Nổi Loạn Ở Địa Ngục

Chương 22: - Chiến binh không đầu




Trong khu nhà của các quan chức địa ngục, một căn phòng khách có nhiều đồ đạc bố trí gần giống một phòng khách trên trần gian, còn có cả một bộ bàn ghế bằng gỗ nhìn rất sang trọng. Trong phòng có hai người đang ngồi nói chuyện, ngồi ở vị trí chiếc ghế lớn của chủ nhà là một người thân hình không quá cao lớn nhưng có vẻ rất rắn chắc, có đôi mắt hơi nhỏ, mặc nguyên một bộ khôi giáp của tướng quân, còn người ngồi ghế đối diện thì chính là Kiến Thượng Thư. Vị tướng quân nói:

-          Kiến Thượng Thư sao hôm nay lại ghé thăm tôi kỳ lạ vậy?

-          À không có chi. Tôi với Lê Đô Đốc chơi thân với nhau đã lâu mà bấy lâu nay ít gặp nên hôm nay qua chào hỏi chút thôi

-          Ồ! Kiến Thượng Thư rảnh vậy sao? Các công trình lớn ông đang phụ trách đã vượt tiến độ hay sao mà có thời gian đi thăm bạn bè vậy?

Kiến Thượng Thư cúi mặt thở dài:

-          Hzài!... tôi biết Lê Đô Đốc là người ghét nói vòng vo, tôi xin nói thẳng vào vấn đề, quả thực hôm nay tôi đến đây có việc muốn nhờ Đô Đốc giúp cho một tay.

-          Muốn nhờ tôi giúp ư? Không lẽ ông đang thiếu nhân lực à?

-          Không! không! – Kiến Thượng Thư xua tay – tôi không nhờ việc ấy. Đô Đốc! chẳng hay gần đây có nghe chuyện Ma Hiệp quấy rối không?

Lê Đô Đốc cười khẩy:

-          Hừ! Ta có nghe nói. Chắc cũng chỉ là một tên giặc cỏ, lâu lâu đói quá vào công trường bắt một linh hồn ăn chứ gì?

Kiến Thượng Thư nhăn nhó:

-          Ui trời! Nếu thế thì tôi đã chẳng phải đau đầu. Đô Đốc có biết là hắn đã bắt của tôi hơn 100 linh hồn khổ sai rồi không?

-          100 linh hồn khổ sai? – Lê Đô Đốc nhổm người lên cao giọng – ông nói là 100 à?

-          Ấy khẽ chứ! – Kiến Thượng Thư giơ tay nói – ông giữ kín chuyện này giúp tôi được không?

Lê Đô Đốc hạ giọng:

-          Tôi tưởng hắn chỉ có một mình thôi mà? Làm sao bắt của ông cả trăm người được?

Kiến Thượng Thư thở dài:

-          Hzai!... lúc đầu tôi cũng nghĩ thế. Tôi cũng đã tăng cường lính gác và cho quân đi lùng sục trong Đại Ngàn để bắt hắn nhưng chẳng hiểu hắn kiếm đâu ra cả đám đồng bọn, trực tiếp tấn công các bãi đá, bắt hết tù binh đi.

-          Ông cũng có một đoàn Vệ Binh Công Trường ngót nghét trăm lính cơ mà? Còn có tên Khát Máu đâu rồi?

-          Ôi trời! Tôi chỉ có một binh đoàn trăm lính, mà bình thường chúng chỉ quen nhiệm vụ trông coi công trường chứ đâu có thiện chiến như quân chính quy của ông. Nói thật xấu hổ, cách đây vài ngày chúng đã đánh gục một lúc 40 lính của tôi, chính tên Khát Máu cũng đã nằm xuống. … Hzài!!!

Lê Đô Đốc lại nhảy dựng lên:

-          Có chuyện đó nữa ư? Việc này không đơn giản đâu nhá? Sao ông không báo cáo lên Chúa Ngục?

Kiến Thượng Thư lắc đầu:

-          Không được! Ông nói xem, chỉ có một đám giặc cỏ mà tôi không đối phó được, để mất liền lúc hơn trăm tù khổ sai, Chúa Ngục mà biết được thì tôi sẽ bị tội gì hả?

