Nổi Loạn Ở Địa Ngục

Chương 01: - Chào địa ngục




Mình chết rồi sao? Đang ở đâu đây? Chắc là chưa chết rồi, vẫn còn biết nghĩ thì vẫn còn sống, làm quái gì có cuộc sống sau khi chết. Xem nào. À, mình bị đâm xe, đúng rồi, chắc đang ở phòng cấp cứu, đang hôn mê đây nên mới chẳng thấy gì, chỉ có suy nghĩ. Nghe nói người bị hôn mê vẫn nghe và cảm nhận được mọi thứ diễn ra xung quanh mà.

Mình là ai nhỉ? Chết tiệt, quên hết rồi, không biết tỉnh lại có bị mất trí nhớ không nữa? Mà liệu có được cứu sống không nhỉ? Sao chẳng có gì rõ ràng thế này? khó chịu quá…

-          Ê, định hình rồi hả? mở mắt ra xem nào!

Có tiếng người. Mở mắt ra à? Chẳng thấy gì. Trời tối à? Ai vừa nói ấy nhỉ? Vẫn hôn mê rồi, chẳng có gì rõ ràng.

-          Đấy, ngon lành nhé, bàn giao nhé. Đưa tiền đây!

-          Được rồi, hôm nay được ba mươi hồn cơ à? Dạo này làm ăn tốt nhỉ?

-          Hức hức! kha kha! Cẩn thận đấy, bọn chết trẻ là hay trốn lắm đấy nhé.

-          Biết rồi.

Tiếng cười gì mà ghê rợn, quái đản thế. Tiếng gió lướt qua, “ke..et” tiếng cửa mở, rồi đóng. Thời này sao còn có nơi dùng cái cửa nghe như đồ cổ thế nhỉ. Người vừa nói đã đi ra ngoài, chỉ là cảm thấy thế.

Bỗng dưng cảm thấy ngột ngạt, căn phòng đang có rất nhiều người, phòng này rất chật hẹp nhưng đang có đến vài trăm người kìa. Không có ai chạm vào mình, cũng chẳng nhìn thấy gì, không phải là vì trời tối đen, chẳng biết màu gì nữa, cứ xám xám, tối tối. Rõ ràng có nhiều người quanh đây mà, sao chẳng thấy ai động đậy hay lên tiếng gì nhỉ?

Thôi kệ. Im lặng. Rất nhiều thời gian trôi qua.

Rồi một bóng đen rất rõ ràng xuất hiện. Mãi mới thấy một thứ rõ ràng, dù là một bóng đen nhưng nó rất rõ ràng. Có vẻ như là một người rất cao lớn.

-          Nghe đây! súc sinh, đến lúc rồi, ra đây!

-          Tốt. Hãy làm quen với cõi chết.

Mình vừa đi về phía bóng đen à? Sao chẳng cảm thấy chân mình bước đi. Chân? chân đâu? … chưa kịp nghĩ thêm thì đã thấy mình giáp mặt với bóng đen, thân hình là một lực sĩ nhưng khuôn mặt thì đúng là một cái đầu trâu với hai cái sừng bò tót. Lạnh xương sống, nhưng ngay sau đó bỗng thấy muốn phì cười. Thằng nào đùa ác thế, dựng hình đầu trâu mặt ngựa như chuyện cổ tích. Không phải, chắc mình đang mơ thì đúng hơn. Đúng rồi, chắc chắn là đang hôn mê nên mơ thấy cảnh này. Tự tay tát mình một cái xem có đau không nào… sao không giơ tay lên được? bóng đè à??? …Tay, tay đâu???

Boo..ốp…, bóng đen vừa giơ tay bạt tai mình nổ đom đóm.

-          Sao đứa nào xuống đây cũng tưởng mình còn ngủ mê? Muốn ăn bạt tai thế à?

