Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó!

Chương 27




Giờ ra về...

Cả hội đang đi bộ trên vỉa hè rộng thênh thang(Sau chiến dịch giành lại cho người đi bộ đó ạ!)

-Haiz,hôm nay học mỏi cả người!-Nó vừa than vãn vừa vươn vai ngáp ngắn ngáp dài đầy ngao ngán.

-Trời đất!Mày chỉ ngồi nghe nghe chứ có ghi chép hay giơ tay phát biểu đâu mà mệt?-Vân Anh từ phía sau bật cười nói.(Đang ở cạnh anh Gia Huy đó ạ!Gớm!Kinh quá cơ!)

-Ngồi nghe thôi đã đủ mệt rồi.Chán thật!Tao học xong mà vẫn phải đi cho nó có cảnh.Ghét là ghét ghê luôn hà!-Nó bức xúc đến phát cáu lên.(Chộ ôi,tội nghiệp chị quá hà!)

-Nhưng đi cũng vui mà!-Cậu.

- Ờ thì vui!-Nó trả lời đầy chán ngán.

-Vui thì cười đi!-Vừa nói cậu vừa đưa tay lên khuôn mặt hoàn mĩ của nó kéo hai mép miệng lên sao cho thành một nụ cười.Ai đó "vô tình" thấy được thì hơi bị khó chịu.Với việc làm nhỏ siêu dễ thương này cậu dành cho nó thì hỏi sao nó không cười đây?Chị Linh Chi nhà ta bật cười,một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành khiến 2 người con trai trong hội cảm thấy "đau tim".

-Che miệng đi kẻo ruồi nó bay vào!-Nó đang tươi tắn với nụ cười rạng rỡ bỗng tắt hẳn sau câu nói của Khánh Sơn "đập troai".(Đám girl:Đẹp thiệt chứ bộ!*Bống:Thì có ai bảo xấu đâu?*Đám girl:Thế sao dùng ngoặc kép cứ như nói bóng nói gió người ta vậy?*Bống:Ớ mấy bà thím này hay nhở?Người ta thích làm sao thì kệ người ta.Việc của mấy bà à?Đúng là...Những người nhiều chuyện!!!!!)

-Này,bình thường anh câm như hến thì chả việc gì mà sao hễ cứ hở cái mồm ra là nói tầm bậy vậy hả?Anh mới là người nên bịt kín miệng mình lại đi á!Kẻo ruồi nó di cư xuống hẳn dạ dày luôn!-Nó tuôn một tràng làm mấy người ngoài cuộc vừa khiếp lại vừa lo lắng:"Chắc sắp có chiến tranh bùng nổ nữa đây!"Điều đó là điều không ai muốn.Chính vì thế,việc quan trọng bây giờ cần làm là:Dập tắt ngọn núi lửa và đẩy tảng băng nghìn năm kia đi!

- À...Hay tụi mình đi ăn kem đi!Mừng ngày đầu tiên tôi,Vân Anh với Khôi Nguyên gia nhập tập thể 11A1!-Gia Huy vội đưa bừa ra 1 ý kiến trước khi ai đó mở miệng.

-Ý kiến hay đó!Đến nhà hàng LC restaurant đi!Nhân viên thân thiện,đồ ăn ngon,ở đó lại đẹp và bao nhiêu tiền Linh Chi nó thanh toán hết!-Vân Anh tán thưởng.

-Hả?Sao tao phải trả?-Nó há hốc mồm.

-Một chi nhánh nhỏ của tập đoàn Nguyễn Gia mà cũng bắt mọi người trả tiền sao?-Vân Anh cười hì hì.

-Phải rồi,đó là tập đoàn nhà cậu mà!-Khôi Nguyên hào hứng.

-Ủa?Vậy Linh Chi là...-Gia Huy chợt nhận ra một điều.

-Vậy đó!Thôi,chúng ta đi!-Khôi Nguyên dứt lời,"đội quân hùng mạnh" gồm 5 đứa thẳng tiến đến LC restaurant.

