Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 1




Edit: La Na

Từ chức ở thành phố H gần ba tháng, đối bạn học cũ Tạ Cảnh Thâm, tình cảm của Trần Yên Thực đã trải qua ba giai đoạn, từ khi vừa mới bắt đầu thì xem anh là ân nhân, cảm động đến rơi nước mắt, sau này cũng từ từ biến thành bạn bè bình thường tự do chung đụng, cho đến bây giờ, thì lòng tràn đầy xấu hổ, không muốn lại gặp nữa.

Cho nên nửa tháng này cô luôn trốn ở nhà, hoạt động ngoài trời duy nhất của cô là thức dậy theo chạy theo cha mình trong khu vực chạy bộ, vì tránh tình cờ gặp nhau.

Nhưng mà không ngờ thật vất vả mới hẹn người bạn ra ngoài ăn bữa cơm, lại đụng phải người kia.

Trần Yên Thực rơi lệ đầy mặt, ông trời ông thực sự là chơi tôi chơi tôi vẫn là chơi tôi ~

Tạ Cảnh Thâm mặc áo khoác màu đen, càng lộ ra dáng người cao ngất, anh theo sau một đám người đi ra, cùng đi song song với anh còn có một cô gái.

Anh lơ đãng nhìn bóng dáng đang cầm tờ báo cực lực che vẻ mặt thô tục của bản thân đi, thực ra anh cảm thấy từ thô tục này không thích hợp, tuy rằng hành vi này thật thô tục, nhưng kì lạ là vóc người thật duyên dáng.

Bữa cơm này anh cảm thấy rất bất đắc dĩ, vốn quyết tâm làm một mỹ nam yên lặng, nhưng mà cô bé bên cạnh quá họat bát gây trở ngại cho anh không ngừng, anh không thể không năm lần bảy lượt mở miệng.

Nhưng mà vừa nãy anh có bao nhiêu bài xích bữa cơm đón gió tẩy trần này, thì giờ phút này anh còn cảm tạ nó nhiều hơn thế nữa.

Lên tiếng chào hỏi hỏi các trưởng bối xong, anh mới đi tới chỗ người kia, anh chắc chắn người nào đó đã cho anh vào sổ đen, mỗi lần anh gọi điện thoại đều tắt máy, gần đây anh cũng bận, nhưng không ngờ, anh còn chưa có tới cửa bắt người, người nọ đã tự dâng bản thân lên.

Trên thảm, tiếng bước chân dường như nhỏ đến mức không nghe thấy, Trần Yên Thực giơ tờ báo nghiêm nghiêm cẩn cẩn che tầm mắt của mình, cho nên khi tờ báo bị người ta đoạt mất, cô hoàn toàn không phản ứng kịp, theo bản năng muốn giật lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Tạ Cảnh Thâm.

Đã bị phát hiện, Trần Yên Thực dứt khoát thoải mái đứng lên, tỏ vẻ bản thân nổi giận, trực tiếp vòng qua anh bỏ đi, thực tế là vừa nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm cô không thể tránh khỏi cảm giác khó chịu. Nào biết lại bị Tạ Cảnh Thâm bắt lấy cổ tay, Trần Yên Thực trừng anh, Tạ Cảnh Thâm thoải mái nhìn lại, kéo cô tới chỗ anh vừa nãy. Hơn một tháng không gặp, sao anh lại trở nên bá đạo như thế?

Trần Yên Thực không thoát ra được, mắt thấy sắp tới trước mặt mấy người nọ rồi, Trần Yên Thực nóng nảy, vươn tay cấu véo anh, nhưng cách lớp áo khoác dày thật dạy, Tạ Cảnh Thâm không cảm giác được gì.

Càng ngày càng gần, Trần Yên Thực đành phải nhận mệnh, trước mặt trưởng bối cô luôn là một cô gái dịu ngoan, cho nên bây giờ đành ngoan ngoãn chào hỏi: "Hi."

Nào ngờ sắc mặt mấy người đối diện đều rất không ổn, tình hình này, Trần Yên Thực không rõ nguyên nhân, đành phải ngoan ngoãn câm miệng.

