Nói Là Anh Nhớ Em Đi!

Chương 18




“ Quá khứ không phải là bộ nhớ của máy tính để người khác có thể backup hay reset khi họ muốn…”

- Cậu cũng yêu cô ấy đúng không? Hả Việt? Dung ấy. Cậu yêu cô ấy…

- Cậu đang say đấy à? – Việt gắt lên trong điện thoại.- Lạ thật, hôm nay cậu say.

- Cậu thừa biết là tớ chẳng thể nào say và đừng hòng đánh trống lảng với tớ. Thú nhận đi. Cậu cũng yêu cô ấy…

Việt bối rối như thể đứa bé ăn vụng bị bắt quả tang tại trận. Anh áp thật sát điện thoại vào tai, nhưng bàn tay anh run run… bên kia đầu dây, giọng Phan cương quyết không chịu nhượng bộ.

- Vì sao cậu làm vậy?

- Làm gì cơ?

- Từ bỏ. – Phan vẫn không chịu buông tha.- Cậu đã từ bỏ trong cuộc giành tình yêu của Dung. Cậu cũng yêu cô ấy cơ mà?

- Cậu điên rồi. Tớ chẳng hiểu cậu đang nói về chuyện gì cả?

- Phải rồi. Tớ là một thằng điên nên cậu chẳng hiểu tớ đang nói gì cả. Vì tớ là một thằng điên nên tớ thề sẽ đấm vỡ mồm cậu nếu cậu đang đứng trước mặt tớ. Tớ thề đấy. Nghe đây này! Tớ biết điều đó từ rất lâu rồi, chỉ mấy ngày sau khi cô ấy mất, vào cái ngày mà cậu mang bó hoa thạch thảo to xụ và đứng trước mộ cô ấy khóc như một đứa trẻ. Tớ đã quá ích kỷ để không dám thừa nhận điều đó, để khư khư giữ Dung cho riêng mình, mặc kệ không cần biết đứa bạn thân của mình đã phải cam chịu nhưng gì? Tớ đã… tớ…

- Phải rồi. Tớ là một thằng điên nên cậu chẳng hiểu tớ đang nói gì cả. Vì tớ là một thằng điên nên tớ thề sẽ đấm vỡ mồm cậu nếu cậu đang đứng trước mặt tớ. Tớ thề đấy. Nghe đây này! Tớ biết điều đó từ rất lâu rồi, chỉ mấy ngày sau khi cô ấy mất, vào cái ngày mà cậu mang bó hoa thạch thảo to xụ và đứng trước mộ cô ấy khóc như một đứa trẻ. Tớ đã quá ích kỷ để không dám thừa nhận điều đó, để khư khư giữ Dung cho riêng mình, mặc kệ không cần biết đứa bạn thân của mình đã phải cam chịu nhưng gì? Tớ đã… tớ…

Cú đấm quyết định của Phan đánh gục Việt hoàn toàn. Mãi một hồi lâu sau, khả năng ngôn ngữ mới quay lại với Việt…

- Vì cả cậu cũng yêu cô ấy nữa. Nhớ không Phan? Cả cậu và tớ đều yêu cô ấy.- Việt lặp lại một lần nữa.- Cả cậu và tớ. Nói tớ nghe tớ sẽ phải làm gì lúc ấy nào? Tớ có thể làm mọi điều trừ việc lựa chọn giữa cậu và cô ấy. Điều đó quá sức chịu đựng của tớ. Có thể cậu sẽ cho điều này là ngớ ngẩn, nhưng trong tình yêu, đôi khi từ bỏ cũng là một cách yêu đấy. Tớ yêu cô ấy, cậu cũng yêu cô ấy… Còn cô ấy thì sao? Cô ấy yêu cậu!!! Phan ạ! Đó mới chính là điều quan trọng nhất.

