Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 53




Xa Tăng chụp hụt, cái đầu của nó ngẩng lên nhìn Tô Tiểu Tông đang treo ở không trung, thân thể béo tốt nhảy mạnh lên. Lục Trình Dương lui về sau một bước đặt Tô Tiểu Tông lên vai mình, Tô Tiểu Tông cảm thấy chơi rất vui, hưng phấn đung đưa chân nhỏ: “Bố thật lợi hại mà!” Xe Tăng nhảy cao như thế nhưng cũng không chạm vào cu cậu được.

Bây giờ Lục Trình Dương chỉ có một cảm giác, đó chính là con chó này quả thực rất béo, phải nói là béo tốt.

Xe Tăng là một con chó béo ú cứng đầu, không bổ nhào được vào người Tô Tiểu Tông thì không cam lòng nên liên tục nhảy lên, Tô Thậm thấy vậy thì không vui, huýt sáo: “Xe Tăng, lại đây.” Những ngày ông Tô đi du lịch thì con chó béo này vẫn do anh chăm, bây giờ thấy anh đến cũng không thèm chạy tới chào đón nữa!

Xe Tăng không nhào được vào người Tô Tiểu Tông nên đổi lại nhào vào người Tô Thậm và Tô Tầm, vui mừng vẫy cái đuôi to của mình, nếu Xe Tăng đã ở đây thì Tô Lập Quân cũng đang ở gần đây.

Quả nhiên, Tô Lập Quân đang từ từ đến gần, ánh mắt dừng trên người Lục Trình Dương, sắc mặt thâm trầm, lớn tiếng nói: “Xe Tăng, lại đây!”

Xe Tăng không hổ là do Tô Lập Quân nuôi lớn, vừa nghe thấy tiếng gọi liền chạy như bay đến.

Lục Trình Dương nhìn vị lão nhân cao gầy trước mặt này, mái tóc hoa râm, khuôn mặt nghiêm túc, đôi môi mím chặt, nếp nhăn nơi khóe mắt lộ ra vẻ tức giận thâm trầm nhưng đang cố gắng kìm chế, hai bên quai hàm run lên nhè nhẹ.

Lục Trình Dương có thể hiểu được sự tức giận của Tô Lập Quân. Anh đã làm cho đứa con gái mà ông nâng niu chiều chuộng từ nhỏ đến lớn tốt nghiệp đại học trở về còn mang theo giấy chứng nhận ly hôn và một đứa con không cha trong bụng. Sự tức giận đè nén đó bắt đầu từ năm năm trước đến hiện tại, bây giờ nhìn thấy anh đứng ở ngay trước mặt thì ông nhịn không có xông tới đánh một trận đã là tốt lắm rồi.

Tô Thậm nghiêng đầu nhìn Tô Tầm, quả nhiên cô đang căng thẳng bóp ngón tay. Trước đây, bất luận anh hay ông Tô hỏi như thế nào thì cô không chịu nói bất cứ chuyện gì liên quan đến Lục Trình Dương cả, chỉ im lặng cam chịu, chờ cho những điều đó qua đi, dần dần rơi vào quên lãng rồi mục nát.

Bây giờ hẳn là cô không muốn đối mặt với tình hình này rồi.

Lục Trình Dương thả Tô Tiểu Tông từ trên vai xuống, bế con trai đi đến trước mặt Tô Lập Quân, nhỏ giọng nói: “Chào bác, cháu là Lục Trình Dương.”

Tô Tiểu Tông nhìn ông ngoại, cũng không phát hiện ra ông ngoại đang tức giận bởi vì bình thường ông ngoại cũng rất nghiêm túc, cu cậu vui vẻ nói: “Ông ơi, bố cháu đã về rồi, đây là bố cháu.” Nói xong liền giãy giụa, muốn từ trên người Lục Trình Dương đứng xuống, cu cậu muốn chơi với Xe Tăng.

Cho dù Tô Lập Quân tức giận cỡ nào cũng sẽ không phát tác dưới lầu tiểu khu, ở trước mặt cháu ngoại, ông lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng rồi trực tiếp bế Tô Tiểu Tông xuống để cho cậu nhóc chơi cùng với Xe Tăng.

