Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 51: Ngoại truyện – Tuần trăng mật




Sau khi sinh cục cưng được ba tháng mới sắp xếp được tuần trăng mật, lúc đó đã vào đông.

Đích là Philadelphia, hai người không mang theo bé Trần An, trong nhà cả ngày đều cưng chiều tiểu tổ tông này, nhiều lần lúc Tạ Cảnh Thâm đang sắp kiềm chế không được đều bị tên nhóc này quấy phá, lần này nhất quyết không chịu mang nhóc theo.

Trước khi xuất phát một ngày, nhóc Trần An bị đưa đến nhà của bà Tạ, người già thích trẻ con, nên cũng vui vẻ giữ cháu.

Tháng 12, thời tiết Philadelphia rất lạnh, trước khi máy bay hạ cánh, Tạ Cảnh Thâm đã giúp Trần Yên Thực sửa sang khăn quàng cổ, xác định che kín cô nàng thật cẩn thận rồi mới một tay kéo cô, một tay cầm hành lý đi ra ngoài.

Đến khách sạn, tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi, thành phố H không có chuyến bay tốc hành, từ thành phố H đến Thượng Hải, lại từ Thượng Hải đến Philadelphia, còn phải trung chuyển ở Chicago, dừng lại mấy giờ, chuyến này phải đi hơn hai mươi tiếng đồng hồ mới tới nơi, lúc Trần Yên Thực xuống máy bay đã mệt rã rời không chịu nổi.

Cô càng cảm thấy mệt mỏi thì càng đau lòng Tạ Cảnh Thâm, từ năm mười chín tuổi đã sang Mỹ học tập, chuyến đi đầu tiên chắc chắn không có kinh nghiệm, hơn nữa còn phải đi đi về về nhiều lần, anh cũng chỉ một mình, không một người làm bạn.

Trên xe taxi, cô được anh ôm vào trong ngực, lúc buồn ngủ đã nghĩ, sẽ không bao giờ để anh một mình cô đơn nữa.

Lúc cô thức dậy đã là buổi chiều, cảm giác trên mặt hơi ngứa, mở mắt ra vừa hay nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Tạ Cảnh Thâm, Tạ Cảnh Thâm thấy cô thức dậy, liền hôn lên môi của cô, Trần Yên Thực cũng không từ chối, phối hợp với nụ hôn của anh, nhưng vốn cô chưa tỉnh người lắm, bị hôn đến chóng mặt, lại sắp buồn ngủ nữa rồi. ZoZ

Tạ Cảnh Thâm hôn sâu hơn nữa, cô không thoải mái hừ hừ một tiếng, Tạ Cảnh Thâm kéo đồ ngủ cô xuống, lúc Trần Yên Thực thanh tỉnh lại, trên người đã không còn thừa gì mấy, lúc này cô mới loáng thoáng hiểu được Tạ Cảnh Thâm muốn làm gì.

Nhưng mà, đây là ban ngày mà, Trần Yên Thực đẩy anh, lại bị anh cầm ngược lấy hai tay, Trần Yên Thực nổi giận quát: "Tạ Cảnh Thâm!"

Tạ Cảnh Thâm không thèm để ý, hôn từ môi đến vành tai của cô: “Đêm nay ra ngoài dạo nhé?"

Trần Yên Thực chỉ cảm thấy nửa người mất đi khí lực, kháng cự cũng biến thành muốn nghênh còn cự, tức giận mắng cũng biến thành hờn dỗi.

"Đừng như vậy."

"Vì cái gì?"

"Buổi tối lại... Được không?"

"Buổi tối lại cái gì?"

Được một tấc lại muốn tiến một thước! Trần Yên Thực đầu khẽ xoay: "Anh."

