Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 412




Chương 417: Đã lâu không gặp tưởng niệm (7)

Editor: May

Cô không nhớ rõ rốt cuộc trong ngày hôm nay cô bị anh ảnh hưởng cảm xúc bao nhiêu lần.

“Chúng ta giống như được người nào đó quá yêu thương, những giấc mộng hoàn mỹ kia, tốt đẹp ôn nhu bao nhiêu, liền có khổ sở bấy nhiêu...”

Buổi chiều lúc nhìn thấy kẹo bông gòn, cô còn có thể khống chế cảm xúc, nhưng hiện tại, cô nghe tiếng ca êm tai quen thuộc này, làm thế nào cũng không khống chế nổi.

Hồi ức liền giống như là con đê sông, bỗng nhiên cỏ dại lan tràn, quặn đau tâm cô, qua thật lâu cũng không có cách nào bình ổn.

Bài hát này, cô từng không phân ngày đêm nghe qua rất nhiều lần...

Bài hát này, lần đầu tiên cô nghe là nghe được từ trong thư phòng của Tô Chi Niệm...

Dù thời gian đã qua gần năm tháng, nhưng cô lại vẫn nhớ được rõ ràng, tình hình ngày đó.

Cô và anh xin phép nghỉ, đi Kim Bích Huy Hoàng tham gia tụ họp của Tần Dĩ Nam, cô và Đường Noãn phát sinh tranh chấp, Đường Noãn rơi vào trong nước, phỉ báng là bị cô đẩy xuống nước.

Đêm đó cô thiếu chút nữa liền gặp phải kiện cáo, vào thời khắc quan trọng nhất, là anh xuất hiện giải vây giúp cô...

Đêm đó là lần đầu tiên cô chủ động pha coffee cho anh, cửa thư phòng anh không khóa, cô gõ một lúc lâu cũng không có người đáp lại, cô liền tự tiện đẩy cửa ra, sau đó liền nghe thấy bài hát này, lúc đó anh rất chuyên chú ghé vào trước bàn sách, viết chữ vẽ tranh, chờ đến khi cô tới gần, mới biết anh là đang viết nhật ký...

Đêm đó vẫn là lần đầu tiên cô chủ động mở miệng nói mời anh ăn cơm, cô nhớ được lúc đó rất muộn, cô hỏi anh còn chưa nghỉ ngơi sao, anh nói còn có chút công việc muốn làm, cô nhìn thấy rất nhiều văn kiện liên quan đến xí nghiệp Tống thị từ trên bàn làm việc của anh, hốc mắt xinh đẹp của anh đã có vành mắt đen...

Đêm đó cô còn cho anh một tên lóng, gọi là Tô đại bài...

Đêm hôm khuya khoắc cô bị vây ở vùng ngoại ô phía bắc thành phố không về được, là anh lái xe đón cô trở về...

Cô ở công ty suýt nữa bị anh chàng chuyển phát nhanh dùng một dao đâm chết, là anh xuất hiện vào thời khắc mấu chốt...

Cô đau bụng kinh không có cách gì nhúc nhích, là anh dùng sữa tươi nóng khiến thân thể cô ấm áp từng chút...

...

Hóa ra có rất nhiều chuyện nhỏ vụn không đáng chú ý như vậy, cô cho rằng cô sẽ hoàn toàn không nhớ được, nhưng ở mỗi một thời khắc, bỗng nhiên cô lại phát giác, thật ra từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ quên qua, nó luôn luôn ẩn giấu thật sâu ở một góc nào đó trong đáy lòng cô.

Sự tồn tại của anh giống như hình xăm, lưu lại dấu vết cuối cùng ở trong lòng cô.

Rõ ràng anh đã dùng phương thức khó chịu nổi như thế, đuổi cô ra khỏi biệt thự của anh, giờ đã qua hai tháng, sao cô vẫn động một chút là nghĩ đến anh?

Sương mù trước mắt Tống Thanh Xuân càng ngày càng dày đặc.

Chiếc xe trước mặt rõ ràng đã tăng tốc, nhưng cô không biết rốt cuộc mình bị làm sao, chân liền một cước giẫm phanh lại, xe đột nhiên ngừng lại, một giây sau, thân xe chấn động, bị tông vào đuôi xe, đầu Tống Thanh Xuân đột ngột đập mạnh lên tay lái.

Tống Thanh Xuân ổn định tinh thần, lúc xuyên qua kính chiếu hậu xem vết thương trên trán, nhìn thấy xe phía sau, cửa ghế lái xe bị đẩy ra.

Cô vội vàng rút một tờ giấy, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, sau đó hít sâu một hơi, để cho chính mình quên mất đau đớn trên trán, đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Cô đóng cửa xe, còn chưa đi được hai bước đến xe phía sau, liền nhìn thấy một người quen xuống từ trên ghế lái phụ.

Cô sững sờ, bước chân liền ngừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.