Lê Đô Đốc lại gật gù:

-          Cũng phải! Thế nhưng trước sau gì Chúa Ngục chẳng biết, dấu mãi thế nào được.

-          Đúng thế! Nhưng nếu giờ tôi bắt được hết bọn giặc cỏ ấy rồi bẩm báo lại với Chúa Ngục thì tội sẽ nhẹ đi nhiều.

Lê Đô Đốc ngồi ngẩn ra một lúc rồi mới nhướng mày nói:

-          Á À!... Hiểu rồi. Thế giờ ông bảo tôi đi bắt chúng cho ông chứ gì? Ông khôn vừa thôi nhé! Tôi nói cho ông biết, muốn huy động quân đội phải có sự đồng ý của Chúa Ngục hoặc những tình huống cấp bách, tình trạng chiến tranh, thiên tai xảy ra mới được nhé.

Kiến Thượng Thư ra bộ hớt hơ hớt hải:

-          Ơ kìa! Tôi biết ông là người đứng đầu quân đội, nhất định ông sẽ có cách mà. Ông thấy đấy, tôi bị đẩy vào tình thế này chỉ còn biết trông cậy vào ông, mong ông nể tình giao hảo bấy lâu nay giúp tôi với… Nhất định tôi sẽ có quà cảm tạ ông mà…

Lê Đô Đốc vừa nghe vừa ngẩn người ngẫm nghĩ, trong khi Kiến Thượng Thư cứ cố nài nỉ, mãi một lúc Lê Đô Đốc mới khoát tay nói:

-          Thôi được rồi! không phải nói nhiều thế đâu, tôi sẽ phái một binh đoàn đi đánh chúng giúp ông là được chứ gì?

Kiến Thượng Thư mặt giãn hẳn ra:

-          Hì! Tốt quá! Cảm ơn ông trước nhé!... Tốt quá rồi!... nhưng mà một binh đoàn là khoảng 100 lính, có ít quá không? Quân số bọn giặc ấy bây giờ khéo cũng tầm ấy rồi.

Lê Đô Đốc gật gù:

-          Yên tâm đi! Ta sẽ phái binh đoàn Ma Cụt Đầu đi làm vụ này, không phải lo đâu!

Kiến Thượng Thư mừng ra mặt:

-          Thật hả?... Úi! Vậy thì còn gì bằng nữa! Cảm ơn! Cảm ơn ông nhiều lắm!... ha ha ha!

*

*          *

Bên công trường xây dựng ngổn ngang, hôm nay tù khổ sai không phải làm việc, chỉ thấy đám lính quỷ cầm giáo đứng xếp thành hàng mấy chục tên như chờ duyệt binh. Thống Lĩnh Khát Máu uể oải bước đến, một tên đội trưởng đứng đầu hàng ngũ hô:

-          Tất cả chú ý! … Nghiêm!

 Lập tức đám lính dậm chân dựng giáo đứng nghiêm. Tên đội trưởng tiến lên cúi chào Khát Máu hỏi:

-          Thống Lĩnh! Ngài hồi phục rồi đấy ạ?

Khát Máu chỉ uể oải gật đầu. Tên đội trưởng lại hỏi tiếp:

-          Thống Lĩnh vẫn còn mệt sao không nằm nghỉ ngơi mà lại ra đây ạ?

-          Ta nghe nói hôm nay có binh đoàn Ma Cụt Đầu đến chi viện hả? sao giờ này chưa tới?

-          Dạ vâng! Tiểu tướng nhận được lệnh đứng đây đón tiếp quân chi viện từ Bộ Binh phái tới. Đã trễ giờ hẹn khá lâu rồi mà chưa thấy đâu ạ.

-          Ừ! Binh đoàn Ma Cụt Đầu là binh đoàn rất mạnh, các ngươi phải đón tiếp đàng hoàng, cư xử với họ phải giữ lễ phép nghe chưa?

-          Dạ! Tiểu tướng nhớ rồi ạ.

