Nổi Loạn Ở Địa Ngục

Chương 27: - Nội phủ




Trong căn nhà kho bỏ hoang đã lâu, người nữ vừa đi vào không ai khác chính là vị Phó Ngục của ngục Đại Ngàn, bên trong đã có một người đợi sẵn, đó là một thanh niên to béo, khuôn mặt toát lên vẻ thơ ngây dù nhìn dáng người thì không phải là người còn trẻ nữa. Vừa gặp vị nữ Phó Ngục, người kia nói như rất thân quen:

-          Sư tỷ ơi! Sao tỷ gọi đệ nhiều thế? Gặp nhau nhiều thế này dễ bị phát hiện lắm đấy.

Nữ Phó Ngục mặc bộ đồ màu đen, giờ mới gỡ chiếc khăn che mặt ra vừa nói:

-          Ngươi tưởng ta yêu quý ngươi lắm đấy à? Không hối thì ngươi có chịu làm không?

Người kia nhăn mặt:

-          Được rồi để thư thư đệ mới làm được chứ. Sư tỷ à! Lấy cắp tội hồn của địa ngục là trọng tội đấy.

Vị sư tỷ quắc mắt nói giọng giận dữ:

-          Đừng nói với ta là ngươi sợ rồi đấy nhé?

Người kia cười gượng rồi cúi đầu nói nhỏ:

-          Hì hì! Không phải là sợ. Nhưng mà…. sư tỷ.. có nhất thiết phải làm thế không? sư tỷ giờ chẳng phải là phó ngục sao? Chẳng phải dưới một người trên muôn người…

-          Câm mồm! – vị sư tỷ chưa để người kia nói hết câu đã quát, rồi nhìn chăm chăm vào người kia nói: - Thế Dũng! Ta với ngươi thân nhau đã lâu, ta coi ngươi như huynh đệ trong nhà nên đã tâm sự với ngươi nhiều lần, ngươi còn chưa hiểu ta sao? Nếu ngươi sợ thì thôi, từ nay ta sẽ nhờ người khác. Chắc cũng không đến lỗi phải tìm cách bịt miệng ngươi chứ?

Thế Dũng thấy vậy cuống quít:

-          Ấy ấy! ý đệ không phải thế, hì hì! Ý đệ là chúng ta vừa mới suýt bị phát hiện, giờ sợ là nhiều người còn đang nghi ngờ, chúng ta hãy thư thả có được không? hi hì!

-          Đừng nói nhiều! Thư thả như thế chưa đủ sao? ba tháng nay ngươi không giao cho ta được một tội hồn nào là sao? Ngươi có ý gì khác ư?

-          Không không! Sư tỷ biết đấy, kiếm được một tội hồn có chút căn bản cũng khó lắm chứ. Cả trăm năm nay ngục Đại Ngàn cũng chỉ lựa chọn đào tạo thêm được 1000 lính chính quy, đủ thấy lựa chọn được một tên có năng lực đâu có dễ.

-          Ngươi đừng có sảo biện! Tóm lại có làm nữa không thì bảo? chọn người khó quá thì lấy người năng lực kém đi một chút cũng được. Việc lớn của ta sắp đến lúc phải hành động rồi, không đợi được nữa.

Hai người đang nói chuyện thì chợt có một bóng đen từ ngoài cửa vụt lao vào, nhanh đến mức hai người giật mình không kịp phản ứng, vừa quay ra nhìn thì đã thấy người đó đến đứng đối diện trước mặt. Đó là một người cao, gầy, có hai răng trước hơi vẩu, đôi mắt nhanh nhẹ, vừa đến đã nói oang oang:

-          A! Quản ngục Thế Dũng! Ngài đây rồi! May quá! Tiểu tướng đi tìm ngài mãi!

