Nơi Không Có Người

Chương 3




5

Cả hai người đi ngủ.

Giang Vân hôn Diệp Thời An say đắm.

Tôi nhắm mắt lại, không nhìn cảnh tượng này.

Không ngờ, điều tôi dự liệu lại không xảy ra.

Diệp Thời An gần như đẩy Giang Vân ra.

Giọng điệu Giang Vân oán hận: "Thời An, một năm rồi, anh chưa từng chạm vào em, có phải anh chê em trước đây từng kết hôn không, hay là trong lòng anh vẫn còn Hứa Dao?"

Diệp Thời An lười biếng dựa vào đầu giường.

Trên tay anh ta cầm một điếu thuốc, không hút, chỉ nhìn nó cháy từng chút một, cụp mắt xuống không biết đang suy nghĩ gì.

Trong màn khói thuốc, lông mày và đôi mắt của anh ta cực kỳ lạnh lùng.

"Em đừng suy nghĩ nhiều, em là người anh trân quý, trước khi kết hôn anh sẽ không tùy tiện chạm vào em."

Những lời này dỗ Giang Vân vui vẻ trở lại, cô ta dựa vào trong lồng ngực rộng lớn của Diệp Thời An: "Thời An, em vẫn hơi sợ Hứa Dao sẽ đến gây rắc rối ở đám cưới của chúng ta, anh không khuyên cô ta sao, cô ta nhất định sẽ nghe lời anh."

Diệp Thời An hơi cau mày, đó là dấu hiệu cho thấy anh ta đang không hài lòng.

Ngay khi tôi tưởng rằng anh ta sẽ từ chối thì anh ta trả lời "Được."

Đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông đặt trên điện thoại, nhanh chóng gõ một dòng tin nhắn lạnh lùng.

[Hứa Dao, đừng xuất hiện ở đám cưới của tôi.]

[Cô biết đấy, Giang Vân không muốn nhìn thấy cô.]

[Cô vẫn luôn nghe lời, có thể làm được chứ.]

Giang Vân thò đầu qua: "Cô ta có trả lời không?"

Chắc chắn là không trả lời rồi, tôi chế.t được hai năm rồi.

Không ngờ là điện thoại của tôi đột nhiên gọi đến.

"Con mẹ nó mày đừng có gửi tin nhắn đến đây nữa, quấy rầy sự thanh tịnh của Hứa Dao."

Đó là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi.

Diệp Thời An im lặng trong vài giây.

Khuôn mặt trầm tĩnh thường ngày của anh ta bỗng trở nên u ám: "Anh là ai?"

"Tao là thằng bố mày!"

Đầu bên kia sau khi để lại một câu như vậy thì cúp máy luôn.

Tôi cũng hơi ngạc nhiên.

Người đàn ông đó là ai vậy? Sao anh ta lại có điện thoại của tôi?

6

Diệp Thời An gọi lại, nhưng bên kia đã chặn anh ta rồi.

Giang Vân ở gần Diệp Thời An, tất nhiên cô ta cũng nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi.

Tôi đã ly hôn Diệp Thời An được hai năm rồi mà cô ta vẫn không quên gây rắc rối để chia rẽ.

"Không phải Hứa Dao nói chỉ yêu mình anh sao? Bây giờ có người mới rồi à? Năm đó cô ta kiên quyết muốn ly hôn với anh không lẽ là vì tên đàn ông này đấy chứ."

Vẻ mặt Diệp Thời An thờ ơ: "Ngủ đi."

"Nhưng em vẫn sợ cô ta sẽ giở trò, con người Hứa Dao không giống người hào phóng."

Diệp Thời An vuốt tóc Giang Vân hết lần này đến lần khác.

"Ngày mai anh sẽ đích thân đến gặp cô ta một chuyến."

Lúc này trên khuôn mặt của Giang Vân mới xuất hiện một nụ cười, cô ta hôn lên mặt Diệp Thời An.

"Thời An, anh thật tốt!"

Ngày hôm sau, Diệp Thời An tìm đến nhà của tôi.

Người mở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai với cái đầu húi cua và đôi mắt sắc bén.

Sau khi tôi chế.t, ký ức của tôi trở nên mơ hồ, có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ nữa.

Thế nên tôi không có ấn tượng gì về người đàn ông này.

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy Diệp Thời An thì bật cười, giọng điệu giễu cợt: "Diệp Thời An, anh thật thú vị. Hai ngày nữa anh kết hôn rồi nhỉ, lúc này còn đến thăm vợ cũ là vẫn chưa quên được Hứa Dao à?"

Diệp Thời An căn bản không thèm nhìn anh ấy một cái, sắc mặt lạnh lùng đẩy anh ấy ra, đi vào nhà.

Cái dáng vẻ này, như thể tới đây để bắt quả tang vậy.

Thoạt nhìn, anh ta thấy trên tủ có treo ảnh tôi và người đàn ông trẻ tuổi tuổi.

Anh ta cầm lên, cau mày càng chặt: "Anh và Hứa Dao có quan hệ gì? Tại sao lại ở trong nhà cô ta?"