Chợt rùng mình, lạnh gáy… rõ ràng mình vừa bị đánh rất đau và mọi chuyện vẫn thế, trước mắt mình là một cái đầu trâu đen ngòm với hai con mắt đỏ au. Mình chết thật rồi??? nhìn xuống dưới. Thân mình đâu? À đây. Nó vừa hiện ra à? Tay, tay đây. Giơ tay ra. Không chạm được vào bóng đen trước mặt. Bóng đen không tồn tại hay tay mình không tồn tại?

Những người khác trong phòng đang lờ mờ hiện ra. Chợt nhận ra nãy giờ bóng đen kia không nói cho riêng mình nghe mà nói cho tất cả những người khác, có vẻ như mỗi người đều tưởng như hắn nói chuyện với một mình mình.

-          Đây là địa ngục à?

-          Chưa đâu. Nhưng các người chết cả rồi. Giờ thì tất cả theo ta. – Bóng đen trả lời rồi quay lưng đi ra cửa.

Giờ mới nhìn lại căn phòng, vẫn chẳng rõ ràng gì cả, mình chỉ có cảm giác nó là một căn phòng chật hẹp chứ chẳng thấy tường đâu, cứ mờ mờ ảo ảo, nhưng rõ ràng là có cái cửa. Mọi người đều đang đi theo gã Đầu Trâu ra cửa, đúng ra là đang trôi đi chứ chẳng thấy bước chân nào. Bên ngoài cánh cửa cũng chẳng có gì rõ ràng hơn, chỉ cảm nhận thấy rằng đó là một không gian mênh mông. Đi theo tên Đầu Trâu một lúc chợt thấy một con thuyền lù lù xuất hiện trước mặt, thuyền nằm trên cạn. Một cái bóng đen cũng to lù lù như tên Đầu Trâu đang đứng ở mùi thuyền, thấy tên Đầu Trâu đến liền hỏi:

-          Hôm nay mấy mạng?

-          Ba trăm. – tên Đầu Trâu trả lời

-          Uh, cũng khá.

Bấy giờ mới nhìn thấy mặt bóng đen thứ hai này, một cái đầu ngựa với hai con mắt cũng đỏ hoe như máu trộn với lửa. Đầu Trâu – Mặt Ngựa à? Hai nhân vật huyền thoại đây sao?

-          Tới rồi ông già ơi! – tên Mặt Ngựa vừa hô to vừa lấy tay gõ gõ vào chiếc thuyền.

-          Tới đây! Tới đây! – một giọng khàn khàn vang lên, một cái bóng lờ mờ xuất hiện, đó là một ông già tóc bạc phơ, da nhăn nheo, khô như vỏ cây chết lâu ngày – Mời khách quan lên thuyền!

-          Tất cả lên thuyền! – tên Đầu Trâu quay lại nói với tất cả.

Chẳng biết mình bước lên thuyền từ lúc nào, chẳng hiểu tại sao mấy trăm người thế này mà có thể cùng lên cái thuyền bé tí tẹo. Ông già cầm trong tay một cái sào, đẩy một cái, cái thuyền từ từ trôi đi. Người lái thuyền vào địa ngục đây sao? Vậy mà xưa nay mình cứ tưởng đó chỉ là những câu chuyện kể để dọa con nít thôi chứ? Lúc này không còn nhận ra là đang đi thuyền trên mặt đất hay trên mặt nước hay là trên không nữa, xung quanh một màu tối xám xịt, chỉ có con thuyền là rõ ràng, đang lao đi mỗi lúc một nhanh.

-          Nghe đây! – tên Mặt Ngựa đứng ở mũi thuyền lên tiếng, tên này có vẻ thích nói nhiều hơn tên Đầu Trâu – Đây là chuyến đi đến Địa Ngục, số phận các ngươi đã được định đoạt. Chiếc thuyền này chỉ chở khách đi một chiều nên đừng hòng có kẻ nào nghĩ đến chuyện bỏ trốn, cũng chẳng có gì hay ho trên trần gian đâu, nếu chẳng may có linh hồn nào lạc trên trần gian thì nó sẽ sớm bị ánh sáng xâm nhập và lúc đó chỉ có nỗi đau đớn không thể giải thoát được. Ta biết những kẻ chết oan, chết trẻ thường có nhiều vương vấn và muốn quanh quẩn ở lại trần thế, nếu trong các ngươi có kẻ nào nghĩ vậy thì xin mời, ta chẳng can ngăn đâu.

