Nổi Loạn Ở Địa Ngục

Chương 30: - Quan hệ




Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến được địa điểm cần đến, Phủ Bộ Hình. Hai người đến đây không phải gặp Thượng Thư Bộ Hình mà chỉ gặp người quân sư của Thượng Thư tên là Lão Giả. Sau một loạt thủ tục chào hỏi lằng nhằng qua các cửa, Tiểu Văn và Quế Thanh được đưa tới một căn phòng nho nhỏ nằm sâu tít trong phủ. Lão Giả có vẻ bề ngoài là một ông già, tóc chưa bạc nhưng để râu dài tới ngực, mặc chiếc áo dài màu xám, tay cầm một chiếc quạt mo phe phẩy. Vừa nhìn thấy hai người, Lão Giả đã lên tiếng chào trước:

-          Ồ! Quế Thanh cô nương tới chơi đấy à? Thật quý hóa quá! Hôm nay đúng là ngày hoàng đạo rồi nên mới có khách quý đến chơi thế này.

Quế Thanh cũng vội vàng chắp tay chào:

-          Dạ, không dám! chào tiên sinh!

Lão Giả nhìn sao Tiểu Văn hỏi:

-          Vị công tử này... chúng ta có gặp nhau chưa nhỉ?

Tiểu Văn chưa kịp đáp lời thì Quế Thanh đã nhanh nhảu:

-          À, quên chưa giới thiệu với tiên sinh, đây là Tiểu Đồ sư huynh, là người mới tới Phủ Phó Ngục ạ.

Tiểu Văn bấy giờ mới chắp tay chào:

-          Dạ, chào tiên sinh ạ!

Lão Giả vẫn giữ bộ mặt tươi tỉnh, vừa nói vừa giơ tay mời hai người vào trong phòng:

-          Ồ, thì ra là người mới à? Thảo nào mà lão không nhận ra. Mời hai vị ngồi!

hai người theo Lão Giả đi vào trong phòng, ngồi xuống ghế. Đó là một căn phòng tiếp khách không rộng lắm, đồ đạc cũng được bài trí đơn giản, ghế ngồi cũng không to lắm. Vừa ngồi xuống Quế Thanh đã nói:

-          Tiên sinh không biết đấy thôi, huynh này vừa được sư phụ thu nhận về Phủ, sư phụ lại còn nhận huynh này làm nghĩa đệ nữa đấy.

Lão Giả tỏ vẻ ngạc nhiên:

-          Ồ, thật vậy sao? Phó ngục đã nhận là sư đệ thì công tử đây ắt hẳn phải là một kỳ tài rồi. Chả trách ta vừa gặp qua đã nhận thấy công tử có tướng mạo và phong thái thật khác thường. Quả nhiên là vậy, ha ha ha!

Tiểu Văn nghe vậy chỉ gượng cười không nói gì, trong khi Quế Thanh thì có vẻ hoan hỉ:

-          Ha ha! Tiên sinh đúng là có con mắt tinh tường. Tiểu nữ cũng nghe sư phụ nói huynh này có nhiều điểm giống tiên sinh, đều là những người có học thức, trí tuệ nên sư phụ rất quý trọng.

Lão Giả nghe thấy thế càng cười lớn hơn:

-          Ha ha ha! Cô nương thật khéo ăn nói quá! Lão già cổ hủ này thì có gì đâu mà học thức, ha ha ha!

Quế Thanh làm bộ như sực nhớ ra điều gì, nói:

-          À, phải rồi! hôm nay tiểu nữ sang đây vấn an sức khỏe tiên sinh, ngoài ra thì sư phụ còn gửi biếu tiên sinh một món quà nhỏ.

Lão Giả nghe thấy vậy thì làm động tác xua tay nói:

-          Ấy! Cô nương tới chơi là vui rồi còn tặng quà nữa thật ngại quá.

Quế Thanh lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ xinh xinh, nàng mở chiếc hộp ra, bên trong nhìn thấy một vật hình tròn, dẹt, điều đặc biệt là nó đang phát ra ánh sáng màu xanh nhạt rất tự nhiên. Quế Thanh chỉ vào vật đó nói:

-          Tiên sinh xem! Đây là một viên ngọc dạ minh châu. Chỉ là chút quà mọn, không có gì to tát. Mong tiên sinh nhận cho ạ.