Nữ Phó Ngục thấy thế dù trong lòng hoảng hốt như ăn vụng bị bắt gặp nhưng vẫn biết lấy lại bình tĩnh rất nhanh, mặt thản nhiên như không, nhìn người kia chằm chằm như đang dò xét, không nói gì. Trong khi đó Thế Dũng đứng đơ người, há hốc mồm, ấp úng hỏi người kia:

-          Ờ!... Phó…phó đội thanh tra à?… tìm… tìm ta có việc gì?

 Người kia làm ra vẻ như lúc đó mới nhìn thấy nữ Phó Ngục, vội vàng quỳ xuống chắp tay nói:

-          Ồ! Thì ra là Phó Ngục cũng đang ở đây ư? Tiểu tướng không biết, thất lễ quá! Bọn tiểu tướng vừa bắt được một tên tội hồn không hiểu làm sao thoát được ra khỏi ngục đi lang thang trong phủ Bộ Hình, hắn khai là từ chỗ Quản Ngục Thế Dũng trốn ra nên bọn tiểu tướng đi tìm ngài để xác minh mãi mà không gặp. May quá lại gặp ngài ở đây! Còn Phó Ngục nữa, sao cũng ở đây ạ?

Nữ Phó Ngục lấy lại vẻ điềm tĩnh, khoan thai, nói:

-          À, ngươi là Lý Phó Đội, thuộc đội thanh tra của Bộ Hình phải không? ta cũng chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi. Các ngươi có việc thì cứ nói chuyện nhé, ta đi về trước đây.

Nói rồi Nữ Phó Ngục chắp tay sau lưng bước ra cửa. Lý Phó Đội đang quỳ lại cúi rạp đầu xuống như để chào. Đột nhiên, khi Nữ Phó Ngục vừa đi ngang qua hắn thì trong tay áo hắn bật ra một con dao găm chỉ dài khoảng một gang tay, hắn đang cúi đầu quỳ gối bỗng đạp chân bật dậy đâm thẳng con dao vào giữa lưng nữ Phó Ngục. Tình huống quá bất ngờ, nữ Phó Ngục không kịp đề phòng tuy nhiên có lẽ nhờ vào bản lĩnh có sẵn nên vẫn kịp né sang bên một chút nên con dao không đâm trúng giữa lưng mà chỉ trúng vào một bên mạn sườn. Dù vậy vết thương gây ra vẫn là rất đau, nữ Phó Ngục quay lại nhìn tên Lý Phó Đội bằng con mắt căm hận, con dao găm thì vẫn cắm trên người, tay chỉ vào mặt Lý Phó Đội, miệng nói không thành lời:

-          Ngươi… ngươi…!

Thế Dũng bàng hoàng, há hốc miệng nhìn không kịp phản ứng gì, Lý Phó Đội thấy thế thì ngửa mặt lên trời cười đắc ý:

-          Ha ha ha! Thái Yên! Thường ngày bà hống hách lắm mà? hôm nay ta xem bà còn oai phong được nữa không? Ha ha ha!

Ngay sau đó hai bóng người khác cũng từ ngoài cửa xông vào, mỗi tên đều cầm trên tay một thanh kiếm. Nữ Phó Ngục vẫn đứng vững, tay chỉ mặt Lý Phó Đội quát:

-          Mấy thằng chó săn láo toét! Các ngươi chán sống hay sao mà dám đánh lén ta?

Lý Phó Đội vừa rút kiếm ra vừa cười lớn, nói:

-          Ha ha ha! Hôm nay chúng ta theo dấu bà đến đây bắt quả tang hai người đang bí mật gặp gỡ bàn chuyện lấy cắp tội hồn, rõ ràng là mưu đồ tạo phản, bằng chứng đã có, xem bà còn chối cãi được nữa không? Ha ha ha! Chỉ có ba người bọn ta mà xông vào đây đòi bắt hai người e là hơi quá sức nên ta mới bày ra kế này, chứ ta đâu có ngu, ha ha ha!