Đang nói chuyện thì chợt nghe những tiếng bước chân rầm rập từ xa vọng tới, tất cả cùng quay ra nhìn thì ra là một đội quân trăm người đang hành quân đều bước. Ấn tượng đầu tiên về đoàn quân ấy là sự bóng loáng của giáp trụ, mỗi người đều mang trên mình một áo giáp, một cây kiếm khá lớn dắt bên hông và tay trái mỗi người đều cầm một chiếc khiên cũng khá lớn. Đặc biệt tất cả đoàn quân cũng như người chỉ huy đi trước đều không có đầu. Trang bị lớn như vậy có lẽ cũng khiến cho họ trở nên nặng nề, và động tác cũng cứng nhắc như thể những bộ áo giáp đó tự hành quân vậy, mỗi bước chân của họ cứ nện xuống đất rầm rập vang khắp một khoang trời. Tới khi đội quân đó dừng lại, tên Khát Máu và tên đội trưởng vội vàng tới gần kẻ đừng đầu đoàn quân kia chắp tay chào:

-          Chào Thống Lĩnh Cụt Đầu! Có các ngài đến hỗ trợ đây rồi, thật quý hóa quá!

Tên chỉ huy kia quay về phía Khát Máu, từ cái thân hình to lớn không có đầu ấy, không hiểu làm thế nào phát ra một giọng nói ồm ồm, vang như sấm:

-          Thứ nhất: ta đến đây để làm nhiệm vụ của Lê Đô Đốc giao phó chứ không hỗ trợ đứa nào hết. Thứ hai: Các ngươi bày vẽ kéo đông người đến đây đứng chào làm gì? Lũ vô dụng các ngươi mau giải tán hết đi.

Tên Khát Máu nhăn mặt, nhưng biết mình đang ở hoàn cảnh nào nên hắn cố nén cơn giận nói:

-          Dạ! Tiểu Tướng biết Thống Lĩnh đến đây làm nhiệm vụ, Tiểu tướng là Thống Lĩnh Khát Máu, chỉ huy toàn bộ binh đoàn bảo vệ công trường, tiểu tướng được lệnh phải hết sức hỗ trợ Thống Lĩnh nên mới tập hợp anh em đến đây để nghe Thống Lĩnh sai bảo ạ.

Tên chỉ huy cụt đầu vẫn cái giọng ồm ồm vang vang phát ra một tràng cười ghê rợn:

-          Hô hô hô! Thì ra ngươi là tên tướng bại trận Khát Máu hả? thứ nhà ngươi mà cũng gọi là Thống Lĩnh ư? Hô hô hô!

Khát Máu tái mặt, nhưng vẫn không dám phản kháng, nói:

-          Dạ! Thống Lĩnh…. À tiểu tướng chỉ mới nghe nói Thống Lĩnh là chỉ huy binh đoàn Ma Cụt Đầu chứ chưa rõ họ tên Thống Lĩnh… không rõ nên gọi thế nào ạ?

-          Không phải vẽ vời! Các ngươi cứ gọi ta là Thống Lĩnh Cụt Đầu là được rồi.

-          Dạ! Vậy không rõ Thống Lĩnh sẽ dùng phương cách gì để bắt bọn Ma Hiệp này.

-          Há há há! Xem ngươi nhắc đến Ma Hiệp mà run vãi đái rồi kìa. Ha ha ha! Ma Hiệp cái gì mà Ma Hiệp chứ, với ta chúng chỉ là lũ bắt gà trộm chó, ta chỉ quét một trận thì cho cả lũ chúng nó vào về vạc dầu tắm hết. Ha ha ha!

Khát Máu vẫn nhẫn nại cúi mặt nói:

-          Vâng! Tiểu tướng biết uy lực của Binh đoàn Ma Cụt Đầu từ lâu rồi, nhưng bọn chúng trốn chui trốn lủi không ra đánh thì biết làm thế nào?