Mình có chết oan không nhỉ? Ký ức chợt hiện ra, lần lượt từng chi tiết. Mình đến chơi nhà bà chị Phó giám đốc Công ty mình vì bà ấy vừa được tha sau một thời gian tạm giam điều tra nghi án tham nhũng và lừa đảo. Bà chị chỉ khóc, hẳn là trong tù người ta suy sụp tinh thần lắm. Nào là sợ hãi, lo lắng, tủi hổ, bi quan cộng với điều kiện ăn ở sinh hoạt kém làm bà chị trở lên tiều tụy. Chị không thể chịu đựng hơn thế. Án chưa xử nhưng chắc chắn thời gian được tạm tha này chị phải tìm mọi cách chạy án, dù có phải mất cả cơ nghiệp cũng không bao giờ quay lại chốn tù ngục ấy.

Trên đường về mình không sao dứt bỏ được hình ảnh đau khổ của bà chị. Đến lượt mình thì mình sẽ làm thế nào? Tội mình còn to hơn cả bà chị kia, chỉ là chẳng hiểu tại sao lại chưa bị sờ gáy, nhưng chắc chắn trước sau gì mình cũng không thoát được. Nếu ngày ấy xảy ra thì mình sẽ làm thế nào? Mình sẽ không chạy án. Trên đời này mình chỉ còn bố mẹ là người thân, cả hai đã già rồi, mình phải để tiền chăm lo bố mẹ. Mà đi tù thì có gì? Có mỗi cái tấm thân này chúng nó hành ra sao thì hành. Mình cũng chẳng có gì lưu luyến ở cái cuộc đời đen bạc này, toàn là lừa đảo, bóc lột nhau, kể cả cái bọn nhân danh thực thi Pháp luật cũng chủ yếu nhằm mục đích lột của chứ tốt đẹp gì chúng nó. Gần ba mươi tuổi đầu vẫn chưa lấy vợ, mới chỉ có một mối tình đầu đã yêu suốt tám năm nhưng một tháng trước em bỏ đi mà chẳng một lời giải thích. Nếu bây giờ đi tù thì chỉ tội bố mẹ sẽ xấu hổ với hàng xóm láng giềng lắm.

Rồi mình đi uống rượu, khuya mới về. Say khướt mà vẫn cố đi xe máy về, lại còn không đội mũ bảo hiểm cho mát. Chợt thấy hai chú Cảnh sát cơ động bên đường giơ gậy vẫy vào. Thôi rồi. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mình lại quyết định rồ ga chạy. Hai chú Cơ động cũng bất ngờ, tức tối leo lên xe đuổi theo. Mình phóng như bay, cái xe cà tàng của mình trông thế mà thiết kế động cơ cũng 125cc nhé, từ ngày mua đến hôm nay, tám năm, mới lần đầu phóng hết ga. 120 km/h – ngã tư giao với đường quốc lộ - một chiếc Container lao đến…. không biết gì nữa.

-          Thằng này trẻ vậy mà chết thanh thản được à? – Gã Mặt Ngựa làm mình dứt mạch suy nghĩ, gã đang nhìn quanh dò xét từng người, chỉ thoáng dừng ở mình rồi lại tiếp tục lướt ánh mắt như thể cũng chẳng quan tâm lắm.

Hắn nói đúng. Mình chết thanh thản. Mà cũng không hẳn, đúng ra là mình chết chẳng có gì vương vấn, chẳng có gì còn phải giải quyết nữa hay đúng ra là đã có gì trên đời khiến mình phải bận tâm đâu.

*

*          *

Con thuyền vẫn vun vút lao đi mỗi lúc một nhanh. Chợt một vách đá phía trước.