Giờ thì đã rõ, cả nữ Phó Ngục và Thế Dũng cùng rút kiếm, ba tên kia cùng xông vào một lượt loạn đả. Thế Dũng có vẻ kiếm pháp hơi kém còn nữ Phó Ngục thì lại bị thương nặng, vì thế đánh được một lúc ba tên kia đã chiếm ưu thế hoàn toàn. Thế Dũng nhanh chóng bị Lý Phó Đội đánh ngã, rồi hắn không ngần ngại đâm thẳng một kiếm giữa ngực Thế Dũng, bất tỉnh tại chỗ. Trong khi đó nữ Phó Ngục cũng bị hai tên thủ hạ kia dồn ép rồi trong một tình huống đỡ được hai kiếm chém tới thì lại bị một tên giơ chân đạp không thương tiếc thẳng vào bụng ngã lăn vào góc nhà. Rồi Lý Phó Ngục lăm lăm tay kiếm vừa bước tới vừa nói:

-          Ha ha ha! Thái Yên, ta vốn ngưỡng mộ dung nhan và bản lĩnh của tỷ đã lâu, thật không ngờ lại có ngày tỷ nằm dưới mũi kiếm của ta thế này. Ha ha ha!

Đúng lúc đó đột nhiên một giọng nói oang oang từ đâu vang lại:

-          Khoan đã!

Ngay sau đó thì nghe một tiếng “VÙ”, một bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống đứng chắn giữa Lý Phó Đội với nữ Phó Ngục, thì ra đó chính là Tiểu Văn. Lý Phó Đội sau một thoáng giật mình đã kịp định thần lại, nhìn thấy người trước mặt mình có bộ dạng chỉ là một tên lính quèn thì tự tin hất hàm nói:

-          Á à! Thằng nhãi ranh từ đâu ra dám can thiệp vào chuyện của ta?

Tiểu Văn nhìn chằm chằm vào tên Lý Phó Đội cười khẩy nói:

-          Hừm! Ta từ đâu tới ư? Ngươi nhìn thử lên trên trời xem!

Tiểu Văn vừa nói vừa ngẩng mặt chỉ tay lên phía trên khiến ba người bọn Lý Phó Đội cùng tò mò ngẩng mặt lên nhìn rồi lẩm bẩm:

-          Gì cơ?... có gì lạ đâu…

Tiểu Văn vẫn cười mỉm nói:

-          Đó… không thấy à?... vết rách giời đấy… ta chính là kẻ “rách giời rơi xuống”. Hà hà!

Lý Phó Đội giờ mới biết bị chọc quê, giận giữ quát:

-          Tiên sư cái thằng tốt đen này! biết ta là ai chưa mà dám xen vào chuyện của ta, ông sẽ cho mày biết bản lĩnh của Phó đội thanh tra là như thế nào nhé.

Vừa nói hắn vừa lao tới chém thẳng vào người Tiểu Văn. Tiểu Văn thì vẫn điềm tĩnh lách người sang một bên tránh né rồi lại cười khẩy đáp:

-          Vâng! Ta biết ngươi kinh rồi, bản lĩnh đâm lén sau lưng thì nhanh như chớp rồi. Hứ!

Tên kia đã chém hụt lại bị đối phương khiêu khích, càng tức sôi máu, mặt đỏ tía tai lao tới chém liên tiếp mấy cái. Tiểu Văn không mấy khó khăn tránh né liên tiếp, rồi bất ngờ túm được tay hắn, nhanh như chớp anh xoay ngược mũi kiếm đâm một nhát chí mạng vào bụng hắn. Lý Phó Đội chỉ kêu được một tiếng “Hự!” rồi trợn tròn mắt nằm khụy xuống đất. Sự việc diễn ra quá nhanh, do tên Lý Phó Đội lúc đó quá tức giận, không nghĩ đến việc chờ hai tên thuộc hạ cùng phối hợp mà một mình đánh tới, không ngờ đối thủ lại quá mạnh nên hắn bị hạ gục ngay lập tức mà hai tên kia vẫn cầm kiếm đứng đằng sau nhìn. Thấy Lý Phó Đội nằm xuống rồi hai tên kia mới hò nhau cùng xông lên một lượt dùng kiếm chém tới. Tiểu Văn lúc này đã có trong tay cây kiếm vừa đoạt được của đối thủ, gặp hai kẻ địch không quá mạnh anh dễ dàng ứng phó. Hai bên giao đấu một lúc Tiểu Văn chiếm ưu thế hoàn toàn, anh chém trúng chân một tên khiến hắn khụy xuống, tuy chưa bất tỉnh nhưng đã mất hết sức chiến đấu, kiếm rơi xuống đất. Tên còn lại thấy vậy thì sợ hãi, chân tay run lẩy bẩy đứng nhìn một lúc thì quay đầu bỏ chạy. Tuy nhiên khi hắn còn chưa chạy ra tới cửa thì chợt nghe:

-          Không được để hắn chạy!

HỰ!

Thì ra vị nữ Phó Ngục kia vừa quát lên một tiếng rồi lập tức dùng thanh kiếm đang cầm trên tay phi một nhát trúng lưng tên bỏ chạy khiến hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nằm gục xuống. Tiểu Văn vốn không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa những người này nên cũng không có ý định truy sát kẻ bỏ chạy, giờ thấy người phụ nữ kia ra tay quá nhanh đủ thấy bản lĩnh cũng không tệ thành ra anh chỉ biết ngơ ngác nhìn. Nữ Phó Ngục đứng dậy, đi về phía Tiểu Văn, con dao vẫn cắm vào mạn sườn khiến cô nhăm nhó và bước đi rất khó khăn. Tên lính đang khụy gối trước mắt Tiểu Văn thấy cô ta đến gần thì tái mét mặt van xin:

-          Phó Ngục! Xin hãy tha mạng! xin hãy tha mạng!

Nào ngờ Nữ Phó Ngục chẳng nói chẳng rằng giơ tay đánh thẳng vào đầu hắn, nghe đến “CHÁT” một cái, tên kia nằm vật xuống bất tỉnh. Tiểu Văn cảm thấy hơi sốc, cứ há hốc mồm đứng nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, không biết phải xử trí sao. Vậy là chỉ sau vài phút trong căn nhà hoang đã có bốn người nằm bất tỉnh và một bà chị xinh đẹp như hoa đang bị thương nặng đứng trước mặt Tiểu Văn. Người phụ nữ kia cứ đứng nhìn Tiểu Văn nhăn nhó vì đau đớn một lúc rồi mới nói:

-          Ngươi là ai? Tại sao lại có mặt ở đây lúc này?

-          Em chỉ tình cờ đi ngang qua đây. Không biết vết thương của chị có sao không? – phải mất một lúc Tiểu Văn mới nghĩ ra nên nói thế nào, vì thấy người kia cũng có vẻ cứng tuổi nên anh cũng gọi bừa là chị xưng em.

Chợt người phụ nữ kia khẽ mỉm cười, một nụ cười hồn nhiên khác hẳn với độ tuổi mà người ta nhìn thấy qua vẻ ngoài của cô:

-          Hì! Nghe cách ngươi nói chuyện thì chắc là người mới hà?

Tiểu Văn chưa hiểu chị ta nói vậy ám chỉ cách nói chuyện của mình có vấn đề gì nhưng nghĩ mình mới lọt vào đây chắc chắn có nhiều cái chưa biết nên gật đầu nói:

-          Vâng! Em là người mới.

Chị kia gật đầu nói:

-          Ừ! Thế ngươi thuộc binh đoàn nào? Tại sao lại tình cờ đi ngang qua đây?

-          À! Em cũng không nhớ là em thuộc đoàn nào, đội nào, chỉ biết em bị đánh gục khi chiến đấu. Vừa rồi em tỉnh lại thấy mình nằm trong viện dưỡng thương mà đi tìm xung quanh mãi không thấy ai để hỏi nên em đi ra đường rồi tình cờ ngang qua đây.

-          Ờ! Viện dưỡng thương thì cũng ở gần đây. Thế ngươi tên là gì?