- Cậu vứt mẹ cái mớ lý thuyết vớ vẩn ấy vào sọt rác đi. Thế nào là yêu, thế nào là hy sinh, thế nào là hạnh phúc? Nếu ngày ấy đó cậu… Thì biết đâu…

- Cậu đừng cố tỏ ra nhẫn tâm như vậy. Đừng cố làm những điều mà cậu biết chắc là cậu không thể. Cậu là bạn thân của tớ, cô ấy không yêu tớ mà yêu cậu. Còn tớ thì yêu cô ấy chưa đủ nhiều để có thể bất chấp tất cả mà đứng ra tranh cướp với cậu, vì tớ vẫn để tình yêu đó đứng sau tình bạn. Vậy nên tớ biết, nếu cậu ở hoàn cảnh tớ, cậu cũng sẽ từ bỏ, giống như tớ đã làm vậy. Tớ tin điều đó.

- Cậu là một thằng ngu.

- Tớ kém thông minh đi nhiều kể từ lúc bắt đầu chơi với cậu và khi thân thiết nhiều rồi thì đúng là bị ngu đi nhiều thật.

- Một thằng ngu.- Phan lặp lại, anh vẫn không để mình bị những lời pha trò của Việt làm sao nhãng. Cậu chỉ là một thằng ngu. Nếu ngày ấy cậu thẳng thắn đứng ra cạnh tranh với tớ, thì…

- Cậu mới chính là một thằng ngu ấy!- Việt nổi cáu thật sự, anh phản đòn bằng những lời lẽ gay gắt và quyết liệt.- Cậu nghĩ cậu hay lắm hay sao hả Phan? Cậu mới chính là một thằng ngu khi mãi vẫn chưa thoát ra được nỗi ám ảnh sau tai nạn của Dung và đến giờ thì cứ lặn ngụp trong cái mớ bòng bong đó. Đến giờ cậu lại lôi tớ vào cái mệnh đề ngớ ngẩn ấy hả? Để làm gì hả Phan? Quá khứ không phải là bộ nhớ máy tính để người ta có thể backup hay reset khi họ muốn. Hiểu chứ? Dừ quá khứ có thế nào đi chăng nữa thì người ta cũng buộc phải chấp nhận rằng nó đã xảy ra và không điều gì có thể thay đổi được. Dung đã mất từ lâu và dù bây giờ cậu có tiếc nuối hay làm bất cứ điều gì đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng thể thay đổi được sự thật đó. Chính vì sự vô trách nhiệm với bản thân của cậu mới có thể khiến cô ấy thêm phiền muôn thôi Phan ạ. Bao giờ thì cậu mới có thể lớn lên đây?

- Cậu chẳng biết gì cả? – Phan chống trả yếu ớt – Cậu không biết gì về những chuyện đó cả.

- Cậu chẳng biết gì cả? – Phan chống trả yếu ớt – Cậu không biết gì về những chuyện đó cả.

- Ô! Thế à? Việt giễu cợt- Cậu nghĩ cậu luôn biết hết mọi chuyện à? Cậu cho rằng chỉ vì cậu thông minh nên những người xung quanh cậu đều là những thằng ngu à? Nói tớ nghe điều tớ bỏ sót trong chuyện này đi nào?

Mãi sau không nghe thấy Phan có phản ứng gì, Việt mới cất tiếng, anh nói chậm rãi, nhẹ nhàng…

- Dù tai nạn đó có là gì đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng có lỗi gì trong mọi chuyện đó. Thừa nhận đi Phan, đừng có vơ mọi thứ vào mình như vậy. Lúc cô ấy mất, cậu không có mặt ở Hà Nội mà?

- Thế nếu tớ nói đó không phải là một tai nạn thì sao?- Phan nói rất nhanh, như thể anh sợ nếu anh có một chút ngập ngừng nào, những lời nói sẽ không chịu thoát ra khỏi miệng mình- Nếu đó không phải là một tai nạn thì sao?

- Cậu nói gì???

- Tớ nói… nếu đó không phải là một tai nạn, nếu Dung ấy, cô ấy chết vì tớ thì sao?

- Cậu nói gì? Phan!

- …

- Phan!

Chỉ có tiếng tút tút đáp lại lời Việt. Điện thoại của Phan đã bị tắt nguồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.