Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 35




Hơn hai giờ đi xe, Tạ Cảnh Thâm thì không sao, nhưng Trần Yên Thực thì lại ngồi mê mê mang mang, thầm muốn ngủ một giấc cho thật đã trước, nên chào hỏi một nhà Thẩm Lệ xong lập tức về phòng.

Giặt giũ quần áo đều do một tay Tạ Cảnh Thâm lo liệu, Trần Yên Thực không để ý đến nó lắm, lúc cô tìm quần áo đi tắm mới phát hiện, quần áo của hai người bọn họ đều chỉ mang theo một bộ, riêng quần lót của cô thì lại có mấy cái.

Mặt Trần Yên Thực không khỏi đỏ lên, từ khi có thai cô hận không thể một ngày thay ba cái quần lót.

Lúc ở nhà, đồ lót của cô và Tạ Cảnh Thâm đều là tách ra giặt, đương nhiên có khi Tạ Cảnh Thâm thức dậy sớm, sẽ lấy đồ của cô đi giặt hết, tuy đã sinh hoạt chung mấy ngày nay, nhưng thân mật như thế cũng đủ khiến cô thẹn thùng, tuy rằng sau này cô chú ý nhiều hơn, nhưng cũng có khi sơ suất.

Tạ Cảnh Thâm, đúng là hơi cẩn thận quá mức.

Tạ Cảnh Thâm anh không hề cảm thấy ngại ngùng gì, giúp vợ giặt đồ lót thì làm sao? Chút việc nhỏ ấy không đáng để ý.

Anh còn để ý từng thay đổi trên Trần Yên Thực hơn cô nữa, mà để ý đến cô từng chút như thế, đã là thói quen mất rồi.

Vùng ngoại ô dẫu sao cũng thanh tịnh hơn trong nội thành, không khí cũng trong lành, tuy rằng bọn họ ở khách sạn, không gian cũng nhỏ không khác gì ở nhà, nhưng sau khi tắm rửa một lần, đúng là thoải mái hơn nhiều, Trần Yên Thực đứng cạnh cửa sổ hít mạnh luồng không khí tươi mới này, quả thật thay đổi không gian, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều.

Cô ăn mặc đơn giản, tuy bây giờ đã là mùa xuân, thời tiết cũng xem như ấm áp, có điều ở vùng ngoại ô hơi lạnh, Tạ Cảnh Thâm cầm một cái áo khoác đi đến.

Tạ Cảnh Thâm phủ thêm áo khoác cho cô, ôm cô từ phía sau, lưng anh cúi xuống, cằm đặt trên bờ vai cô, cọ xát mặt cô vô cùng thân thiết.

Phòng của họ nằm ở vị trí rất tốt, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy một cánh đồng hoa, gió khẽ lay động, rất xinh đẹp, lòng người cũng nhẹ nhàng hơn.

"Thích không?"

"Uh, đến nơi này tâm tình khá hơn nhiều."

"Thích thì cứ nói, tuần trăng mật chúng ta cũng đi một nơi như vậy, đến lúc đó lại đi tìm thêm, anh cũng không biết nơi nào đẹp nữa."

Trần Yên Thực ngẩn người: "Tuần trăng mật?"

"Ừ, em mang thai, nên tạm thời không thể đi, chờ sinh cục cưng ra chúng ta nhất định phải đi tuần trăng mật."

"Cục cưng cũng sinh ra rồi, còn đi tuần trăng mật cái gì nữa chứ?"

"Sao mà không đi? Bảy tám chục tuổi còn đi được cơ mà."

Tuần trăng mật tuyệt đẹp, đây mới là mặt trận của anh, anh đã mong chờ nó từ rất lâu, rất lâu, rất rất lâu...

Bảy tám chục tuổi... tại sao từ này được nói ra từ miệng của anh lại trở nên lãng mạn như thế chứ? Trần Yên Thực giễu cợt anh: "Bảy tám chục tuổi đi không nỗi đâu."

"Anh cõng em đi."

"Chưa chắc đâu, không phải nói tuổi thọ trung bình của nữ cao hơn nam sao, nói không chừng khi đó anh đang tiều tụy vì bệnh còn cần em đỡ đấy."

"Xem ra mỗi ngày anh phải kiên trì tập luyện thân thể, để sau này già đi em bớt mệt nhỉ. =="

Cô mấp máy môi, không giấu nỗi tâm tình ngọt ngào: "Em không sợ mệt."

"Nhưng anh không muốn Trần Yên của anh vất vả như vậy, hơn nữa anh không mong mình sẽ rời khỏi nơi này trước em."

Trần Yên Thực ngẩng đầu nhìn anh, thật không biết diễn tả cảm giác này như thế nào.

"Nếu anh đi trước, nhất định em sẽ rất đau lòng." Anh hơi cười nhạo cô, "Chỉ anh đau lòng là đủ rồi."

Trần Yên Thực không nói nữa, nghiêng thân thể tới trước, tựa vào cửa sổ, khóe miệng không ngừng tràn ra ý cười. Bây giờ bọn họ mới 29 tuổi, cách bảy tám chục tuổi tận bốn năm chục năm, mà chưa chắc đã sống lâu đến vậy, thời gian họ còn trên đời này, đều sẽ làm bạn với nhau, họ còn có thể cùng nhau nuôi dạy một hai đứa con, củi gạo dầu muối tương dấm dưa trà, yêu thương người, bảo vệ hạnh phúc đơn thuần nhất trên trần đời.

