Hòa Lam kiểm tra lại mấy món đồ chơi Bạch Tiềm vừa mang về thì không khỏi cau mày. Cô để toàn bộ qua một bên nói: “Mấy món này trong nhà đã có thể chất thành đống rồi, sao em không mua món gì lạ một chút?
Lạ à?
Bạrch Tiềm nhướn mày lên hỏi: “Không phải con nít thường thích mấy món này sao?”
“Con nít thì thích món đồ chơi mới, lạ một chút chứ những loại này ở đâu cũng có cả.” Hòa Lam lườm cậu, tức mình vì cậu không hiểu vấn đề, cô lại nói thêm: “Thôi tạm thời vậy đi! Giờ chị đi xem nấu cơm, em ở lại chơi với con đi! Nhớ là không được chọc Nhất Ngạn đâu đấy!”
Nhất Ngạn vùi đầu vào ngực Hòa Lam, nghe cô nói thế thì khẽ gật gật đầu nhưng không quên liếc Bạch Tiềm một cái rồi nhanh chóng gọi "ma ma" và hôn "chụt" lên má cô.
“Nhất Ngạn ngoan, còn thông minh hơn ba nhiều nữa!” Hòa Lam cũng hôn lên gương mặt mềm mại của cậu bé rồi thả cậu bé xuống đất xoa xoa đầu dặn dò: “Con ngoan chơi với em nha!”
Trước lúc rời đi cô còn căn dặn Bạch Tiềm: “Em trông con cẩn thận một chút. Đừng để con ngã đau đấy!”
Bạch Tiềm qua loa đáp một tiếng nhưng không thể hiện ra sự bực bội trong lòng.
Nhất Hàm dùng hai tay hai chân bò đến bên cậu, lấy bàn tay nhỏ bé níu áo cậu nói: “Ba ba hông khóc, anh hư hư.” Bé nói rất rành rọt.
Nhất Ngạn trừng mắt em gái, nắm một mớ khối xếp hình bằng gỗ quăng xuống mông Nhất Hàm khiến cô bé đau khóc ré lên. Bạch Tiềm vội ôm con gái dỗ dành càng không quên quay đầu một tay xách ngược Nhất Ngạn lên nói: “Thằng oắt con! Sao mi dám ăn hiếp em gái như vậy? Không ai dạy mi à?”
Rốt cuộc Nhất Ngạn bị cậu dọa sợ, hai bàn chân béo ngắn đạp giãy giụa khóc thét lên.
Lần này không phải một đứa khóc mà là hai đứa đều khóc... Bạch Tiềm vội vàng thả cậu bé xuống, dùng chân đá đá cái chân tròn trịa nói: “Đừng khóc! Nam tử hán đại trượng phu, khóc gì chứ?”
Nhất Ngạn không thèm nghe lời cậu, chỉ lăn lộn trên sàn nhà, càng khóc càng to, hai tay không ngừng dụi mắt.
Hòa Lam lập tức chạy sang, trong tay cô ta còn cầm cái chảo.
Nhìn cảnh tượng này cô không khỏi phát lửa giận ngùn ngụt: “Chị mới quay lưng đi em liền làm ra như thế này rồi hả? Có phải không vậy? Chỉ muốn đi chiên trứng cũng không được yên ổn nữa là sao?”
“Chị hãy nghe em nói, không phải như vậy đâu...” Cậu còn chưa nói hết, Nhất Ngạn đã bò đến chân Hòa Lam, nhanh nhảu ôm lấy bắp đùi cô đứng lên ra vẻ uất ức nói: “Ba ba đánh con, còn chọc em gái nữa.”
“Thằng oắt con láo toét, nói bậy bạ gì vậy? Bạch Tiềm đặt Nhất Hàm nằm xuống rồi chạy đến bên Nhất Ngạn. Hòa Lam liền che chắn cho cậu bé và quơ cái chảo đánh lên lưng cậu, đuổi cậu chạy ra khỏi phòng: “Khống kiếp! Dám chọc ghẹo con hả? Đừng chạy!”
Khi hai người đã chạy đi xa, Nhất Ngạn nằm sấp trong phòng nhưng ngóng cổ nhìn theo ra ngoài, cười hài lòng. Cậu bé còn quay lại Nhất Hàm ra hiệu: “Đi rồi!”
