Nổi Loạn Ở Địa Ngục

Chương 14: - Thủ lĩnh của các vong hồn




Một thời gian sau đó, tại một nhánh hang căn cứ, Lính Đen và Tiểu Văn đang trò chuyện. Tiểu Văn tỏ ra lo lắng hỏi:

-          Cậu vừa đi ra ngoài đấy à? Có kết quả gì không?

Lính Đen lắc đầu:

-          Bây giờ bọn nó thận trọng lắm, không khai thác đá ở xa trung tâm nữa, mà có làm gì cũng đi một tốp ít nhất 10 tên, không thể tấn công được.

Tiểu Văn ngán ngẩm thở dài:

-          Hzài…! Tớ còn gặp một đội khoảng 20 tên toàn công lực cao thâm đi tuần trong Đại Ngàn, có vẻ bọn chúng thành lập những đội lùng sục để tìm chúng ta. Có lẽ phải án binh bất động một thời gian thôi.

Lính Đen chợt nhướn mắt nhìn lên:

-          Hay là tập hợp anh em đánh một trận lớn đi.

Tiểu Văn vẫn trầm ngâm:

-          Anh em đã sẵn sàng chưa nhỉ?

Lính Đen quả quyết:

-          Tớ nghĩ là đến lúc rồi đấy. Việc kết hợp cờ vây với khí công rõ ràng là hiệu quả, cậu cũng thấy đấy, giờ có nhiều anh em đã có thể đánh ngang ngửa với tớ rồi. Mình cứ lấy số đông đánh vào những đội nhỏ của chúng chắc là có thể.

Tiểu Văn đang định hỏi thêm thì nghe tiếng ồn ào, nhìn ra thì thấy cu Zin mặt hớn hở vừa chạy vào vừa gọi:

-          Đại ca! Em vô địch rồi. Ha ha ha! Vui quá! ….

-          Vô địch cuộc thi lười à? – Tiểu Văn mỉm cười châm chọc?

-          Không. Cờ vây ấy. – Cu Zin vẫn tươi cười đáp – Đại Ca nghĩ ra cái môn cờ vây này hay thật đấy. Giờ chẳng ai thắng được em. Hề hề!.... vui quá! Đại Ca, hay là tổ chức giải đấu đi, để tìm ra nhà vô địch chính thức.

-          Úi giời! - Lính Đen nguýt dài một cái rồi nói chen vào – cái thứ “cờ vồ” như mày tao không thèm chấp.

Cu Zin xịu mặt:

-          Vồ là vồ thế nào?

Lính Đen đôi co:

-          Ờ, không phải “cờ vồ” mà là “cờ lừa”. Đánh cờ người ta quan trọng bài, thế, chiến lược, chiến thuật chứ như mày chỉ chăm chăm lừa đảo, giăng bẫy người ta thì đâu phải là cao cờ?

Cu Zin gân cổ cãi:

-          Quan trọng gì? Miễn đánh đúng luật mà thắng là cao cờ chứ sao? – rồi quay sang Tiểu Văn – Phải thế không đại ca?

Tiểu Văn gật gù:

-          Cũng đúng. Mỗi người một sở trường khác nhau. Nhưng vấn đề là đánh cờ vây chủ yếu để phụ trợ cho luyện khí công, em đánh cờ giỏi thế thì luyện khí công đến đâu rồi?

Cu Zin vẫn có vẻ hào hứng:

-          À! Tiến bộ nhiều lắm Đại Ca. Đánh thử vài chiêu xem sao nhé?

Tiểu Văn hứng khởi:

-          Được. Nhìn cu em cũng thấy hình bóng rõ nét, chắc chắn hẳn rồi. Nào! Đánh thử xem!

Tiểu Văn đang định giơ tay thủ thế đánh với Cu Zin mấy chiêu thì lại nghe tiếng người chạy lại gấp gáp, cùng tiếng gọi:

-          Đại Ca! Không được rồi.

Nhìn ra thì bé Nhu và Hỏa Bối đang gấp gáp bước tới, Tiểu Văn quay ra hỏi:

-          Có việc gì thế?

Bé Nhu chạy đến nơi vừa thở dốc vừa nói với vẻ mặt nhăn nhó:

-          Không được rồi. Tiểu Cù chết rồi.