A…

Chưa kịp hét lên thì mọi chuyện đã qua, con thuyền vừa xuyên qua vách đá. Ông già lái thuyền và hai gã Đầu Trâu – Mặt Ngựa chẳng tỏ vẻ gì bất thường. Xung quanh không phải màu xám xịt nữa mà là một màu đen thui. Rồi cũng chưa qua một cái chớp mắt lại thấy một ánh sáng đỏ lòe, chói lòa.

Nóng. Nóng bỏng, từ trong ra ngoài chứ không phải từ ngoài vào trong, như có ông thợ rèn vừa lung một thanh sắt đỏ đưa thẳng vào tim, vào óc, vào xương sống mình vậy.

Úi!

Á!

Ái…

Chợt nhận ra đằng sau tiếng hét của mình là tiếng hét của những người khác đi cùng. Suốt từ đầu cuộc hành trình đến giờ mới bắt đầu thấy có cái gì đó rõ ràng chứng minh cho sự tồn tại của họ. Bình tĩnh nhìn lại, các thân hình dần dần hiện ra ngày càng rõ nét hơn, lúc này đã có thể nhận ra đó cũng là những con người giống như mình, họ cũng đang gào thét, quằn quại vì nóng.

Trong cái nóng và những tiếng gào thét, con thuyền vẫn lao đi vun vút. Qua độ một giờ đồng hồ, khi những linh hồn đau đớn tưởng như đã kiệt quệ thì bỗng dưng ánh sáng đỏ vụt tắt. Màu đen, rồi lại một màu xám xịt. Con thuyền dừng lại. Hai gã Đầu Trâu – Mặt Ngựa lập tức nhảy xuống khỏi thuyền.

-          Tất cả… xuống thuyền!

Chẳng mấy chốc trên thuyền chỉ còn lại ông già lái thuyền.

-          Tất cả… đi! – Gã Mặt Ngựa hô lên rồi đi trước.

Tất cả đi theo hắn, tên Đầu Trâu đứng chờ cho tất cả đi rồi cũng bước đi sau cùng như để khóa đuôi. Khác với lúc đầu, bây giờ đây những tiếng nhốn nháo, xì xào vang lên không ngớt, trong đó chủ yếu vẫn là những tiếng khóc than, có lẽ đa phần mọi người đến lúc này mới thực sự hiểu là mình đã chết và đang được đưa đến Địa Ngục.

Theo kiến thức của mình thì rõ ràng vừa rồi con thuyền đã đi qua một tầng dung nham, có lẽ là trong lòng một ngọn núi lửa. Theo truyền thuyết nhiều nơi có nói rằng Địa Ngục nằm trong lòng một ngọn núi lửa và nhiều truyền thuyết thì nói rằng muốn đến Địa Ngục phải nhờ một ông lái đò đưa qua sông nhưng chưa từng nghe ở đâu nói rằng ông lái đò sẽ đưa ta qua dòng sông dung nham nóng bỏng và lại vượt qua bằng cách lao thẳng vào nó. A ha! Như vậy là các kiến thức mình học được khi còn sống không hề mất đi. Cảm ơn trời, à đúng ra phải cảm ơn Diêm Vương, như thế là tốt rồi.

Đi được một lúc thì thấy một đốm sáng xa xa. Càng ngày càng rõ ràng hơn, đó là một cái cửa đường hầm. Lại gần hơn nữa thì cái cửa hầm có hình hài một cái đầu ác quỷ với cái miệng há rộng chính là đường vào, ánh sáng đỏ lòe phát ra từ mắt, mũi, mồm con quỷ. Trên trán con quỷ là ba chữ NGỤC ĐẠI NGÀN viết to, rõ ràng bằng tiếng Việt hẳn hoi. Hóa ra Địa Ngục đặt ở Việt Nam hay do người Việt (hoặc ma quỷ Việt) xây dựng hay mỗi quốc gia lại có một địa ngục riêng? Vậy mà xưa nay mình cứ nghĩ Địa Ngục (nếu có) phải dùng văn tự chữ Nho chứ.