Nhất Hàm không dụi mắt nữa mà bước tới chỗ anh trai. Tuy nhiên cô bé chưa cứng cõi bằng anh trai nên vấp ngã, chỉ có thể dùng hai tay hai chân bò qua.
“Vô dụng!” Nhất Ngạn đỡ em gái dậy cho cô bé đứng thẳng.
Nhất Hàm ngậm ngón tay trong miệng, nhìn anh trai bằng ánh mắt chờ mong: “Anh! Em muốn... ăn ngon.”
“Đồ con mèo thèm ăn!” Nhất Ngạn xùy một tiếng tỏ vẻ xem thường rồi nhanh chóng chạy qua hành lang, leo lên bậc thang, vào phòng chứa đồ bên cạnh phòng vệ sinh. Nhất Hàm cũng theo kế họach đã bàn với anh trai mang đến cho cậu bé chiếc ghế. Nhất Ngạn bò lên giường, leo lên ghế mới mở được cánh tủ quần áo. Bàn tay bé xíu mò mẫm một lúc mới lấy ra được một cái hộp nhỏ.
Nhất Hàm nằm trên nền nhà chờ đợi...
Nhất Ngạn mở hộp đồ ra trước mặt cô bé, lấy từng món từng món một ra ngoài. Lúc trước cậu bé đã lén quan sát thấy ông bố của mình lén lén lút lút giấu cái hộp này, nhất định bên trong là đồ ăn ngon.
Nhất Hàm nắm cái này coi xong nắm qua cái kia coi. Đụng tới mấy viên con nhộng cô bé thắc mắc nhìn Nhất Ngạn: “Anh ăn cái này nhe!”
“Ăn đi!” Khuôn mặt Nhất Ngạn và em gái giống nhau như đúc nhưng khí chất lại hoàn toàn khác xa nhau. Cậu bé rộng rãi phất tay: “Cho em ăn trước đó!”
Cho em thử trước mới biết thế nào...
Nhất Hàm dùng hết sức mới gỡ được bao con nhộng, móc ra một viên thuốc màu hồng hồng đặt vào lòng bàn tay nhìn tới nhìn lui nói: “Anh ăn hông?”
“Thật phiền phức! Em không ăn anh ăn bây giờ!” Nhất Ngạn nói như thể muốn giành ăn làm Nhất Hàm giật mình sợ mất phần liền bỏ viên thuốc vào trong miệng.
Nhất Ngạn nhìn cô em bằng cặp mắt háo hức, cậu bé chau chau mày hỏi: “Ăn ngon hông?” Cậu bé lại xé một bao con nhộng khác chuẩn bị ăn.
Nhất Hàm cau mày phun "phẹt" ra nói: “Đắng quá!”
“Đắng sao?” Nhất Ngạn thấy khó hiểu, cậu bé cầm viên thuốc lên nghiên cứu: Nếu ăn không ngon vậy sao ông bố kia giấu kỹ vậy để làm gì?
Bên tai tụi nhỏ chợt vang lên tiếng quát to: “Các con làm gì vậy?”
Nhất Ngạn giật mình buông đồ trong tay rơi xuống đất. Nhất Hàm theo bản năng bò đến sau lưng Nhất Ngạn, níu thật chặt áo anh trai, sợ sệt nhìn Bạch Tiềm. Bạch Tiềm vội nhặt bao con nhộng vương vãi trên nền nhà gằn giọng hỏi: “Tụi con ăn cái này rồi khải không?”
Nhất Ngạn lập tức chỉ Nhất Hàm: “Nó ăn rồi!”
Bạch Tiềm bị sợ mất hồn, quay ra hướng Hòa Lam thét lớn: “Gọi xe cấp cứu!”
“Xe cấp cứu?” Hòa Lam cũng hết hồn. Dù cô không rõ là việc gì nhưng trực giác của người làm mẹ khiến cô nóng ruột lập tức bấm điện thoại. Nhưng không may điện thoại không có tín hiệu, không liên lạc được. Bạch Tiềm ẵm Nhất Hàm trong tay chạy vọt ra khỏi phòng.
Một đường nhanh như chớp, Nhất Hàm rốt cuộc cũng được đưa vào phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, trên hành lang tường trắng chỉ có vỏn vẹn vài người, vẻ mặt căng thẳng vô cùng.