Nhưng tiếng nói của cô không có chút lực uy hiếp nào, Tạ Cảnh Thâm theo cổ của cô một đường hôn đến xương quai xanh, Trần Yên Thực hoàn toàn không còn chút lực, cô bị hôn, trong lòng biết không cách nào trốn, muốn tránh đi thì bị anh giữ chặt tay, sức lực của phụ nữ cũng chỉ như gãi ngứa cho đàn ông mà thôi, cô cố gắng lên giọng: "Tạ Cảnh Thâm, anh kéo rèm cửa lại đi."

Tạ Cảnh Thâm cười khẽ: "Em nghĩ kéo rèm cửa lại thì sẽ không thấy gì sao?"

Quả thực Trần Yên Thực xấu hổ và tức giận muốn chết, cô cảm nhận rõ xúc cảm ướt át ở ngực mình, cô nhắm mắt lại, lừa mình dối người là không có chuyện gì xảy ra, mà không biết rằng khi nhắm mắt lại, cảm giác kia càng được phóng đại thập bội, cô rên khẽ một tiếng, tính* Tạ Cảnh Thâm càng ngẩng cao.

*Tính trong tính dục

Trần Yên Thực cố gắng mấy ngày nay không hề vô ích, dáng người được khôi phục không nói, làn da càng căng tràn sáng mịn, Tạ Cảnh Thâm quả thực yêu thích không muốn buông tay, trong phòng sáng sủa, cơ thể của cô như phát sáng trước mắt anh, mái tóc đen rối tung làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô, với anh mà nói, quả thực là hấp dẫn cực hạn.

Tạ Cảnh Thâm dừng lại trước ngực cô một hồi lâu, rồi tiến dần xuống phía dưới, những nụ hôn nóng bỏng liên tiếp rơi xuống bụng cô, bụng cô có vết sẹo hồng nhàn nhạt chưa phai.

Khuôn mặt Trần Yên Thực đỏ bừng vì xấu hổ, cắn môi để không phát ra âm thanh, nhưng bây giờ lại như đang tra tấn, Tạ Cảnh Thâm dừng lại ở bụng cô thật lâu, ẩm ướt nong nóng, huống chi cô vốn sợ ngứa, cứ hôn nhẹ nhàng dịu dàng như vậy cô có chút chịu không nổi: "Tạ Cảnh Thâm, nhanh lên." ><

Đây là lần đầu tiên sau khi sinh cục cưng, lúc trước trong lúc Trần Yên Thực mang thai, đối với việc nam nữ giao hoan cũng không có cảm xúc quá lớn, lại thêm lúc ấy Tạ Cảnh Thâm luôn dịu dàng, cô chỉ cần không cảm thấy không thoải mái là được.

Lần này Tạ Cảnh Thâm lại lấy hết tất cả vốn liếng đến dụ dỗ cô, hiện giờ cô mới biết tra tấn tình dục là như thế nào.

Tạ Cảnh Thâm chậm rãi đẩy mạnh, đi vào một lần, anh cảm giác mình sắp buông đao đầu hàng.

Hai thân thể bên dưới chăn mền, một tay ôm chặt lấy eo cô, những nụ hôn vụn nhỏ rơi xuống chiếc cằm thon, không hề có động tác khác, Trần Yên Thực cảm thấy có chút khó chịu, lại cảm thấy có chút thỏa mãn, loại tâm tình này quả thực giày vò mà, cuối cùng cô nhịn không được nữa khẽ rên một tiếng.

Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới bắt đầu động tác, đương nhiên lần này anh không hề cẩn thận từng ly từng tí như trước nữa, thậm chí có chút không cố kỵ, dẫn dắt Trần Yên Thực chìm nổi vài lần, Trần Yên Thực hoàn toàn vô pháp tự hỏi.

Vất vả lắm mới xong lần đầu tiên, Trần Yên Thực mệt không chịu nổi, tâm tình Tạ Cảnh Thâm sung sướng không cần nói cũng biết, thân thể không hề có dấu hiệu mệt mỏi, ôm vợ vào ngực hôn chỗ này sờ chỗ kia, Trần Yên Thực không còn sức nào ngăn cản anh nữa, nghỉ một chút muốn thiếp đi, Tạ Cảnh Thâm tới sát tai cô, giọng nói trầm thấp: "Thêm một lần nữa nhé?"