Bất chợt Tiểu Văn cười mỉm trả lời bình thản như không:

-          Tưởng gì chứ, tất cả chúng ta đều chết cả rồi mà. Hà hà!

Thoáng chốc tất cả đều bật cười ha hả. Lính Đen cũng châm biếm:

-          Ta còn tưởng hắn sống lại rồi thì mới phức tạp chứ. Ha ha ha!

Bé Nhu chợt bối rối vài giây không biết nói sao rồi mới bình tĩnh trở lại nói tiếp:

-          Không. Tiểu Cù chết thật. Linh hồn tự nhiên tan biến hoàn toàn rồi.

Bấy giờ Hỏa Bối đứng bên cạnh cũng nói:

-          Đúng rồi đấy đại ca. Biến mất hoàn toàn rồi.

Tiểu Văn bấy giờ mới nghiêm mặt trở lại hỏi:

-          Sao lại biến mất? biến mất như thế nào? Hay là hắn trốn đi đâu chứ?

Hỏa Bối đáp:

-          Không. Kể từ khi Đại Ca và anh Lính Đen tháo chiếc đinh ghim ở đầu Tiểu Cù ra, hắn luôn ốm yếu, thường chỉ nằm một chỗ, em với bé Nhu vẫn hay quan tâm xem hắn khỏe lại chưa, rồi cũng dạy hắn chút khí công nhưng chẳng tiến triển gì. Hắn cứ yếu xìu thế rồi vừa đây thôi hắn tan biến ngay trước mắt em với bé Nhu.

Lính Đen nghe thế cũng sốt ruột chen vào:

-          Thật vậy sao? Tự nhiên tan biến không vết tích gì sao?

Bé Nhu nói:

-          Đúng thế. Vốn dĩ hắn đã chỉ tồn tại mờ ảo, nhàn nhạt, lúc đó cũng chỉ thấy hắn ngày càng mờ dần, nhạt dần, động tác thì ngày càng chậm chạm, yếu ớt, rồi thì dừng hẳn, nhạt hẳn... rồi thì biến mất hoàn toàn. Thế đấy.

Tiểu Văn giờ đã bình tĩnh lại nhìn mọi người nói:

-          Chúng ta đều là những linh hồn đã chết về lý mà nói thì không thể chết tiếp lần nữa được. Khi chúng ta đánh nhau, chỉ có thể đánh cho đối phương kiệt sức nằm bất động, đương nhiên chúng ta không thở, tim không đập nằm im thì chẳng khác gì người chết, nhưng sau một thời gian thì sẽ dần dần hồi sức tỉnh lại. Lúc ở trong ngục, ai chẳng bị tra tấn đến bất tỉnh như thế hết lần này đến lần khác, nhưng rồi chúng ta có “chết lần nữa” đâu? Tôi chỉ chứng kiến linh hồn biến mất hoàn toàn chính là khi bị một tên cao thủ khác nuốt mất giống như Ken đại ca ấy, còn việc kiệt sức tới mức tan biến thế này đúng là chưa từng gặp.

Hỏa Bối nói thêm:

-          Thực ra trước đây ở trong ngục em cũng nghe nói các linh hồn “chết một lần nữa” rồi, nhưng cũng chưa tận mắt thấy bao giờ.

Im lặng bao trùm. Một lúc Tiểu Văn mới thở dài rồi nói:

-          Hzài! Xem ra chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây dại ở cái thế giới âm ty này, còn quá nhiều điều chúng ta chưa biết. Ta có ý này, giờ căn cứ chúng ta có khoảng hơn 40 người, chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ tất cả những điều mỗi người đã biết để tất cả cùng mở rộng sự hiểu biết của mình về âm phủ, trước hết là về việc tan biến của Tiểu Cù này. Vậy có được không?

Mọi người đều gật gù cho là phải. Thế là cả bọn mấy người cùng kéo nhau ra sảnh rộng nhất trong hang, lúc này tất cả hơn 40 người đang ở đó, người thì luyện khí công, người thì chơi cờ vây, người thì chỉ ngồi nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm. Đứng trước cả đám đông, Tiểu Văn cao giọng nói lớn:

-          Các anh em, tập trung lại đây một chút tôi có vài điều cần nói với anh em.