Chỉ có khóe miệng Tạ Cảnh Thâm hàm chứa ý cười, trước mặt trưởng bối không kiêu ngạo không siểm nịnh, phong độ lỗi lạc: "Ba, mẹ, chú Thẩm, thím Trầm, đây là bạn gái con, mấy ngày nay cô ấy giận con, không ngờ vừa khéo gặp nhau ở đây, nên con đưa cô ấy đến để làm quen với mọi người."

Trần Yên Thực trợn mắt há mồm, lần này chơi lớn quá ha, sắc mặt cô bình tĩnh một chút.

Tạ Cảnh Thâm kéo cô một chút, ôm eo của cô, quay đầu nhìn cô: "Gọi đi."

Trần Yên Thực rất muốn phản bác, nào ngờ Tạ Cảnh Thâm nhéo eo cô một cái, thế là cô trực tiếp thốt ra: "Bác trai, bác gái."

Giờ phút này Trần Yên Thực rất muốn cắn lưỡi tự sát.

Tạ Cảnh Thâm ngược lại lại ôn nhu tiếp tục giới thiệu: "Đây là Thẩm Kha, là con gái của chú Thẩm và thím Trầm."

Trần Yên Thực tự giác chào hỏi: "Xin chào."

Sắc mặt của đối phương cũng không được đẹp mắt lắm, nhưng vì lễ phép nên vẫn giật giật khóe miệng, trả lời lại một câu: "Xin chào."

Đột nhiên Tạ Cảnh Thâm tăng thêm lực tay, Trần Yên Thực đau đến mức khom người xuống, nước mắt cũng chảy ra luôn rồi.

Mẹ nó, đúng là đời trước cô thiếu nợ tên súc sinh này mà, trong lòng Trần Yên Thực mắng mấy lời thô tục đến vài lần.

Nhưng bên này hai mắt cô đẫm lệ mông lung, Tạ Cảnh Thâm bên kia hốt hoảng, vội vàng hỏi cô bị sao thế, không đợi Trần Yên Thực trả lời anh đã ôm Trần Yên Thực lên, dưới tình thế cấp bách hai tay Trần Yên Thực câu lên cổ anh, nghe anh chào mấy vị trưởng bối: "Ngại quá, hình như cô ấy không được thoải mái, con đưa cô ấy đi bệnh viện, ba người về trước nhé."

Dứt lời bước chân vội vàng ôm cô rời khỏi nhà hàng.

Chỉ còn lại ba Tạ mẹ Tạ hai mặt nhìn nhau, họ không thể không hạ mặt mình xuống xin lỗi vợ chồng Thẩm gia.

Trần Yên Thực một mặt là đau, một mặt là giận, thật sự rất muốn kéo mặt Tạ Cảnh Thâm xuống, xem da mặt anh dày bao nhiêu.

Cô mặc không nhiều lắm, nên dáng người bị phác họa thấy rõ, Tạ Cảnh Thâm nhìn ngực cô phập phồng vì giận, trong mắt còn có nước mắt mờ mịt, thực giống như bị làm... Khụ khụ, anh cảm thấy bây giờ nên đứng đắn lại một chút.

Trần Yên Thực nhìn anh chằm chằm, theo ánh mắt của anh di chuyển đến ngực bản thân, nhất thời càng giận nói không ra lời.

Tạ Cảnh Thâm trực tiếp ôm cô đi vào bãi đỗ xe, nhét cô vào trong xe, Trần Yên Thực giãy dụa muốn đi ra ngoài, nhưng bị anh cài dây an toàn trước.

Tạ Cảnh Thâm lên xe, chuyện đầu tiên anh làm đó là khóa kéo cửa, tiếp theo mở điều hòa, mở đèn lên, xoay người qua muốn cởi áo khoác cho Trần Yên Thực, Trần Yên Thực không ngờ người này lại cầm thú đến mức này, vừa muốn la to, lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Tạ Cảnh Thâm thì lập tức ngậm miệng lại.

"Để anh nhìn eo em xem."

Trần Yên Thực cực lực che lại: "Không cần đâu."

Cô đảm bảo là bị bầm xanh rồi, người này xuống tay không biết nặng nhẹ, tốt xấu gì cô cũng là con gái mà.