Trần Yên Thực lập tức thanh tỉnh vài phần: "Đừng."

Tạ Cảnh Thâm lại giả bộ đáng thương, vuốt tóc của cô, ôm cơ thể cô để sát vào cơ thể mình: "Vợ ~ "

Trần Yên Thực cảm nhận được nhiệt độ bên dưới của người nào đó, cảm thấy nếu mình từ chối nữa thì đúng là không nhân đạo lắm, dù sao người này…, nhìn anh nhíu mày, cô mềm lòng!

Trần Yên Thực gật nhẹ đầu, Tạ Cảnh Thâm làm thêm một lần nữa mới được xem là tận hứng, bây giờ ngay cả sức nói chuyện Trần Yên Thực cũng không có, cả người quấn một chỗ, được anh ôm vào trong ngực.

Tạ Cảnh Thâm ôm cô đi tắm rửa, giờ phút này Trần Yên Thực đã sớm bất chấp sự không tự nhiên lúc nãy, tùy ý để ngón tay Tạ Cảnh Thâm làm loạn trên người mình.

Cô ngủ mấy tiếng, khi thức dậy sắc trời đã tối, Tạ Cảnh Thâm đang gọi điện thoại, cô bước xuống giường, lúc này mới cảm nhận được thân dưới đau nhức, lần này Tạ Cảnh Thâm không lưu tình chút nào, cô nhe răng nhếch miệng với bóng lưng Tạ Cảnh Thâm mới dễ chịu chút ít.

Lúc nãy tiêu hao bao nhiêu là thể lực, bây giờ cô đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng, cũng may Tạ Cảnh Thâm suy nghĩ chu toàn, đã gọi bữa ăn tối lên đây, trước mặt Tạ Cảnh Thâm, Trần Yên Thực bất chấp tất cả, mặc đồ ngủ ngồi luôn bên bàn ăn.

Cô đói lắm rồi, ăn hơi gấp, Tạ Cảnh Thâm thấy bộ dáng này của cô, hơi buồn cười, anh đi đến bên cạnh Trần Yên Thực: "Ăn từ từ thôi."

Trần Yên Thực ăn rất không có hình tượng, trong miệng còn nhai ồm ồm ngẩng đầu bất mãn nhìn anh.

Tạ Cảnh Thâm sảng khoái thừa nhận: "Ừ, đều là lỗi của anh." Quả nhiên đàn ông ăn xong thì tâm tình rất tốt, anh đưa di động cho Trần Yên Thực, "Mẹ."

Trần Yên Thực nhận điện thoại: "Mẹ, tụi con đến rồi ạ."

"Mẹ biết rồi, tụi con cứ chơi cho vui đi."

"Vâng, Trần An thức chưa mẹ?"

"Dậy rồi, Trần An, nói chuyện với mẹ cháu đi."

Trần An có biết nói gì đâu, chỉ cười khanh khách, Trần Yên Thực nghe thấy trong lòng cũng thoải mái.

Cầm lại điện thoại, Tạ Cảnh Thâm mới nói: "Đi xuống dưới dạo một chút, ngắm cảnh đêm, ngày mai đến trường học của anh."

Trần Yên Thực gật gật đầu.

Trên đường có đủ mọi màu da, tay Trần Yên Thực được Tạ Cảnh Thâm nắm bỏ vào túi của anh, hai người bước từ từ trên con đường xứ lạ, ngọt ngào, lãng mạn ngoài ý muốn.

Cách đó không xa có người đang hôn nhau, Tạ Cảnh Thâm nhìn cô, dường như Trần Yên Thực cũng bị không khí này lây nhiễm, đứng ngay đầu đường tại một nơi xa lạ mà không kiêng nể gì, cứ vậy hôn môi.