Nghe vậy mọi người đều tiến lại gần Tiểu Văn chăm chú. Đợi cho mọi người ổn định, Tiểu Văn mới tiếp:

-          Vừa rồi người anh em Tiểu Cù của chúng ta rất yếu ớt, rồi bỗng dưng tan biến một cách kỳ lạ, không còn chút vết tích nào ngay trước mắt Hỏa Bối và bé Nhu. Người anh em Hỏa Bối đây nói rằng trước đây ở trong ngục từng nghe nói tới hiện tượng linh hồn biến mất như thế này nhưng lại không biết rõ lắm, không biết trong tất cả anh em ở đây, có ai biết rõ hiện tượng này không?

Nghe thấy vậy đám đông xung quanh nổi lên những tiếng bàn tán rì rầm nhưng cũng không có ai lên tiếng trả lời. Thấy vậy Tiểu Văn nói tiếp:

-          Không lẽ tất cả anh em ở đây không có ai biết ư? ... thế có anh em nào từng nhìn thấy linh hồn tan biến không? ... hay là có ai từng nghe người khác nói về việc này thì cùng chia sẻ cho anh em cùng biết vậy.

Bấy giờ mới thấy một giọng nói cất lên giữa đám đông:

-          Có. Em từng thấy có người bị tan biến ở trong ngục rồi.

Tất cả cùng hướng về phía phát ra giọng nói. Đó là một người nữ, nhìn cũng thấp bé, cổ hơi rụt, qua màu da thì biết công lực chưa cao, chắc là một linh hồn nhợt nhạt, khi về đây mới được tập luyện và bắt đầu có chút công lực trong thời gian qua, tuy vậy khuôn mặt toát ra vẻ tự tin theo từng lời nói. Tiểu Văn lộ vẻ mừng rỡ hỏi:

-          Ah! Bạn nữ này có gặp rồi à? Bạn tên là gì nhỉ?

Cô kia nhanh nhảu nhưng dõng dạc nói từng câu:

-          Mọi người gọi em là Từ Dương.

Tiểu Văn khẽ gật đầu hỏi tiếp:

-          Từ Dương gặp người tan biến như vậy ở trong ngục à?

Từ Dương trả lời:

-          Vâng. Trước em ở trong ngục có một người em biết cũng đột nhiên tan biến.

Tiểu Văn hỏi tiếp:

-          Em có biết gì về việc này nữa không?

Từ Dương vẫn tự tin nói liền một mạch:

-          Hồi đó có nghe một người đã ở trong ngục rất lâu trước đó nói là việc này cũng bình thường, ông ấy từng thấy rất nhiều người tan biến thế rồi. Những linh hồn sắp tan biến thường rất nhợt nhạt và cử động chậm chạp, có người nói linh hồn tan biến chính là lúc được giải thoát hoàn toàn khỏi nỗi khổ ở địa ngục. Ông kia cũng nói, thường những người nằm trong ngục lâu quá mà không được quỷ sứ đưa ra tra tấn nữa thì sẽ tan biến như thế.

Đám đông xung quanh nghe thế bắt đầu xì xào bàn tán, đâu đó những từ như “siêu thoát”, “giải thoát” “vĩnh viễn”... đang được nhắc tới. Tiểu Văn im lặng, không biết những người khác nghĩ thế nào nhưng mấy câu nói của Từ Dương làm anh hoang mang vì nói như thế thì phải chăng những màn tra tấn cùng cực trong ngục là để gột rửa tội lỗi cho những linh hồn bị trừng phạt? phải chăng khi chịu đủ số hình phạt để đền lại những tội lỗi thì sẽ được siêu thoát? Nói như thế thì phải chăng việc chúng ta trốn đến đây né tránh cực hình là một sai lầm?

Bỗng dưng một âm thanh vang lên:

-          Hầy za! Siêu thoát cái gì mà siêu thoát! Chắc bọn quỷ cố tình tuyên truyền thế thôi chứ ai muốn tự dưng tan biến bây giờ?

Thì ra là Hỏa Bối vừa quát lên một tiếng vang như sư tử gầm. Câu đó làm Tiểu Văn như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man mà đám đông cũng im lặng hướng sự chú ý về phía Hỏa Bối. Anh ta lại tiếp tục nói vang:

-          Nếu quả thực có thể chết một lần nữa thì ta cũng muốn chết chứ ở cái địa ngục này làm gì? Nhưng mà ta muốn đánh với bọn quỷ một trận ra trò cho sướng rồi có bị chúng giết cũng đã.