Tạ Cảnh Thâm muốn tách tay cô ra, cô càng cảm thấy ủy khuất, hôm nay đã bị người này ăn hiếp nhiều lần rồi, nghĩ như vậy, cô càng chống đối Tạ Cảnh Thâm mạnh mẽ hơn.

Dường như Tạ Cảnh Thâm cũng nhìn ra suy nghĩ của cô, rõ ràng chỉ cần sử dụng chút lực, anh là đàn ông, sức tay lớn, Trần Yên Thực không thể chống cự lại.

Vừa khéo Tiết An An gọi điện thoại tới, tranh thủ lúc cô nghe điện thoại, Tạ Cảnh Thâm đã cởi áo khoác của cô, quả thực cô sắp khóc thành tiếng, nhưng vẫn cố không để lộ sự khác thường.

Tiết An An đến nơi mà không thấy ai: "Cậu đâu rồi?"

Trần Yên Thực không biết nên trả lời sao cho thuyết phục, Tạ Cảnh Thâm ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, Trần Yên Thực tức giận trả lời: "Bị chó cắn."

"Cái gì? Cậu đùa à?"

Tạ Cảnh Thâm dứt khoát dừng động tác ở tay lại, chớp mắt nhìn cô chằm chằm. Trần Yên Thực nghĩ bữa cơm này có lẽ

Tạ Cảnh Thâm dứt khoát dừng động tác ở tay lại, chớp mắt nhìn cô chằm chằm. Trần Yên Thực nghĩ bữa cơm này có lẽ là ăn không được, vừa lúc cô cũng muốn nói rõ ràng với Tạ Cảnh Thâm.

“Không có việc gì, vì có chút không thoải mái, nên mình đi về, hẹn cậu ngày khác ha.”

“Thực không có việc gì chứ?Mình thấy mình nên đưa cậu về nhà xem sao.”

“Thật là không có việc gì đâu, không cần.”

Trần Yêu Thực còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Tạ Cảnh Thâm lấy đi: “Là mình, Tạ Cảnh Thâm, vừa nãy mới đụng cô ấy, cô ấy có chút không thoải mái, mình tính thuyết phục cổ đến bệnh viện… Ừm, không có gì đáng ngại, uống thuốc thì ổn thôi… Yên tâm, cậu không cần đến, lúc đó mình sẽ đưa cô ấy về nhà… Không phiền… Gặp sau.”

Tạ Cảnh Thâm cúp điện thoại, vẫn không quên chuyện trước cuộc điện thoại, Trần Yên Thực vốn tức giận với hành vi của anh, nhưng thấy anh từ từ bỏ điện thoại vào túi, trong lòng nhất thời có chút sợ hãi.

Quả nhiên cảm giác của cô là chính xác, Tạ Cảnh Thâm bắt chéo hai tay của cô ra sau lưng, tay kia thì cởi áo khoác vừa được cài lại của cô.

Tay của Tạ Cảnh Thâm rất ấm áp, nhẹ nhàng xốc áo trên người cô lên, trên lưng Trần Yên Thực có một mảng xanh rất to, quả thực phải khiến Tạ Cảnh Thâm hít một hơi, anh cúi đầu, hơi thở phà lên lưng Trần Yên Thực, nhẹ tay xoa xoa: “Đau không?”

Trần Yên Thực rất sợ ngứa, bản năng sẽ trốn, nhưng mà cả người cô bị Tả Cảnh Thâm giam cầm trong ngưc, muốn trốn cũng không trốn được.

Nghe theo câu hỏi của Tạ Cảnh Thâm, cục tức trong lòng rốt cuộc cũng xuất ra được: “Anh nói xem có đau không?”

Anh thẳng người lên, chân thành tha thiết xin lỗi: “Thực xin lỗi, anh khống chế lực không tốt.”

Trần Yên Thực đẩy anh ra: “Ngồi đi, đừng động tay động chân.”

Tạ Cảnh Thâm thấy thế này không ổn, ngoan ngoãn nghe lời ngồi lại.

Trần Yên Thực bắt đầu kể lể: “Anh có biết anh vừa nói gì không? Vì sao lại muốn gạt ba mẹ anh chứ?Tôi với anh, không, có, một, chút, quan, hệ!”