-          Thì chúng cũng ở trong Đại Ngàn này cả thôi chứ đi đâu? Theo ta thấy nếu khó tìm chúng thế thì ngươi đâu có bị đánh cho nhừ tử thế này? Ha ha ha – Tên Cụt Đầu vừa trả lời vừa cất tiếng cười rùng rợn rồi quay mặt đi xong mới nói vọng lại: - Thôi, ta không có thời gian ở đây nghe các ngươi hỏi vớ vẩn. Các ngươi hãy cho tù khổ sai trở lại làm việc bình thường đi!

Khát Máu chắp tay chào “Dạ” một tiếng, tên Cụt Đầu chẳng thèm nói thêm câu nào bước thẳng về phía đội quân của hắn hô:

-          Tất cả hướng về Đại Ngàn thẳng tiến!

Đoàn quân lại rầm rập hành quân từ từ tiến về phía Đại Ngàn. Khát Máu đứng lặng người nhìn theo không dám nói gì mãi cho đến khi đội quân kia khuất bóng tên đội trưởng mới đến bên Khát Máu nói:

-          Thống Lĩnh! Cái tên Cụt Đầu này có tài cán gì không mà hống hách thế? Sao Thống Lĩnh còn định mách nước cho hắn làm gì?

Khát Máu bấy giờ mới quay sang tên đội trưởng gắt:

-          Ngươi thì biết cái gì, ta vốn định mách nước cho hắn đặt bẫy bọn Ma Hiệp lần nữa để xem bọn chúng đánh nhau thế nào chứ cứ đi vào rừng thế này mà tìm mất thời gian. Nhưng mà thôi, kệ cho hắn đi mò kim đáy bể xem còn hống hách được bao lâu.

*

*          *

Trong hang căn cứ, giờ đây đội quân anh em đã đông đúc, lại có thêm nhiều công cụ lao động nên có điều kiện sửa sang lại chỗ ở cho đàng hoàng, ngăn lắp hơn. Nền hang trước đây vốn gập ghềnh và lô nhô đá lớn, đá nhỏ thì nay đã được san gạt và dùng đá khối đầm cho phẳng phiu. Tường và trần cũng được cắt gọt những phần nhô ra, lõm vào cho giống với những gian nhà xây. Hang này vốn rất rộng và được phân rất nhiều nhánh to nhánh phụ khác nhau, có những nhánh thông chéo vào nhau như ma trận, lại có những nhánh dù nhỏ thôi cũng cứ kéo dài mãi không đi hết được, bởi thế mà dù anh em đông như vậy về đây trú ngụ cũng đã lâu nhưng vẫn chưa thể khám phá hết được các nhánh hang thông đi đâu. Cho nên Tiểu Văn yêu cầu anh em chỉ sinh hoạt ở những khoảng không gian nhất định, còn những nhánh lạ thì lấy cọc gỗ rào lại tránh trường hợp anh em nào đó đi lạc không tìm được nối ra. Sảnh chính nằm cách không xa nối vào, là một khoảng không gian rất rộng, lại là đầu mối giao thông của nhiều nhánh hang được quy định là nơi sinh hoạt chung giống như một quảng trường, sẽ được sử dụng mỗi khi có việc cần tập trung tất cả anh em trong căn cứ. Gần sảnh chính Tiểu Văn cho bố trí hai phòng họp, một phòng nhỏ và một phòng lớn hơn đặt ở những điểm cuối của những nhánh hang cụt để đảm bảo có sự yên tĩnh và bí mật. Một số phòng khác được thiết kế cho những công dụng đặc thù như chứa công cụ, vũ khí, cứu chữa người bị thương… còn lại toàn bộ không gian căn cứ được sử dụng chung, mọi người muốn ở đâu thì ở chứ không chia cắt không gian riêng cho bất cứ ai. Thực ra thì sinh hoạt bình thường của một hồn ma cũng rất đơn giản, chủ yếu là thời gian ngồi luyện khí công, tập võ, tập trận, không thì cũng đánh cờ, giải trí, nói chuyện phiếm với nhau chứ đâu cần ăn uống, ngủ nghỉ mà cần nhiều không gian riêng.