Đám đông lại xì xào nhưng lúc này đã nhìn thấy những cái gật đầu như đồng tình với Hỏa Bối. Thấy vậy Tiểu Văn cũng hắng giọng nói lớn:

-          Anh em bình tĩnh, tôi còn có đôi điều nữa muốn nói.

Vừa nói Tiểu Văn vừa giơ cao tay ra phía trước chờ mọi người yên lặng hơn rồi nói tiếp:

-          Chúng ta cùng nhau trốn khỏi ngục đến đây gọi là có chỗ tạm lánh, nhưng chắc chắn bọn quỷ sẽ không tha cho chúng ta, gần đây tôi ra ngoài thấy bọn chúng tập hợp những nhóm quân rất đông đi lùng sục khắp rừng đá, một mình tôi không thể đánh lại một đội như thế nên phải tránh. Nhưng sợ rằng trước sau gì chúng cũng tìm được chúng ta, khi đó anh em có sẵn sàng chiến đấu với chúng không?

Nghe nói thế mọi người đều sôi nổi:

-          Đánh chứ! Phải đánh chứ!

-          Sợ gì chúng nó.

-          Không đánh còn chạy đi đâu nữa? đánh là hy vọng cuối cùng rồi.

-          Đúng. Phải đánh cho chúng nó biết không phải muốn làm gì thì làm.

-          ....

Thấy khí thế sôi nổi Lính Đen đứng ra nói lớn:

-          Các anh em! Đại ca Tiểu Văn đây cũng chính là Ma Hiệp như anh em đã biết, là người đã bất chấp sự nguy hiểm để cứu tất cả anh em chúng ta về đây, thực sự cũng chẳng vì cái tư lợi cá nhân nào. Nay anh em chúng ta bắt đầu có chút sức lực, không lẽ lại tiếc thân mình mà không sánh vai cùng chiến đấu với Đại ca sao? Vì vậy tôi nghĩ, không phải đợi đến khi bọn quỷ tìm đến đây chúng ta mới cùng nhau chống trả, mà chúng ta phải hợp lại thành một đội quân, cùng nhau chiến đấu, chủ động tìm bọn chúng mà đánh, để còn tiếp tục giải cứu thêm nhiều anh em khác trong ngục ra nữa.

Bên dưới lại tiếp tục những tiếng hò reo huyên náo:

-          Đúng đấy. Cứu được thêm nhiều anh em nữa thì quân số chúng ta sẽ lại đông thêm nữa.

-          Phải chủ động tấn công trước cho chúng nó khiếp vía.

-          Đúng. Sao phải trốn tránh nữa, tìm mà diệt hết bọn quỷ đi.

-          ...

Thấy anh em hào hứng, Tiểu Văn mừng ra mặt, đang định nói mấy câu thì Lính Đen đã nhanh nhẹn nói trước:

-          Các anh em! Tôi còn suy nghĩ thế này nữa, xin nói ra đây không biết có anh em nào nghĩ giống tôi không? Chúng ta thoát khỏi địa ngục, có nơi trú chân an toàn đều nhờ Ma Hiệp cả, giờ chúng ta không thể chỉ tập hợp ở đây tồn tại như một đám hổ lốn được. Tôi đề nghị chúng ta phải có quy củ, quy tắc tổ chức rõ ràng. Và tôi cũng đề nghị luôn là chúng ta sẽ cùng tôn Ma Hiệp làm thủ lĩnh.

Mọi người nghe vậy càng hào hứng và đều gật gù cho là phải. Tuy nhiên Tiểu Văn thấy vậy vội xua tay:

-          Ấy không không không...! Tôi muốn cứu anh em khỏi ngục rồi đưa về đây là bởi vì tôi trước đây tôi cũng từng ở trong ngục, chịu đủ thứ cực hình nên muốn giúp anh em thoát khỏi nó càng nhiều càng tốt. Giờ về đây tôi muốn anh em chúng ta trong cùng hoàn cảnh khốn khó thì giúp đỡ, lương tựa lẫn nhau như người một nhà chứ tôi chẳng muốn làm thủ lĩnh bao giờ cả. Với lại tôi chỉ hơn anh em chút vì đã tập khí công lâu hơn anh em, anh em cứ chăm chỉ luyện tập thì chẳng mấy chốc sẽ có nhiều người mạnh hơn tôi, vậy tôi cũng đâu có tài cán gì mà làm thủ lĩnh?