Tạ Cảnh Thâm lạnh lùng giễu cợt: “Tốt xấu gì cũng lên giường rồi, sao lại vứt bỏ sạch sẽ như vậy, hả?”

“Chuyện kia” của Tạ Cảnh Thâm rất có ác ý, mà chuyện đó lại là chuyện Trần Yên Thực không muốn đề cập tới nhất: “Say rượu làm loạn thôi mà, làm gì mà tích cực dữ vậy?”

“Em không biết đàn ông đều có cảm tình với xử nữ sao?”

Đây lại là một chỗ rất đau của Trần Yên Thực.

Nói kỹ thì, Trần Yên Thực cảm thấy tự yêu bản thân như vậy cũng có chút ngượng ngùng, nhưng cô lại không quá xem trọng dục vọng, bạn trai đầu tiên của cô chỉ vì cô không chịu ở chung mà trở mặt chia tay cô, sau này cô cũng chưa gặp được người đàn ông nào khiến cô cam tâm tìn nguyện trao quả ngọt cả.

Cho nên nói chuyện với Tạ Cảnh Thâm một lần, đối với cô mà nói thật sự là không muốn nhớ lại, khụ khụ, tuy rằng khi tỉnh dậy thấy đối tượng là Tạ Cảnh Thâm, cô vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngẫm lại, đối tượng tình một đêm là Tạ Cảnh Thâm, dường như có thể khiến người ta chấp nhận, nhưng dù vậy, lần đầu tiên thường là hồ đồ, hoặc là có chút buồn phiền, nhưng thật kì lạ là bởi vì đối tượng là Tạ Cảnh Thâm, ngược lại khiến cô cảm thấy chột dạ, cảm thấy bản thân tức giận mà không hiểu lý do là gì, cuối cùng đành phát cáu với chính mình. Hơn nữa phát sinh chuyện ấy với bạn thân, khi gặp lại quả thực rất xấu hổ.

Trần Yên Thực có chút căm tức: “Cho nên nói đi? Bác sĩ Tạ cũng vậy à?”

“Đúng.”Tạ Cảnh Thâm đến gần cô, ánh mắt thâm sâu như biển, như muốn hút người ta vào, “Vậy em nói xem phụ nữ có để ý đến xử nam không?”

Trần Yên Thực vươn tay ngăn cản anh: “Cách tôi xa một chút.” Cô thật không dám nhìn vào mắt anh, xoay mặt đi, bãi đỗ xe đã mờ tối, cho dù bên trong xe có mở đèn, nhưng cũng không sáng lắm, điều đó càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ của Trần Yên Thực, anh kích động muốn vuốt ve lên nó.

Nhưng cũng không có hành động gì, với quan hệ hiện tại của bọn họ vẫn chưa thích hợp.

Tạ Cảnh Thâm càng đến gần, tựa hồ muốn bức Trần Yên Thực đối diện với anh: “Sao? Em còn chưa có trả lời câu hỏi với anh.”

Trần Yên Thực đã từng trốn chạy người này như lạc đà nam mĩ, sao gặp lại, người này lại trở nên vô sỉ như thế, lại đi dây dưa một vấn đề với cô không ngừng nghỉ, khác hẳn với bộ dáng tuy không nói cười tùy tiện nhưng lịch sự ôn hòa của anh lúc trước.

Trần Yên Thực không chịu mở miệng, lấy bất biến ứng vạn biến.

“Nói đi.”

Vẫn không bỏ qua sao, Trần Yên Thực nhớ lại vấn đề ai hỏi, nghĩ Tạ Cảnh Thâm đã 28 tuổi, chắc chắn không thể là lần đầu tiên, tuy rằng cô vốn cũng không để ý lắm, chỉ cần đang trong thời gian quen nhau với cô đối phương không đi quá giới hạn là được, nhưng thời khắc này cũng không thể để Tạ Cảnh Thâm đắc ý, vì thế mở miệng: “Đúng vậy, tôi thích xử nam.”

Hôm nay cuối cùng Tạ Cảnh Thâm cũng nở nụ cười được một lần: “Thật khéo, anh đúng là đấy đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.