuống từ trên lầu: “Tô tiên sinh đâu?”
“Đi rồi.” Tống Mạnh Hoa lại hỏi: “Sao vậy?”
Phương Nhu: “Quần áo của Tô tiên sinh đã hong khô, nhưng quên mang theo.”
“Còn chưa đi bao xa...” Tống Mạnh Hoa hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, liền nghiêng đầu, nói với Tống Thanh Xuân: “... Con nhanh lái xe đuổi theo, đưa quần áo cho Chi Niệm.”
Tống Thanh Xuân theo bản năng muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng nghĩ đến trong nhà giống như ngoại trừ cô có thể lái xe đi đưa, cũng không còn người nào khác, do đó liền tạm thời sửa miệng nói: “Ngày mai đi, ngày mai con gửi cho anh ấy...”
“Gửi cái gì mà gửi, nhiều nhất thì nó mới lái đến giao lộ, con gọi điện thoại cho nó, để nó chờ một chút, đưa đi qua là xong, đâu cần phiền phức như vậy!” Mặt Tống Mạnh Hoa nhất thời chìm xuống.
“Biết rồi!” Tống Thanh Xuân bĩu môi, tính khí không tốt trả lời một câu, sau đó liền nhận túi từ trong tay Phương Nhu, xoay người ra khỏi phòng.
...
Tống Thanh Xuân lấy điện thoại di động ra, vốn muốn gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm, nhưng nghĩ đến chuyện mua đồ trang điểm tối hôm qua, động tác liền ngừng lại.
Nếu như lúc trước Trình Thanh Thông chuyển lời còn chưa đủ khiến cho cô và anh không còn quan hệ gì với nhau, vậy một câu “Tùy em, chỉ cần không xuất hiện ở trước mặt tôi là được” của anh ngày hôm qua đã đầy đủ rồi.
Nói không chừng cú điện thoại này của cô gọi tới, anh sẽ hoàn toàn không tiếp...