"Anh đoán xem." Người đàn ông uể oải dựa vào khung cửa, giọng điệu mơ hồ.

Diệp Thời An cười khẩy: "Quả nhiên cô ta là tên lừa đảo."

Tôi hiểu tại sao anh ta lại nói như vậy.

Khi chúng tôi kết hôn, tôi từng thề với Diệp Thời An rằng cả đời này tôi sẽ chỉ yêu anh ta, trừ khi chế.t, còn không sẽ không bao giờ rời xa anh ta.

Nhưng sau này, là tôi chủ động đề nghị ly hôn với anh ta.

Xét theo tình hình bây giờ, có vẻ như sau khi tôi ly hôn với anh ta thì đã yêu một người đàn ông khác.

Rõ ràng là tôi đã phá vỡ lời thề mà tôi từng lập.

Nhưng Diệp Thời An có tư cách gì mà nói tôi như vậy!

Lúc tôi sốt cao, người bỏ mặc tôi để đến sân bay đón Giang Vân là anh ta.

Lúc chúng tôi ra ngoài đi du lịch, người nửa đường bỏ về đón sinh nhật cùng Giang Vân cũng là anh ta.

Ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, người vắng mặt để đi xem vết thương ở chân của Giang Vân cũng là anh ta.

Khi tôi cần Diệp Thời An, anh ta không bao giờ xuất hiện.

Khi Giang Vân cần anh ta, bất kể đang bận rộn thế nào thì anh ta cũng sẽ gác lại công việc đang làm và đến bên cạnh cô ta.

Dường như Giang Vân mới là vợ của anh ta.

Tôi và Diệp Thời An cãi nhau, Diệp Thời An luôn có đủ loại lý do để hợp lý hóa mọi hành động khác nhau của mình.

Anh ta nói, khi tôi sốt cao, ở bệnh viện có bác sĩ chăm sóc, anh ta không ở đó cũng không sao. Ngược lại là Giang Vân, một cô gái nửa đêm bắt taxi ở sân bay rất không an toàn, anh ta buộc phải đi đón cô ta.

Về việc bỏ về trong chuyến du lịch, là bởi vì anh ta đã hứa sẽ đón sinh nhật với Giang Vân từ lâu rồi. Bạn bè họ còn đang đợi, anh ta không thể thất hứa.

Anh ta còn nói chỉ là kỷ niệm ngày cưới mà thôi, sau này tổ chức bù là được. Nói tôi quá ích kỷ, chân của Giang Vân bị thương, sinh hoạt bất tiện, nhưng tôi chỉ nghĩ về kỷ niệm ngày cưới.

Tôi nghe mà buồn cười, thế tại sao trước đó anh ta không tổ chức bù sinh nhật cho Giang Vân?

Tôi mong ngóng chuyến du lịch đó suốt ba tháng trời, lên kế hoạch trước cả một tháng. Vậy mà cuối cùng nhân vật chính quan trọng nhất lại vắng mặt, còn vội đến chúc mừng sinh nhật Giang Vân.

Khi Diệp Thời An nói những lời đó, lông mày luôn nhíu lại, đôi mắt anh ta tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.

Còn Giang Vân đang đứng bên cạnh dùng giọng điệu đáng thương nói xin lỗi tôi, hứa sau này sẽ không làm phiền Diệp Thời An nữa.

Lúc đó Diệp Thời An sẽ dùng một giọng điệu dịu dàng hoàn toàn khác với giọng điệu khi nói chuyện với tôi để an ủi Giang Vân, nói không phải lỗi của cô ta, bảo cô ta đừng để trong lòng.

Giang Vân khẽ gật đầu, khóe mắt liếc tôi đầy tự hào và khiêu khích.

Rõ ràng là người chịu tủi thân là tôi, nhưng cuối cùng tôi lại trở thành kẻ vô cớ gây rắc rối.

Diệp Thời An sẽ luôn đứng về phía Giang Vân vô điều kiện.

Lâu dần tôi cũng lười tranh cãi với anh ta.

Tôi cũng hiểu ra Diệp Thời An hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu của tôi.

Vì vậy tôi đã chủ động đề nghị ly hôn với anh ta.

Lúc đó anh ta nhìn tôi thật sâu: "Hứa Dao, em suy nghĩ kỹ chưa?"

Tôi gật đầu.

Anh ta không hề níu kéo, dứt khoắt ký tên vào đơn ly hôn.

Anh ta đặt bút xuống, lại châm một điếu thuốc, trong làn khói dày đặc, vẻ mặt anh cực kỳ lạnh lùng.

Anh ta cười khẩy: "Hứa Dao, em đừng hối hận."

Giọng điệu của anh ta mang theo sự chắc chắn, chắc chắn tôi sẽ quay lại cầu xin anh ta phục hôn.

Cũng giống như những lần cãi vã trước, dù tôi với anh có gay gắt đến đâu thì cuối cùng tôi vẫn luôn là người cầu hòa.

Nhưng anh ta không ngờ rằng tôi đã chế.t, sẽ không bao giờ có ngày tôi cúi đầu trước anh ta nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.