Lúc ấy, Tiểu Văn và Hắc Nhị Ca đang ngồi bàn luận trong phòng họp nhỏ. Tiểu Văn nói:

-          Hắc Nhị Ca! sao anh biết nhiều về chiến thuật đánh trận vậy? Những chiến thuật này sẽ rất có ích cho anh em luyện tập chiến đấu sau này đấy.

-          Có gì đâu, tôi chỉ biết một chút theo ký ức tôi còn nhớ được hồi còn sống thôi.

-          Ơ thế hồi còn sống anh cũng là người trong quân ngũ à?

-          Tôi xuống địa ngục cũng quá lâu rồi, ký ức về thời còn sống đã mất gần hết, chỉ nhớ mang máng mình cũng là người trong quân đội nhưng không phải là người trực tiếp ra trận mà chỉ là người đào tạo binh sĩ mới thì phải.

-          A… thế à? Tốt quá! vậy từ nay nhờ anh cùng tham gia công tác đào tạo anh em trong căn cứ thì đúng sở trường rồi….

Hai người đang nói chuyện qua lại thì Lính Đen đi vào, chào hai người rồi nói:

-          Tiểu Văn và Hắc Nhị Ca cùng có mặt ở đây thì hay quá! Tớ vừa cùng một số anh em đi do thám về.

-          Ồ! Có do thám được tin tức gì mới không? – Tiểu Văn hỏi ngay khi Lính Đen vừa dứt lời, Lính Đen cũng như đang rất vội đáp ngay:

-          Có! Xem ra địa ngục đã phái quân bổ sung đến đối phó với chúng ta rồi.

-          Có quân bổ sung ư? Đông không? bọn chúng đến canh giữ mỏ đá à?

Lính Đen lắc đầu:

-          Tớ đến do thám mỏ đá thấy chúng vẫn làm việc bình thường, quân canh giữ cũng không đông lắm. Đang nghi ngờ thì trên đường về gặp một đội quân lạ đang hành quân. Có vẻ đội này chính quy hơn hẳn mấy đội trước đây chúng ta đã gặp, được trang bị áo giáp rất nặng cùng với khiên, kiếm đầy đủ. Đặc biệt, tất cả bọn chúng đều không có đầu.

Cả Tiểu Văn và Hắc Nhị Ca đều tròn mắt ngạc nhiên, Hắc Nhị Ca thốt lên:

-          Không có đầu ư? Cậu có nhìn nhầm không? Liệu có phải chúng mặc giáp to quá, mà các cậu lại quan sát từ xa nên nhìn không rõ?

-          Không Hắc Nhị Ca! Chắc chắn chúng đều không có đầu. Em đứng xa nhìn thấy lạ nên cũng đã tìm cách lẻn đến gần quan sát rất kỹ rồi.

Tiểu Văn hỏi:

-          Thế quân số chúng có bao nhiêu?

-          Khoảng 100 tên.

Tiểu Văn ngồi lặng im một lúc rồi mới thở dài:

-          Hzai! Ta nghĩ việc bọn chúng có đầu hay không cũng không phải quan trọng, đấy chẳng qua cũng là một hình thức dọa ma thôi, nhưng mà số lượng 100 tên thì quả thực chúng ta chưa từng đánh trận nào với số lượng đông như thế.

Lính Đen cũng lẳng lặng một lúc mới nói:

-          Theo tôi thấy thì tốt nhất chúng ta nên tránh đối đầu trực tiếp với đội này.

Tiểu Văn gật đầu:

-          Uh! Tôi sẽ thông báo tới tất cả anh em, thời gian trước mắt tuyệt đối không ai ra khỏi căn cứ để tránh trường hợp có thể vô tình gặp chúng.

-          Còn tôi sẽ một mình đi do thám, cố gắng theo dõi từ xa từng diễn biến của chúng xem có gì biến chuyển sẽ cảnh báo kịp thời.

Hắc Nhị Ca thì có vẻ vẫn đầy lo ngại nói:

-          Nhưng biết có tránh mãi được không? Chúng ta cứ như rùa rụt cổ nằm im trong này mãi à?

Tiểu Văn và Lính Đen nghe thế chẳng biết trả lời sao, cũng không ai nói gì nữa, bầu không khí chìm vào im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.