Mọi người lại tiếp tục rào rào, mỗi người một ý kiến. Đến lúc đó Hỏa Bối đang đứng một bên bỗng tiến ra phía trước nói.

-          Đại ca và các anh em xin cho tôi được nói mấy lời. Đại Ca Ma Hiệp đã bất chấp nguy hiểm bản thân cứu chúng ta, lại dạy chúng ta môn khí công, cho chúng ta có được sức lực. Nói thật trước đây ở trong ngục phần lớn anh em chúng ta không thể cầm lắm một đồ vật gì, không thể chạm vào người bên cạnh mình nữa, chỉ là những linh hồn vật vờ suốt ngày bị đem ra tra tấn. Nhờ có Ma Hiệp chúng ta thoát khỏi cực hình, lại bắt đầu có cuộc sống, nói thật nhé, Đại Ca Ma Hiệp thực chẳng khác nào cha mẹ chúng ta vậy. Hơn nữa, từ khi gặp được Đại ca, chúng ta nhất nhất nghe theo từng lời hướng dẫn của Đại ca mới có thể thoát thân đến đây, rồi lại nghe Đại ca hướng dẫn từng tí mới biết học khí công. Hôm nay chúng ta nói chuyện tôn Ma Hiệp làm thủ lĩnh chỉ là để hợp thức hóa về hình thức chứ kỳ thực Đại ca vẫn đang là thủ lĩnh của chúng ta rồi.

Hỏa Bối nói một mạch xong vừa dứt lời Tiểu Văn vội nói lại:

-          Ây za! Như Hỏa Bối nói việc tôn làm thủ lĩnh hay không chỉ là hình thức thôi mà, đâu cần làm vậy. Mà cơ bản tôi không nghĩ chúng ta cần thủ lĩnh, cứ sống với nhau như anh em một nhà chẳng phải vui vẻ, dễ dàng hơn sao?

-          Không được. – Lính Đen cắt lời – Tôi nghĩ anh em ở đây đều hiểu, kể cả Ma Hiệp cũng hiểu, nếu cứ à uôm như anh em một nhà thì sẽ dẫn đến chuyện vô tổ chức, rồi có lúc “cha chung không ai khóc”, không ai bảo được ai thì sẽ chẳng làm được việc gì. Hơn nữa chúng ta không chỉ sống thế này với nhau, sắp tới còn phải chiến đấu với kẻ thù nữa, không có tổ chức rõ ràng thì làm sao chiến đấu được? – rồi quay ra nói lớn với mọi người – Anh em thấy có phải không?

Đám đông đồng loạt ủng hộ:

-          Đúng đấy.

-          Đại ca nhận lời đi.

-          Đừng từ chối nữa.

-          ...

Bé Nhu cũng tiến đến bên cạnh kéo tay Tiểu Văn nói:

-          Anh Lính Đen nói đúng đấy. Anh em ở đây đều muốn anh làm thủ lĩnh từ lâu rồi. Anh nhận lời đi.

Cu Zin cũng lên tiếng:

-          Phải rồi đấy Đại ca. Có Đại ca làm thủ lĩnh bọn em mới tự tin đánh với bọn quỷ chứ.

Thấy mọi người hào hứng như vậy, Tiểu Văn đành nói:

-          Thôi mọi người đã nói vậy tôi đành đứng lên đại diện anh em thành lập một quy chế tổ chức. Sẽ ban hành một bộ quy tắc hoạt động dựa trên ý kiến thống nhất của đa số. Trước mắt tôi tạm thời đảm nhận vị trí đứng đầu nhưng sau này tùy theo tình hình chúng ta có thể bầu lại người khác cũng dựa theo ý kiến chung của tập thể. Anh em thấy có được không?

Chỉ chờ có vậy, đám đông vỡ òa trong những tiếng hò reo sung sướng. Trong khoảnh khắc những cánh tay giơ lên, những cái ôm trao nhau, rồi những tiếng vỗ tay, tiếng tung hô vang khắp hang động như kéo dài mãi không ngớt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.