Qua một lúc sau, bác sĩ từ trong phòng đi ra tháo khẩu trang xuống.
Hòa Lam vội bước đến, gấp gáp hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?”
Vị bác sĩ nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô mấy lần bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái, làm cho cô thấy khó hiểu. Sau đó ông ta mới thở dài đáp: “Sau này cất thuốc kia kỹ lưỡng một chút, chứ để cho con nít ăn phải thì phiền phức lắm! Lần này coi như may mắn, con bé thấy đắng mà nhả ra rồi, nếu không hậu quả rất khó lường!”
Khi ấy Hòa Lam sửng sốt một hồi mới hiểu được ý của bác sĩ.
Trên đường về, cô ẵm Nhất Hàm với gương mặt lạnh lùng không thèm đếm xỉa tới Bạch Tiềm. Bạch Tiềm chột dạ, muốn nói chuyện với cô nhưng không dám mở miệng.
Lúc tối Bạch Tiềm len lén nạy cửa chui vào phòng. Cậu vừa mới tiến vào đèn liền bật sáng, Hòa Lam ngồi đầu giường lạnh lùng nhìn cậu. Bạch Tiềm lúng túng không thôi, ôm chăn nhìn cô cười gượng.
“Này! Cái thứ thuốc kia ở đâu ra vậy?”
Hòa Lam nói thẳng vào vấn đề khiến cậu thấy ngượng, cậu lắp bắp đáp: “Là... là người ta cho em. Không phải là còn chưa xài tới sao?”
Hòa Lam hừ lạnh: “Em có biết uống loại thuốc đó sẽ hại thận không?”
“Thuốc đó là dành cho chị..” Cậu hớ hênh nói lộ ra, có bụm miệng cũng không kịp.
Mặt Hòa Lam đỏ lựng, cô chụp cái gối nằm đánh vào đầu cậu tới tấp, vừa đánh vừa mắng: “Em cút ra ngoài cho chị!”
“Vào cũng chưa vào mà còn muốn cho em cút ra hả? Không có cửa đâu!” Bạch Tiềm nhào qua đè lên người cô, xoa xoa hai bên ngực mềm mại. Hai núm vú cô còn cách tay cậu một lớp vải nhưng không chịu nổi kích thích đã cương lên nhọn hoắc. Bạch Tiềm cười trêu cô: “Mới đó mà đã nhạy cảm như vậy rồi.”
“Em muốn làm gì?”
“Em muốn làm gì không phải chị đã biết rõ sao? Chị đó, mấy ngày nay cứ lo chăm tụi nhóc mà không để ý đến em làm em cảm thấy rất cô đơn trống vắng.” Bạch Tiềm vừa nói vừa thuần thục vén áo cô lên. Lúc cô không phòng bị cậu đã bóp miệng cô cho một viên thuốc màu hồng vào.
“Em bỏ cái gì vào miệng chị vậy?” Hòa Lam cố đẩy cậu ra, ngược lại bị cậu bắt được tay cô kéo ngược lên đầu, “Muốn biết cái gì à? Không phải khi nãy chị mới hỏi Nhất Hàm ăn phải cái gì à? Chị thử một chút là biết liền chứ gì.”
“Em... không biết xấu hổ!” Hòa Lam quay đầu đi không muốn nhìn cậu nữa. Trong cơ thể cô bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái, vừa giống như bị lửa đốt, vừa giống như có hàng vạn con kiến bò râm ran. Cô muốn khép chân lại nhưng sao không khép được, nước bên dưới đã chảy tứa ra ướt cả quần lót, men theo mép quần chảy xuống đùi thành dòng.
Bạch Tiềm đút một ngón tay vào thăm dò còn nghịch với "hai cánh hoa yêu" kéo ra những sợi tơ nhớp nháp rồi cười nói: “Đồ của chị nè, nếm thử đi!”
Hòa Lam lắc đầu giãy giụa nhưng hai tay đã bị kiềm chặt bên trên khiến cô không có điểm tựa để thoát ra. Vả lại sức lực của cô làm sao so được với Bạch Tiềm nên đành mặc cậu "xử lý". Bạch Tiềm bật cười, thô bạo kéo váy ngủ cô lên ngang hông, vạch quần lót sang một bên mạnh mẽ thúc vào.