Lão Giả vẫn xua tay, lắc đầu nói:

-          Ấy ấy! phiền cô nương chuyển lời giúp với Phó Ngục là Lão Giả ta rất cảm kích, nhưng viên ngọc dạ minh châu này tuy không phải hàng bảo bối thì cũng là món đồ quý hiếm. Người ta nói không có công thì không xứng đáng nhận thưởng, ta chưa làm được việc gì giúp Phó Ngục quả thật là không dám nhận món quà quý giá thế này.

Quế Thanh cố đưa viên ngọc vào tay Lão Giả nói:

-          Tiên sinh xin đừng khách sáo. Sư phụ nói: với những người thường thì viên ngọc này chỉ thấy đẹp chứ không có nhiều ý nghĩa, chỉ có những người nho nhã như tiên sinh mới thấy hết giá trị của dạ minh châu, vì vậy mới tặng cho tiên sinh. Sư phụ chỉ là cảm mến tiên sinh mới tặng chút quà mọn thôi chứ thật không có ý gì, mong tiên sinh đừng chê.

Lão Giả có vẻ như chối không được nên cầm lấy chiếc hộp nói:

-          Thật ngại quá! Phó Ngục đã nói thế thì lão đây xin nhận vậy. Phiền cô nương chuyển lời giúp tới Phó Ngục là lão xin đa tạ. À, lão cũng có chút quà nhỏ xin gửi cô nương mang về biếu Phó Ngục giúp nhé.

Nói rồi Lão Giả đứng dậy đi vào phòng trong, một lát sau trở ra cầm theo một vật được bọc trong một mảnh lụa, nói:

-          Lão vốn chẳng có gì đáng giá nhưng lão biết từ lâu Phó Ngục đã thích dùng trầm hương, lão xin tặng Phó Ngục chiếc lư nhỏ này để đốt trầm hương.

Quế Thanh nhanh nhảu nhận lấy gói quà rồi mở ra xem, bên trong là một chiếc lư nhỏ bằng gốm, được trang trí những chi tiết tinh xảo nhưng có vẻ rất cổ quái. Thấy vậy Quế Thanh thốt lên:

-           Oa! Chiếc lư gốm đẹp quá! Tiên sinh thật là khéo chọn quà!

Lão Giả mỉm cười, gật đầu nói:

-          Lão đã định tặng cho Phó Ngục một ít trầm hương loại tốt, nhưng nghĩ là chắc có nhiều người khác cũng tặng trầm hương cho Phó Ngục rồi, hơn nữa trầm hương tốt mấy thì rồi cũng dùng hết, chi bằng tặng cái lư này làm kỷ niệm được lâu dài hơn.

Tiểu Văn nãy giờ, chỉ im lặng lắng nghe, đến đây dường như phát hiện ra điều gì buột miệng cười nói:

-          Hà hà! Tiên sinh tặng quà hay thật! thế là mặc kệ những người khác tặng bao nhiêu trầm hương thì cũng chỉ để cho vào lư này đốt đi hết, chỉ có cái lư của tiên sinh sẽ còn mãi bên Phó Ngục. Hà hà!

Quế Thanh nghe Tiểu Văn nói vậy trố mắt nhìn một giây lát rồi cũng cười:

-          Hà hà hà! Đấy sư phụ đã bảo rồi mà, tiên sinh với sư huynh đây đều là những người có học thức. Đúng là những người có học, ăn nói lúc nào cũng nho nhã thật, ha ha ha!

Cả ba người cùng cười nói vui vẻ, chuyện trò thêm một lúc rồi Tiểu Văn và Quế Thanh cáo từ ra về.

*

*          *

Tiểu Văn đã ở trong Phủ Phó Ngục được một thời gian, đã làm quen được với nhiều thứ ở đây. Hôm đó, vào giờ giới nghiêm, Tiểu Văn ở trong phòng riêng luyện khí công nhưng trong lòng cảm thấy bồn chồn không yên, rõ ràng anh còn nhiều việc phải làm hơn là cứ phí phạm quá nhiều thời gian để ngồi đây. Anh đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Tất nhiên giờ này bên ngoài hoàn toàn vắng lặng, Tiểu Văn thong dong cất bước, chẳng mấy chốc lại đến chỗ cái sân rộng hôm trước. Anh tiếp tục bước xuống sân, chầm chậm, được vài bước thì dừng lại, rồi anh ngẩng mặt lên trời thở dài một tiếng.

-          Hzai!...

Chợt thấy một tiếng quát lớn vang bên tai xé toang bầu không khí tĩnh mịch:

-          AI ĐÓ?