Nghe hỏi đến tên Tiểu Văn ngây người ra một lúc suy nghĩ rồi mới nói:

-          Quả thực em cũng không nhớ nổi mình tên là gì nữa, chắc tại bị thương nặng quá ảnh hưởng tới trí nhớ.

-          Bị thương nặng đến như vậy ư? Thế ngươi có biết ta là ai không mà giúp ta?

-          Không biết. Chẳng qua em thấy tên kia dùng thủ đoạn hèn hạ, đâm lén sau lưng nên không thích hắn thôi.

Nữ Phó Ngục gật gật đầu, tuy nhiên ngay sau đó có vẻ mất sức nhiều quá chị ta nhăn mặt rồi ôm vết thương khẽ rên lên một tiếng, ngồi xuống, lẩm bẩm như nói một mình:

-          Không xong rồi!

Thấy vậy Tiểu Văn đưa tay đỡ lấy chị ta hỏi:

-          Chị có ổn không vậy?

Chị vẫn nhăn mặt không nói gì, rồi khẽ gạt tay Tiểu Văn ra, chị tiến đến bên tên lính đang nằm gục trước mặt, giờ tay tóm lấy cổ hắn, rồi tay chị dần dần phát ra một thứ ánh sáng màu xanh. Tiểu Văn trố mắt nhìn kinh ngạc vì nhận ra chị đang định nuốt hồn tên kia. Tuy vậy ngay lập tức ánh sáng kia tắt ngấm, chị buông thõng tay thở dài mệt mỏi, nói:

-          Không xong rồi! ta mất quá nhiều sức.

Thấy vậy Tiểu Văn lại giơ tay đỡ chị rồi nhìn vào vết thương nói:

-          Vết dao đâm sâu quá! để em giúp chị rút con dao ra nhé?

-          Không được! – chị xua tay – giờ rút con dao ra thì năng lượng trong người ta sẽ theo đó thất thoát ra ngoài hết. Chúng ta phải rời khỏi chỗ này đã.

-          Chị đau như thế có đi được không vậy?

Nữ Phó Ngục im lặng nhìn Tiểu Văn như ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

-          Tên lạ mặt này! Hôm nay ta gặp hiểm cảnh mà may mắn lại gặp được ngươi vô tư giúp đỡ kể cũng là có duyên. Ta nói cho ngươi biết, ta chính là Phó Ngục của ngục Đại Ngàn này, chỉ có Chúa Ngục là có chức vụ hơn ta, hôm nay ngươi giúp đỡ ta thì nhất định ta không bao giờ quên, không cần biết ngươi là ai, từ đâu tới, sau này cứ đi theo ta thì con đường công danh sẽ rộng mở, phú quý hưởng không hết, ngươi có chịu không?

Tiểu Văn im lặng ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nhìn nữ Phó Ngục nói:

-          Em giờ đang mất phương hướng, chẳng còn biết mình là ai, phải đi về đâu, được đi theo chị thì tốt quá rồi, công danh phú quý thì em không màng đâu.

Nữ Phó Ngục mỉm cười gật đầu có vẻ hài lòng nói:

-          Tốt! Bây giờ ngươi hãy theo chỉ dẫn của ta đưa chúng ta cùng về phủ của ta! có điều phải vác theo tất cả những tên này nữa, ngươi có vác được không đấy?

-          Không vấn đề gì. Nhưng sao phải vác theo chúng làm gì nữa? nhỡ ra ngoài đường có ai nhìn thấy thì phiền phức lắm.

-          Mấy tên này đều đã biết bí mật của ta, không thể bỏ chúng lại được. Giờ này đã vào khoảng canh ba, là giờ nghỉ ngơi, ngoài đường rất ít người qua lại, mà chẳng may có gặp tên canh phu nào thì đã có ta đây, chúng nó nhìn thấy ta tất không dám hỏi đâu.