Phía sau cái cửa là một không gian sáng sủa nhưng rõ ràng đó không phải là một chân trời hy vọng vì nhìn qua thì biết là chúng ta đang đi vào một cái hang chứ không phải đang đi ra khỏi một cái hang, và ánh sáng phát ra là ánh sáng xuất phát từ dung nham núi nửa mang hơi nóng ngột ngạt và sự chết chóc rùng rợn chứ không phải ánh sáng của mặt trời, mặt trăng hay đèn điện. Bước qua cánh cửa, đường hầm có xu hướng ngày càng rộng và cao hơn, dưới chân là hành lang bằng đá lởm chởm, đúng ra không gọi là hành lang mà nó như là một nối đi bên bờ sông vì ngay bên cạnh là một dòng sông dung nham nóng bỏng. Dòng sông phát ra thứ ánh sáng hồng rực kéo dài một vệt xa tít tắp như bất tận. Giữa lòng sông, nham thạch nóng chảy đang chảy chầm chậm, chầm chậm, rời rạc. Chính dòng sông này tạo ra thứ ánh sáng luôn thường trực trong hang, nó bắt nguồn từ một miệng cống rất lớn ngay bên cạnh cửa hang, có lẽ là cái cống này được thông xuyên qua một lớp đá dày vào lòng núi lửa để dẫn dung nham từ lòng núi chảy về đây. Theo hướng từ cửa hang đi vào thì hành lang ở bên tay trái dòng sông và hai bên là những vách đá.

Tiếp tục đi theo hành lang một đoạn đường không biết bao xa, đến lúc không nhìn thấy cửa hang nữa thì nhìn thấy một cánh cửa trên vách. Cánh cửa dường như được làm tạm bợ bằng những khúc gỗ tròn nhỏ ghép lại với nhau nên hoàn toàn không kín mà có những ô cửa rất rộng khiến có thể nhìn rõ vào bên trong. Phía trên cánh cửa là hai chữ MA MỚI. Bên trong là một căn phòng chật hẹp, có lẽ chỉ được mấy mét vuông. Tên Mặt Ngựa đi đến cánh cửa thì dừng lại, rồi hắn vỗ nhẹ ba cái vào cánh cửa, cánh cửa đang đón chặt bỗng bật mở như vừa có người tra chìa khóa vào mở nó ra vậy. Mặt Ngựa quay lại nói:

-          Tất cả vào đi!

-          Uých!

-          Úi...

-          Coi chừng!

-          Ai cha! Chật chội quá!...

Tiếng ồn ào, huyên láo vang lên. Một loáng cả đoàn đã chui tọt hết vào căn phòng chỉ có mấy mét vuông ấy chỉ còn lại hai tên Đầu Trâu – Mặt Ngựa đứng ngoài, rồi Đầu Trâu kéo cánh cửa một tiếng “kee…et… KỊCH”. Bên trong phòng vẫn là những tiếng huyên láo xen lẫn những tiếng khóc thảm thiết, cũng lạ là cánh cửa đóng căn phòng chật chội, chen lấn ấy rõ ràng rất mỏng manh và lại có những lỗ chấn song rất to mà chẳng hề bị tác động nào của sự chen lấn, có vẻ như chẳng ai động được vào nó. Bên ngoài hai tên có vẻ chẳng quan tâm sự thể gì đang diễn ra trong phòng. Rồi tên Mặt Ngựa lôi trong áo ra một cái gì đó như một tờ giấy lớn, hai tên cùng chăm chú nhìn tờ giấy và thì thầm gì đó với nhau không nghe rõ. Qua một lúc Mặt Ngựa quay về phía trong phòng rồi cúi xuống đọc trong danh sách:

-          Số 21757.

Sau tiếng đọc của Mặt Ngựa, Đầu Trâu mở cánh cửa, một người (hẳn là bây giờ nên được gọi là một “hồn”) bên trong lao ra ngã sõng soài dưới đất. Sau đó thì chỉ thấy tên Đầu Trâu đóng cửa lại rồi đứng quay mặt ra ngoài còn tên Mặt Ngựa thì dẫn hồn kia đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.