Đây là nơi anh đã sống suốt tám năm, đột nhiên trong lòng Trần Yên Thực sinh ra cảm giác khác lạ với nơi này.

Không đi xa lắm, hai người quay trở lại khách sạn, vốn còn định nghỉ ngơi thật tốt, không ngờ lại bị anh dây dưa.

Trần Yên Thực cũng không biết anh lấy tinh lực dồi dào ấy ở đâu ra, cô phải đưa đẩy nói mình không thoải mái, Tạ Cảnh Thâm lại kéo ngăn kéo đầu giường ra, Trần Yên Thực thấy "Khí cầu" đủ loại màu sắc trong ngăn kéo, nghẹn họng nhìn trân trối, Tạ Cảnh Thâm cắn tai cô cười nói: "Lúc trước khi em nói đây không phải là vật dụng hàng ngày, anh đã định nói cho em biết, ừ ~ từ từ em sẽ phát hiện, đây đúng vật dụng hàng ngày đấy."

Trần Yên Thực nâng trán, cô suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra có lần cô với anh đi siêu thị, cô đã từng nói qua lời tương tự như vậy, anh có cần nhớ kĩ như vậy không? Hôm nay để an toàn?

Tạ Cảnh Thâm tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Anh không định mang những thứ này về lại đâu." Ý bên ngoài lời... Trần Yên Thực rất muốn giả bộ không hiểu.

Ngày hôm sau lúc Trần Yên Thực xuống giường, đôi chân lại mềm nhũn một lần nữa, Tạ Cảnh Thâm tiếp xúc với ánh mắt bi phẫn của cô, rất đắc ý nói: "Quen là sẽ ổn thôi."

Trần Yên Thực rít gào, cô không muốn quen đâu!

Đi bộ ở quảng trường Thời đại, hai người đi một vòng, vừa đi Tạ Cảnh Thâm ở cạnh vừa giải thích, Trần Yên Thực nghe rất nghiêm túc. Về sau đi mệt, Tạ Cảnh Thâm kéo cô ngồi trên băng ghế dài: "Lúc anh vừa qua bên này, cái gì cũng không hiểu, thường hay có cảm giác tứ cố vô thân, nhiều khi ngồi trên ghế mà ngẩn người, nhìn từng đôi chân lướt qua trước mắt, anh cảm thấy nhớ em vô cùng."

Tạ Cảnh Thâm nắm lấy tay của cô, rất nhiều chuyện nhớ tới chỉ như ngày hôm qua, đến nỗi hạnh phúc hôm nay quá không chân thực, nhưng lại càng khiến người ta trân trọng, nâng niu hơn.

Về sau gặp được thầy của Tạ Cảnh Thâm, Tạ Cảnh Thâm giới thiệu cô một cách tràn đầy hạnh phúc: "Mywife."

Mywife, vợ con của anh, anh hi vọng mỗi sáng sớm thức dậy đều có thể nhìn thấy em, mỗi ngày đều nấu cơm cho em ăn, hi vọng bảo bối của chúng ta thật biết điều, để không khiến em buồn phiền, hi vọng mỗi ngày với em thật vui vẻ, đối với em anh có rất nhiều ý tưởng tốt đẹp, anh muốn cùng em xây dựng một gia đình, cùng nhau già đi rồi cùng ngậm kẹo đùa với cháu, sau trăm tuổi thì chôn cất cùng một chỗ, nói đơn giản là:

Sinh cùng khâm tử cùng huyệt.

Truyện mình beta sắp xong rồi, khi nào ra ebook mình sẽ gửi ưu tiên cho bạn nào ủng hộ mình xưa giờ trước, xem như một lời cảm ơn chân thành của mình đến các bạn, 1 tuần sau đó ebook sẽ được public nhé :D


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.