Khe hẹp bên trong bao lấy cậu kín kẽ, tầng tầng lớp lớp các nếp gấp như vắt lấy cậu khiến cậu nhỏ không ngừng run rẩy, Bạch Tiềm hổn hển cố hít sâu vào một lần rồi đẩy vào hết cỡ. Hòa Lam cũng xuýt xoa một tiếng đầy nhục cảm khi bị chạm tới điểm sâu trong cùng.
Cảm giác bị nong lại co bóp thắt chặt khiến Hòa Lam vừa khó chịu vừa rất... dễ chịu. Thuốc đã ngấm sâu làm cho Hòa Lam càng cảm thấy kích thích dữ dội, cả người nóng ran nhưng lại mềm rũ như nước, vừa động vào người cô là nước nhờn lại chảy ra lênh láng. Bạch Tiềm hôn lên gò má nóng bỏng của cô rồi lại nhấc eo cô lên không ngừng động thân ma sát sít sao.
Trong đầu Hòa Lam nghĩ muốn tránh cậu ra nhưng hai tay lại không nghe lời mà ôm lấy cậu thật chặt. Cô không hiểu nổi mình rồi...
Cái kia của Bạch Tiềm vẫn cứng như sắt không ngừng đưa đẩy ma sát khít khao làm cho sống lưng cô nhức mỏi không thôi.
Bỗng dưng Bạch Tiềm đổi tư thế dựng cô ngồi dậy nhưng vẫn để cái của mình cắm sâu trong cô. Cậu nắm chặt hai tay cô kéo ra phía sau và không ngừng động thân dù nằm bên dưới. Cô ư ư thốt ra những âm thanh vô nghĩa thì bị cậu chặn tay còn lại bịt miệng cô, giễu cợt: “Mấy ngày nay vì thằng nhóc kia mà chị làm lơ em, em phải phạt chị một phen mới được.”
Hòa Lam lắc đầu cũng vô dụng, Bạch Tiềm không ngừng trả đũa bằng cách đi vào sâu hơn, nhanh hơn khiến cô không khỏi xuýt xoa trong vô thức.
Nhịp động của cậu càng nhanh thì hai bầu vú của cô càng nhấp nhô dữ dội sau làn áo mỏng, Bạch Tiềm suýt không kiềm được mà "hộc sữa".
Cậu vội lật cô nằm xuống, thô bạo xé toang vạt áo trước, kéo dài một đường lên cao khỏi ngực cô rồi điên cuồng cúi xuống bú mút xoa bóp. Hòa Lam cắn răng nhắm nghiền mắt nhưng không hay nước miếng đã rịn ra khóe môi cô tự bao giờ.
Hòa Lam bị dằn dặt rã rời, tóc buông dài rũ rượi, mấy sợ tóc mai thấm đẫm mồ hôi dính bếch vào trán, thân người co quíu thở dồn dập. Bạch Tiềm không kiềm nữa mà tăng tốc thúc đẩy lia lịa đem toàn bộ dịch nóng bỏng run rẩy bắn đầy vào bên trong. Cả hai cùng đạt đến cao trào, ôm chặt vào nhau, cùng hòa nhịp tim đập dồn dập thở hổn hển trong rã rời...
Cơn kích tình qua đi, cậu nhỏm dậy rút ra, kéo theo dịch trắng của hai người quyện vào nhau chảy thành dòng dưới cánh hoa khép hờ. Chỗ vốn đóng mở thật khít khao đã bị cậu vùi dập đến mức... biến hình!!!
Hai chân cô vẫn còn run rẩy, mắt lim dim thở nặng nhọc. Bạch Tiềm nhấc cô lên, đặt cô nằm trong lòng mình, kê đầu cô lên đùi rồi khẽ kéo cằm cô lên nói: “Sau này chị có ngoan không? Có chịu nghe lời em không? Con cái thì có thể sinh nhiều đứa nữa nhưng chồng thì chỉ có một thôi, biết chưa?”
Hòa Lam muốn nói gì đấy nhưng đã bị cậu bịt miệng lại. Cậu đặt cô nằm xuống giường rồi nói tiếp: “Mới vừa rồi chỉ là dạo đầu thôi, bây giờ mới chính thức nhập cuộc nè.”
Hòa Lam chồi đạp đẩy cậu ra trong khi Bạch Tiềm kéo cái chăn trùm hai người lại, tiếp tục cuộc chiến...
=== ====== ===