Tạ Cảnh Thâm cũng nghiêng người tới trước như cô, một tay đặt trên bụng của cô, mười ngón tay kia đan chặt với cô, nhẫn cười trên ngón áp út rất đơn giản, nhưng lại cứ thu hút ánh mắt của người ta, Trần Yên Thực nhìn vậy thì hơi ngẩn ngơ, một lớn một nhỏ, rất tương xứng.

Ngón áp út, Ring Fin­ger, sau khi kết hôn sẽ biến từ vô danh sang hữu danh, Tạ Cảnh Thâm và cô trói buộc cùng nhau.

Một trận gió nhẹ thổi tới, Tạ Cảnh Thâm đưa tay đóng cửa sổ lại: "Vào đi thôi, ngủ một lát đi, lát nữa sẽ gọi em dậy ăn tối."

Trần Yên Thực để mặc anh nắm, oán trách nói: "Lại là ngủ ăn, ăn ngủ, vậy thì khác gì ở nhà chứ?"

"Không khác gì nhau cả, chỉ là đổi chốn ngủ mà thôi, lúc nãy không phải là em than mệt sao?"

"Tắm rửa xong, bây giờ cũng không mệt nữa."

"Ngồi xe lâu như vậy, cục cưng cũng muốn nghỉ ngơi rồi."

Được rồi, mặc dù nói không muốn ngủ, nhưng dính vào giường không bao lâu thì cô đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Cho đến vào tối, Trần Yên Thực cảm thấy trên bụng hơi ngứa ngứa, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Khương Hiểu Hiểu leo lên giường của họ, dè dặt cẩn thận sờ sờ bụng của cô.

Trần Yên Thực không nói gì cả, chỉ nằm đánh giá cô bé, vì thân thể không khỏe mạnh, nên gương mặt cực kì nhỏ nhắn, không có chút thịt nào, càng làm nổi bật đôi mắt to tròn, thật là đứa bé khiến người khác không thể không yêu mến.

"Dì à, dì dậy rồi, mẹ bảo con đến gọi dì và chú ra ăn cơm."

Trần Yên Thực gật gật đầu, đứng lên: "Hiểu Hiểu thích em gái không?"

Khương Hiểu Hiểu gật đầu: "Chú nói trong bụng của dì có em gái, còn hơn bốn tháng nữa là con có thể thể nhìn thấy em ấy rồi."

"Uhm, đến lúc đó Hiểu Hiểu phải giúp dì chăm sóc em gái nhé."

"Được ạ."

Lúc này Tạ Cảnh Thâm đã đi tới: "Mặc áo khoác vào, đi ăn cơm, anh chờ em."

Trần Yên Thực làm mặt quỷ, mang giày vào, đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu một phen. Lúc đi ra, Tạ Cảnh Thâm nắm tay Khương Hiểu Hiểu chờ cô ở cửa, Khương Hiểu Hiểu nhìn thấy cô lập tức đi qua cầm tay cô, bỗng nhiên Trần Yên Thực cảm thấy thật thần kỳ, về sau cục cưng của họ cũng sẽ như vậy, một tay nắm tay mẹ, một tay nắm tay ba.

Chồng của Thẩm Lệ là một người làm ăn nho nhã, gọi là Khương Hoa, suốt quá trình không nói lời nào, Tạ Cảnh Thâm cũng thế, hai người đàn ông đều rất kiệm lời, nên chỉ nghe thấy giọng nói của Trần Yên Thực, Thẩm Lệ và Khương Hiểu Hiểu.

Sau khi ăn xong Tạ Cảnh Thâm dẫn cô ra ngoài đi dạo, một nhà Thẩm Lệ ra về từ sớm.

Ban đêm gió lớn, Tạ Cảnh Thâm giúp cô cài lại áo khoác, nắm tay cô đi dọc theo khách sạn.

Chung quanh khách sạn trồng không ít cây hoè gai, gió thổi cây lá lay động, hai người im lặng, không cần nói chuyện, cũng rất hài lòng.

Trần Yên Thực không biết nghĩ đến cái gì, đi đến trước mặt Tạ Cảnh Thâm đối mặt với anh, lùi lại một bước rồi nói: "Em..."

Cô nói vừa mở đầu, Tạ Cảnh Thâm đã sải bước đến trước mặt cô ấn mặt cô vào ngực anh, giọng nói của anh rất nhẹ: "Đừng nói chuyện."

Trần Yên Thực không rõ việc gì, gật gật đầu trong long anh, lúc này Tạ Cảnh Thâm mới buông cô ra, Trần Yên Thực ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Tạ Cảnh Thâm.

Đột nhiên Tạ Cảnh Thâm vươn tay ra ma sát môi của cô: "Có thể hôn em không?"

Vốn anh không phải đang trưng cầu ý kiến của anh, không đợi cô trả lời đã hôn xuống, một tay vòng ra phía sau của cô, một tay dịu dàng xoa mặt cô, Trần Yên Thực chỉ biết nắm chặt lấy quần áo trên người anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Trần Yên Thực bị hôn đến mơ mơ màng màng, bỗng dưng nghe thấy một tiếng ưm, cô hơi giật mình một chút, muốn nghe tiếp, nhưng không còn tiếng gì nữa, Tạ Cảnh Thâm nhận thấy cô không chuyên tâm, nhẹ nhàng cắn cắn môi cô một cái, lý trí của cô vừa tìm được đã bay mất.

Nhưng không bao lâu cô lại nghe vài âm thanh nữa, tiếng người phụ nữ ưm hòa cùng hơi thở của đàn ông, hình như cách đó khá xa, cô tính lắng nghe, thì bỗng nhiên lỗ tai của cô bị Tạ Cảnh Thâm che lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.