*

*          *

Vậy là Tiểu Văn theo chỉ dẫn của nữ Phó Ngục đi ra ngoài đường, tay phải anh túm một lúc bốn cánh tay của bốn tên bất động kia vác lên vai, tay trái thì dìu nữ Phó Ngục, cứ thế đi lòng vòng từ đường lọ sang lối kia mãi mới đến nơi. Đó là một căn biệt phủ rất lớn xây theo kiểu mà trước đây Tiểu Văn chỉ được nhìn thấy khi xem phim cổ trang. Xung quanh có tường bao xây kín, cửa trước rất rộng, có mái che lợp ngói uốn cong. Tuy nhiên theo lời Nữ Phó Ngục, bọn họ không đi vào bằng cửa chính mà đi cửa sau để tránh ồn ào.

Cửa sau cũng có hai tên lính đứng gác phía trong, đủ thấy phủ này được canh phòng cẩn mật thế nào, vừa khẽ gõ cửa chúng đã mở ra ngay. Vừa thấy Phó Ngục, hai tên lính canh lập tức cúi đầu chào, trong khi Phó Ngục thì vẫn nhăn nhó vì đau, không nói gì, chỉ xua tay chỉ vào bên trong. Thấy vậy Tiểu Văn cũng không nói gì đi vào theo hướng được chỉ. Vừa đi được một đoạn thì thấy một cô gái chạy ra rối rít hỏi han:

-          Sư Phụ! Sư Phụ bị thương à? Sư Phụ có sao không?

Cô gái này nhìn bề ngoài mà đoán tuổi thì chỉ độ đôi mươi, khuôn mặt đầy đặn, tươi tắn, dáng người có nhiều điểm khá giống Nữ Phó Ngục dù tướng mạo thì không giống. Phó Ngục thấy cô gái thì nói:

-          Quế Thanh! Ta bị đánh lén, may có cậu này giúp mới thoát được về đây. Mau vào trong rồi hãy nói!

Cô gái vội vàng đỡ một bên Phó Ngục dìu vào trong. Qua mấy gian nhà thì vào tới một căn phòng kín đáo, rất rộng dãi nhưng bày biện khá đơn giản, không có nhiều đồ đạc như những phòng phía ngoài. Vừa vào tới nơi Phó Ngục mệt mỏi ngồi xuống sàn hít thở rồi nhắm mắt thư giãn, Tiểu Văn cũng vứt mấy tên kia đấy rồi ngồi xuống nghỉ, cô gái kia thì ngồi bên Phó Ngục lo lắng hỏi:

-          Sư Phụ bị đâm sau lưng à? Vết thương có nghiêm trọng không? để đồ đệ đi lấy băng!

Rồi cô chạy lại một hộc tủ ở trong góc phòng lấy ra một thứ giống như dải lụa cầm lại. Phó Ngục giơ tay như ngăn lại nói:

-          Hãy khoan đã! Trước hết con hãy trói mấy tên kia lại, nhốt xuống hầm, chờ ta hồi phục thì xử lý sau! Còn cậu này đã giúp ta, lại đang mất trí nhớ không biết đi đâu, con hãy bố trí cho cậu ta một chỗ nghỉ ngơi tạm nhé! – lại quay sang Tiểu Văn nói: - Đây là phủ của ta rồi, cậu cứ yên tâm ở lại đây nghỉ ngơi là không lo nguy hiểm gì nữa, còn đây là Quế Thanh đồ đệ của ta, cậu cứ theo sắp đặt của nó nhé.

Cô gái khẽ nhăn mặt chu mỏ nói:

-          Sư phụ ấy! Không cho đồ đệ đi cùng mới thành ra thế. Có con thì đâu cần ai giúp nữa?

-          Hây za! Cho con đi để mà vướng chân à? Khéo ta còn nguy hơn ấy. Bản lĩnh thì non kém cứ đòi lo chuyện người lớn. Mà hôm nay gặp được cậu này ta thấy sau này có người để cho con học hỏi rồi đấy.

-          Hả? Huynh này nhìn ngố ngố thế mà sư phụ bảo có bản lĩnh dạy dỗ con sao?