******************

LC restaurant quả thật rất đẹp,hiện đại và đa năng.Ngoài là 1 nhà hàng,nó còn có khu là quán cafe hay khu là cửa hàng bán đồ ăn nhanh.Có thể nói,nó như nơi phục vụ ăn uống bậc nhất thành phố.

Nơi đây được thiết kế theo kiến trúc Châu Âu xen lẫn Châu Á.Vừa sang trọng mà cũng vừa cổ kính.Có nhiều cửa sổ và cây xanh nên vô cùng thoáng đãng.Đặc biệt không phân biệt tầng lớp trong xã hội.Giàu nghèo đều có thể đến ăn và được phục vụ tử tế,không phân biệt đối xử.Thậm chí,nếu ai có hoàn cảnh khó khăn thật sự,LC restaurant còn miễn phí và tặng thêm đồ ăn.Chỉ là 1 chi nhánh nhỏ của 1 ngành trong tập đoàn Nguyễn Gia thôi mà đã thế đấy các bạn ạ!Thôi,quay lại truyện nào!

***************************

Sau 30 phút "rèn luyện đôi chân chắc khỏe",cuối cùng,"bộ ngũ siêu đẳng" đã đứng trước LC restaurant.

-Wow!Linh Chi có nhà hàng đẹp thật đó!-Gia Huy cảm thán.

-Hì hì!-Nó cười ngại ngùng.

-Thôi,vô đi!-Khôi Nguyên.

Cả hội lại đi vào bên trong đến khu đồ ăn nhanh có đủ loại kem ngon mê ly.Trái với vẻ sang trọng,cầu kì ở những khu khác thì khu đồ ăn nhanh lại đơn giản nhưng vô cùng dễ thương,ngọt ngào và nhẹ nhàng.Như bao lần,"bộ ngũ siêu đẳng" thu hút toàn bộ ánh nhìn từ ngoài cửa cho đến lúc vào trong.Ai cũng phải trầm trồ to nhỏ trước vẻ đẹp như thiên thần lấp lánh của 5 con người họ,thắc mắc không biết người ta có bí quyết gì mà tỏa sáng đến thế.

Thấy nó,tốp nhân viên cúi rạp người chào hỏi cung kính.Nó chỉ gật đầu nhẹ như thay cho lời đáp lại.Ngồi xuống một bàn trong khu đồ ăn nhanh,"bộ ngũ siêu đẳng" gọi những món kem mình thích rồi vừa thưởng thức vừa buôn bán vui vẻ với lũ bạn trong hội.Chuyện mấy người đó buôn chẳng có chi gọi là nhiều hay phức tạp.Chỉ là đang từ ẩm thực nhảy sang âm nhạc,từ âm nhạc nhảy qua điêu khắc,từ điêu khắc nhảy sang hội họa,...v...v...Đơn giản có vậy thôi à!(=_=)Bỗng...

-Mấy người làm ăn kiểu gì đây hả?!!!!Giờ vợ tôi vô viện rồi đó!!!!!Mấy người định tính thế nào đây?!!!!!!-Nó,hắn,Khôi Nguyên,Vân Anh và Gia Huy chợt nghe thấy tiếng một người đàn ông vang vọng cả nhà hàng.Có vẻ ông ta đang rất tức giận thì phải!

-Chúng tôi xin lỗi!Đây là một sự cố ngoài ý muốn,nhà hàng chúng tôi chưa bao giờ gặp vấn đề này.-Một người đàn ông điềm đạm khác lên tiếng.Chẳng lẽ là quản lí chăng?

-Chưa bao giờ gặp à?!!!!!Vậy giờ gặp rồi đó!Định tính sao đây?!!!!!-Người đàn ông hung hãn vẫn lớn giọng.

-Chúng tôi...

-Tôi không cần nghe giải thích nữa,hãy bồi thường đi!!!!!

-Nhưng...

Cuộc hội thoại này khiến tụi nó không thể tiếp tục ăn được mà phải đứng lên đến đó xem sao


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.