Nơi Đỉnh Đồi Phía Sau Trường

Chương 6




Trần Khánh Dương

Tên của một đại thiếu gia kín tiếng trong trường, nay đã thành nổi tiếng lớp nào cũng biết.

- Lại là thư tình à?

Thanh Hân nhìn một đống thư bật tung ra khỏi tủ đựng giày thể thao của cậu ta, thở dài ngao ngán. Lát sau, cô tiếp lời:

- Mới nhập học vài ngày thôi, cậu đã liền nổi tiếng rồi!

Cậu ta lắc đầu rồi liếc nhìn cô cười.

Đáng ghét thật, lại là nụ cười má lúm chết tiệt ấy, thật sự muốn bức tim cô chết sao. Đã nói là không được mê cái người này rồi mà.

- Tôi không biết nữa, cậu thì sao?

Quả thật, nắng sớm chiếu vào cậu ta càng làm tăng lên cái vẻ đẹp trai hết nấc vốn có. Cô gái nào nhìn cũng đổ đứ đừ cho mà xem.

Tóc đen dày và xoăn nhẹ này, đôi mắt yểu liễu đào tơ nhìn có vẻ yếu đuối có lông mi cong vút giống như gắn hai chiếc quạt đen nhỏ ý. Da còn mây mẩy trắng nữa. Kéo nụ cười lên còn có má lúm đáng yêu kinh luôn.

Còn có một dáng vẻ ngây thơ với cái má tròn trắng như cái bánh bao nhỏ vậy, véo một cái tưởng sẽ véo ra bột bánh được luôn ý chứ. Người như cậu ta mà có thể tồn tại sống đến cấp ba sao? (Ý của Thanh Hân ở đây là Khánh Dương hoàn mĩ lâu như vậy rồi mà chưa bị ăn)

Khác hẳn với cô.

Da đen thui, mắt thì cận thị, tóc tai cũng buộc túm ra đằng sau cho gọn gàng chứ không có kiểu gì nổi bật. Cái gì mà yểu liễu đào tơ, cái gì mà ngây thơ trong sáng người ta nhìn còn nữ tính hơn Trần Thanh Hân cô đây. Đúng là lọ mực với cái đèn bàn mà.

Dù nghe có vẻ dìm nhan sắc đến cực điểm, nhưng...đó lại là sự thật.

- Tôi chỉ muốn chơi với người bình thường giống tôi thôi...Nhưng nhìn cậu thì lại quá nổi bật. Tôi nghĩ....

Khuôn mặt Khánh Dương bỗng chốc sửng sốt, rồi lại khó chịu ra mặt, đỏ cả một mảng mắt. Cậu ta gắt gỏng:

- Thanh Hân không muốn chơi với tôi nữa sao? Chẳng phải đã bảo sẽ làm bạn với tôi ư? Giờ lại bỏ tôi một mình, thật đáng ghét.

Cậu ta thực sự không ra dáng con trai chút nào, người ngoài nhìn từ xa trông vào sẽ tưởng cậu ta có đôi tai cừu đang rủ xuống, còn cô thì là con sói đói giơ nanh vuốt chuẩn bị ăn thịt cậu ta ý.

Cô còn chưa nói rõ gì, cậu ta đã cong giò lo cô chạy mất.

- Im đi, người ta sẽ nghĩ tôi bắt nạt cậu mất.

- Cậu nói cậu định nghĩ gì? cậu định nghĩ sẽ bỏ tôi rồi chơi với người khác. Tôi cũng là người bình thường thôi mà, rồi lỡ tôi bị người ta đánh nữa thì sao?

Ngoài lề:

Hân: Sao cậu kiệm lời với người khác vậy?

Dương: Nếu tôi lắm lời thì không ngầu chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.