Tiểu Văn giật mình quay lại. Trên hành lang ba người đang rảo bước đi tới, người đi trước thân hình cao lớn mặc đồ giáp trụ chỉnh tề, chính là Hai Lê – đội trưởng đội cận vệ. Khi tiến tới đủ gần để nhìn ra người dưới sân, Hai Lê lớn tiếng nói:

-          Thì ra là sư huynh Tiểu Đồ hả? Sao giờ giới nghiêm mà huynh đứng đây?

Tiêu Văn nhận ra Hai Lê thì khẽ cười rồi giơ tay chào:

-          À, đội trưởng Hai Lê hả, tôi...

Không ngờ Hai Lê hoàn toàn không có ý định chào hỏi gì cả, lao thẳng đến tóm lấy cổ tay Tiểu Văn khiến cho Tiểu Văn không kịp phản ứng, chưa kịp nói hết câu đã cảm thấy đau nhói ở cổ tay, anh giật mạnh tay thoát khỏi bàn tay của Hai Lê. Thấy vậy Hai Lê, tiếp tục đưa tay chộp tới, vừa nói:

-          Huynh phạm giới nghiêm còn định chống cự nữa sao hả? mau theo ta chịu tội đi!

Tiểu Văn vừa lách tránh vừa trả lời:

-          Chẳng qua ta không cần nghỉ ngơi nên ra sân hít thở chút thôi chứ có gì đâu.

Hai Lê tiếp tục lao tới và có vẻ không chỉ tìm cách túm tay Tiểu Văn nữa mà ra đòn tấn công khá mạnh. Thấy vậy Tiểu Văn cũng ra đòn đáp trả. Không ngờ Hai Lê mặc bộ giáp nhìn nặng nề thế mà động tác lại thật nhanh nhẹn, sau vài chiêu đã quật ngã Tiểu Văn xuống đất. Tiểu Văn vừa định bật dậy thì hai người đứng sau Hai Lê nãy giờ đã lao lên, mỗi người cầm mội lưỡi giáo dí vào cổ Tiểu Văn. Tiểu Văn thầm nghĩ: “tất nhiên mình chưa đánh hết sức nhưng quả thật Hai Lê này khả năng cũng rất đáng ngại”. Hai Lê thấy vậy quay sang nói với hai tên lính đi theo:

-          Đưa hắn đến trước Phó Ngục chịu tội! Hừ, vừa tới đây đã muốn làm loạn hả?

Tiểu văn đi theo ba người kia, chẳng mấy chốc đã tới trước phòng riêng của Phó Ngục Thái Yên. Hai Lê gõ cửa. Tiếng Thái Yên từ bên trong vọng ra:

-          Chuyện gì?

Hai Lê cung kính đáp:

-          Dạ, bọn thuộc hạ bắt được một người vi phạm giới nghiêm ạ.

-          Là kẻ nào vậy?

-          Dạ, là Tiểu Đồ ạ.

-          Tiểu Đồ? Cho vào đây!

Hai Lê kéo Tiểu Văn vào trong khi hai tên lính đi theo cầm giáo đứng trước cửa hướng ra ngoài như để canh gác. Tiểu Văn bị đẩy vào trong quỳ rạp xuống. Thái Yên thấy vậy nói:

-          Không cần phải thế. Cứ đứng lên đi!

Tiểu Văn trong lòng tức tối, lặng mặt đứng dậy, bấy giờ mới nhìn ra trong phòng không phải chỉ có một mình Thái Yên mà còn có hai người khác nữa. Thái Yên đang ngồi chỉnh tề trên ghế lớn nhìn ra, Quế Thanh và Hồng Băng đang đứng trước mặt, hình như mọi người đang nói chuyện. Hai Lê nói:

-          Dạ, thuộc hạ đi tuần phát hiện giờ giới nghiêm mà Tiểu Đồ còn đứng ngoài sân lớn nên đưa về đây để Phó Ngục trị tội ạ.

Thái Yên điềm tĩnh nói:

-          Tiểu Đồ, sao giờ giới nghiêm không ở trong phòng mà còn đi ra ngoài làm gì?

Tiểu Văn cúi mặt nói:

-          Dạ, tiểu đệ không mệt nên không cần nghỉ ngơi, nghĩ là đi ra ngoài chút không ảnh hưởng tới ai thì cũng không sao.

Thái Yên vẫn bộ mặt lạnh, nói:

-          Thôi được rồi, ngươi mới đến chưa hiểu hết quy tắc ở đây nên lần này tha. Từ nay phải chú ý tuân thủ luật lệ nghe chưa?

Tiểu Văn vẫn cúi đầu nói:

-          Dạ.