-          Tầm bậy! Ta đã bảo con bao nhiêu lần rồi? không được nhìn bề ngoài mà đánh giá người ta. Hôm nay một mình cậu ta đánh gục cả ba tên này đấy. Sau này ta sẽ bố trí cậu ấy dạy dỗ thêm cho con với mấy đứa dưới kia chứ ta bận quá không có thời gian dạy được, tụi bay tiến bộ chậm quá! … À! Cậu này còn quên mất cả tên mình, ta phải nghĩ cho cậu một cái tên gọi cho tiện… gọi là gì nhỉ?...

-          Hí hí! Con thấy sư huynh này nhìn khá hơn bọn tốt đen một chút, chúng ta gọi huynh ấy là Tốt Đỏ đi.

-          Tầm bậy! chỉ giỏi chọc phá! Để ta xem, gọi cậu là Tiểu Đồ nhé?

Tiểu Văn mỉm cười gật đầu:

-          Dạ! Cũng hay ạ!

Quế Thanh thì vẫn thích đùa bỡn, tủm tỉm cười:

-          Ha ha! Tiểu Đồ nghe hay đấy! Lớn thì gọi là ông đồ, già thì gọi là cụ đồ, nhỏ thì gọi là tiểu đồ, sau này không làm được trò trống gì thì đổi thành hồ đồ, sư phụ đặt tên thật có dụng ý, ha ha!

-          Tầm bậy! Ta nói cho con biết, ta đã gọi cậu này là sư đệ thì sau này con phải gọi cậu ấy là sư thúc chứ không được hỗn, nghe chưa?

-          Không! Con thấy gọi sư thúc chẳng hay chút nào, con cứ thích gọi là Tiểu Đồ sư huynh thôi.

Phó Ngục lườm Quế Thanh một cái rồi lại quay sang Tiểu Văn nói:

-          Quên mất chưa nói, sau này cậu cứ gọi ta là Thái Yên sư tỷ là được rồi. Ta đã được cậu cứu một lần nhất định không bao giờ quên. Con người ta xưa nay rất ngay thẳng, ta đã nói là sẽ làm, sau này cậu cứ theo ta thì nhất định tương lai rộng mở.

Tiểu Văn vẫn chỉ mỉm cười gật đầu, nói:

-          Vâng. Gặp được chị em thấy mình may mắn quá.

Quế Thanh lại cười khúc khích:

-          Hí hí! Huynh này người ở đâu ra mà ăn nói nghe kỳ cục ghê, hí hí!

Tiểu Văn trố mắt:

-          Có gì mà kỳ cục cơ?

-          Thì đó, sao cứ gọi “chị” với “em”, chắc mới chết xuống đây hả?

Giờ Tiểu Văn mới ngớ người, quả đúng thật mình thiếu tinh tế quá, ngục Đại Ngàn đã có mấy nghìn năm nay, con người rồi phong cách kiến trúc đều theo kiểu trung cổ phương đông và chắc vẫn như thế hàng nghìn năm rồi, cách ăn nói của họ từ đầu đều gọi theo những danh xưng “huynh”, “tỷ”, “muội”… thế mà mình không để ý. Tiểu Văn gãi đầu gãi tai:

-          Ta chẳng nhớ gì! Chắc là lính mới hoàn toàn thật, hì hì! – Rồi Tiểu Văn quay sang chị Thái Yên nói lảng chuyện: - Thôi! Để em rút con dao này ra giúp chị nhé?

Chị Thái Yên gật đầu:

-          Ừ! Cậu cứ rút ra thật nhanh, ta có việc gì cũng mặc kệ nhé. Sau đó thì Quế Thanh giúp ta băng vết thương lại rồi cứ để yên cho ta nằm nghỉ ở đây.

Vậy là Tiểu Văn cầm con dao rút một nhát dứt khoát, chị Thái Yên cắn răng đau đớn, nhưng chỉ khẽ kêu một tiếng nhỏ rồi nằm vật xuống đất, bất tỉnh. Quế Thanh vội vã lấy dải lụa băng vết thương lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.