Thái Yên khẽ gật đầu:

-          Ừ, thôi đã tới đây ta cũng muốn nói với cậu chuyện này – rồi quay ra xua tay nói với Hai Lê: - được rồi, ngươi cứ đi ra trước đi.

Hai Lê cúi đầu, chắp tay chào rồi đi ra.

Bấy giờ Quế Thanh mới dám lên tiếng:

-          Hứ, huynh sao lúc nào cũng thích gây chuyện vậy?

Tiểu Văn vẫn chỉ cúi đầu, không đáp. Thái Yên khẽ nhướn mắt nhìn Quế Thanh ra vẻ không vừa ý, rồi nhìn Tiểu Văn nói:

-          Thôi, ta đang có chuyện này phải tính toán một chút nên mới gọi Quế Thanh và Hồng Băng đến đây, có cậu đến đây nữa thì ở đây cùng bàn chuyện giút ta xem.

Bấy giờ Tiểu Văn mới ngẩn mặt lên, ánh mắt rạng rỡ trở lại nói:

-          Không biết sư tỷ có việc gì phải suy nghĩ vậy? hay là chuyện hôm trước chúng ta đánh mấy tên kia bị phát hiện rồi à?

Thái Yên khẽ mỉm cười rồi điềm đạm nói:

-          Không. Hì! Việc đó mà bị lộ thì chúng ta sao còn ngồi yên ở đây được. Hôm đó ta vào thiết triều cũng có nghe bộ Hình báo cáo việc này nhưng chúng còn chưa có chút manh mối nào. Chuyện lần này là như thế này, hôm nay Chúa Ngục có cho gọi ta đến để điều tra một vụ mất trộm.

-          Mất trộm ư? Mất trộm cái gì vậy?

-          À, chuyện này phải kể đầu đuôi thế này. Cách đây ít lâu bộ Khí Tài trong khi khai mỏ có phát hiện một viên kim cương rất to.

Quế Thanh nghe thấy vậy reo lên:

-          Kim cương á? Ôi thích thế!

Tiểu Văn thì khẽ nhíu mày nói:

-          Nhưng mà linh hồn người chết thì cần kim cương làm gì?

Thái Yên cũng khẽ cau mày tiếp tục nói:

-          Đúng là đối với chúng ta thì nó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng ở Vương Ngục Trung Diệm thì người ta lại cần để chế tạo cái máy gì đấy. Nghe đâu là vì kim cương mới có cái chiết... chiết suất hay gì ấy nhỉ...

-          Chiết quang à? – Tiểu Văn nói như nhắc lời.

-          Ừ đấy, hình như thế. Vì vậy trước đây Diêm Vương có lệnh tới các ngục nếu phát hiện có kim cương cỡ lớn thì phải giao nộp về ngục Trung Diệm, kim cường càng to, càng trong thì càng tốt, giao nộp về thì sẽ có thưởng nữa. Cho nên vừa rồi bộ Khí Tài phát hiện viên kim cương này đã lập tức mang trình diện Chúa Ngục. Chúa Ngục thấy vậy mới giao nhiệm vụ cho Pháp Quan Triều Anh mang viên kim cương này đi ngục Trung Diệm.

-          Chẳng phải Triều Anh là vị nữ Pháp Quan rất được Chúa Ngục tín nhiệm sao – Quế Thanh nói.

-          Trước đây thôi. Thời gian gần đây thì nghe nói hình như Chúa Ngục nghe lời Phạm Thanh – Thượng Thư Bộ Hình nói ra nói vào nghi ngờ năng lực của Triều Anh, mà cũng nghe nói vì thế ả ta không còn hứng thú với công việc nữa, làm gì cũng không chuyên tâm. Có lẽ lần này cố tình giao việc cho ả một phần là muốn kiểm chứng năng lực đây mà. Thế nhưng cuối cùng đúng là ả gây thất vọng thật. Ba hôm trước lính tuần phát hiện ba người cận vệ tâm phúc của Triều Anh nằm bất tỉnh ở bên ngoài cửa ngục cách chừng một dặm. Tin tức được báo đến tai Trương Tư – Đội trưởng đội thanh tra của Bộ Hình, Trương Tư nghi ngờ ngay là Triều Anh đã không tự mình áp tải kim cương đi ngục Trung Diệm, cả gan giao việc hết trọng trách cho bộ hạ dẫn đến bị cướp ngang đường. Vì vậy Trương Tư lập tức đưa người đến phủ Triều Anh thì quả nhiên bắt gặp Triều Anh vẫn còn ở trong phủ, thế là Trương Tư lập tức bắt Triều Anh rồi trình báo sự việc lên Chúa Ngục.

Hồng Băng cũng đang đứng nghe câu chuyện từ đầu tới giờ mới thấy lên tiếng:

-          Không phải việc này vẫn đang do Bộ Hình xử lý hay sao? Cũng đúng chức trách của họ rồi sao Chúa Ngục còn giao lại cho sư phụ chứ?

Thái Yên lại khẽ nhăn mặt:

-          Ta cũng đâu có muốn can dự vào cái vụ này. Nhưng mà từ khi bị bắt con mụ Triều Anh đó tuyệt nhiên cấm khẩu, không nói bất kỳ câu nào. Tất nhiên tội trạng đến nước này thì im lặng cũng chết thôi, nhưng bây giờ muốn tìm lại viên kim cương thì hoàn toàn không có chút manh mối nào, nên Chúa Ngục mới sốt ruột bảo ta tham gia cùng với Bộ Hình thử xem. Hôm nay ta cũng đã vào phòng giam gặp ả. Dù là dỗ ngon dỗ ngọt hay dọa nạt, tra tấn, đánh đập thế nào ả cũng không hé răng nói một lời. Thế mới bực mình!

Tiểu Văn lên tiếng hỏi:

-          Không phải đã tìm thấy bọn người tâm phúc của Triều Anh đi áp tải viên kim cương sao? Bọn chúng cũng không khai báo gì à?

-          Bọn chúng dính đòn quá nặng hiện vẫn được cứu chữa nhưng không biết bao giờ mới tỉnh lại được, mà tình thế cấp bách thế này nếu không nhanh thì kẻ lấy viên kim cương sẽ có cơ hội tẩu tán đi mất.

-          Kỳ lạ nhỉ! – Quế Thanh lộ vẻ mặt đăm chiêu nói: - Nếu bà ta thấy oan ức thì tất phải luôn mồm kêu oan, nếu biết tội thì phải nhận tội rồi thành thật khai báo để được giảm tội chứ.

Hồng Băng cũng tham gia ý kiến:

-          Không lẽ Triều Anh cố tình muốn che dấu tung tích của viên kim cương? Hay bà ta chính là chủ mưu vụ việc này để đánh cắp viên kim cương ấy?

Thái Yên lắc đầu:

-          Không phải đâu. Chúa Ngục và bọn người bên Bộ Hình cũng đang nghĩ như thế nhưng ta nghĩ không phải đâu. Các ngươi thử nghĩ xem, nếu Triều Anh sắp đặt vụ mất trộm này thì phải sắp đặt sẵn lý lẽ, bằng chứng ngoại phạm chứ, hoặc không thì cũng phải cao chạy xa bay rồi chứ sao lại để bị bắt dễ dàng như vậy được?

Tiểu Văn gật gù nói:

-          Đúng thế. Tiểu đệ nghĩ là việc này không quá phức tạp đâu. Sư tỷ, có phải hôm nay sư tỷ hỏi cung Triều Anh lúc có sự hiện diện của người bên Bộ Hình không?

-          Đương nhiên rồi! Nó bị nhốt trong phòng giam của Bộ Hình mà. Hôm nay ta cũng chỉ là đi cùng xem bọn Phạm Thanh, Trương Tư lấy cung thôi.

-          Nếu vậy ngày mai sư tỷ nên một mình đến gặp Triều Anh xem sao.

-          Để làm gì?

-          Tiểu đệ nghĩ trong tình cảnh này mà bà ta im lặng như thế thì có hai khả năng xảy ra. Thứ nhất là bà ta nghĩ mình nói gì cũng không có tác dụng, vì Bộ Hình phụ trách điều tra vụ việc này mà Bộ Hình vốn không thích bà ta, thậm chí rất có thể vụ việc đều do Bộ Hình sắp đặt hại bà ta nên mới bắt người nhanh như vậy. Còn khả năng thứ hai là bà ta im lặng vì đã biết người lấy viên kim cương là ai và đó lại là người bà ta muốn bảo vệ.

Thái Yên gật đầu:

-          Ừm, cũng phải. Từ khi bắt Triều Anh chỉ có bọn Bộ Hình hỏi cung, mà cũng chỉ có Bộ Hình nói thì chúng ta mới biết là Triều Anh im bặt chưa khai gì.

Trong giây lát, mọi người đều im lặng. Rồi Thái Yên nói:

-          Ta biết phải làm thế nào rồi. Thôi các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai hãy cùng ta đến gặp Triều Anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.