Hiển nhiên Xe Tăng rất thích Tô Tiểu Tông. Tô Tiểu Tông vừa đứng xuống thì nó liền chạy tới liếm mặt bé, cái đuôi vẫy vẫy rất vui vẻ, một chân nâng lên đụng vào lòng bàn tay nhỏ bé của Tô Tiểu Tông, lại tiếp tục liếm cằm của người bạn nhỏ chơi cùng.

Tô Tiểu Tông xòe bàn tay bé nhỏ ra nhẹ nhàng sờ đầu của con chó béo, Xe Tăng thoải mái híp mắt lại, cái tai hơi run rẩy, trong miệng phát ra âm thanh ‘gru gru’ vui vẻ, ba cái chân còn lại vẫn đứng yên không hề nhúc nhích để Tô Tiểu Tông vuốt lông cho mình.

Nhưng Tô Tiểu Tông thích nhất là cái đuôi của Xe Tăng, rất nhanh liền đi vòng ra phía sau sờ cái đuôi của nó, cười đến vô cùng vui vẻ.

Xe Tăng đứng thẳng người, cộng thêm cái đầu thì cao gần bằng Tô Tiểu Tông nhưng thân thể béo tốt nên nhìn nó rất to. Tô Tiểu Tông đứng bên cạnh nó trở nên rất nhỏ bé, hình ảnh đối lập đó đánh mạnh lên thị giác khiến Lục Trình Dương nhịn không được nhìn liên tục, trong đôi mắt là vẻ dịu dàng.

Tô Lập Quân thu hết vào trong mắt nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ, quay người nói với Tô Thậm: “Con và Tầm Tầm dẫn Tô Tiểu Tông và Xe Tăng đi chơi một chút đi, bố có lời muốn nói với vị Lục tiên sinh này.”

“Bố …” Tô Tầm có chút bất an nhìn ông, cô rất hiểu tính của bố mình, bảo cô và Tô Thậm tránh mặt thì chỉ có một khả năng, đó chính là xả giận thay cô.

Tô Thậm đã trút giận thay Tô Tầm rồi, bây giờ hai người đó có dấu hiệu làm lành nên anh không muốn cục diện trở nên rối rắm hơn nên khuyên nhủ: “Bố à, việc này để cho hai người bọn họ tự mình giải quyết đi, cũng đã mấy năm rồi, bố cũng đừng tức giận nữa …”

Lời còn chưa nói xong thì Tô Lập Quân đã dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tô Thậm. Anh thức thời ngậm miệng, từ nhỏ đến lớn anh chưa hề sợ ai cả nhưng lại rất sợ ánh mắt đó của bố. Ông già nhà anh rất cố chấp, không phải anh nói vài lời là có thể giải quyết được, nếu Lục Trình Dương muốn có được sự thông cảm của ông già thì nhất định phải tự chính bản thân anh ta thuyết phục được. Đối với ông bố già của mình thì đây là vấn đề mà một người đàn ông nên đương đầu, nếu như dựa vào sự giúp sức của anh và Tô Tầm thì ông già cũng sẽ xem thường thái độ rụt rè sợ hãi của Lục Trình Dương.

Tô Tiểu Tông đã bị Xe Tăng đuổi theo chạy đến phía trước nên không để ý đến bên này, Tô Thậm đi tới một tay thuận thế bế lấy cu cậu còn một tay cầm lấy dây thừng dắt Xe Tăng đi: “Đi nào, cậu dẫn cháu đi chơi một lát, chút nữa chúng ta sẽ về nhà.”

“A?” Tô Tiểu Tông kinh ngạc nhìn anh, sau đó nghiêng đầu nhìn phía sau: “Vậy bố mẹ cháu thì sao?”

“Bọn họ về nhà nấu cơm còn chúng ta đi chơi.” Tô Thậm vươn tay xoa mái tóc xoăn của Tô Tiểu Tông, cố làm ra vẻ tức giận, “Cháu không vui khi cậu dẫn cháu đi chơi sao? Cố bố rồi nên không thèm để ý đến cậu nữa phải không?” Nói xong còn đánh vài cái lên cái mông nhỏ của cu cậu.

Tô Tiểu Tông duỗi bàn tay bé nhỏ che cái mông của mình lại, vội vàng nói: “Không có! Cháu cũng thích cậu mà! Cậu và bố không giống nhau.”

Tô Thậm cười nhìn Tô Tiểu Tông, ngay cả điều đó cũng biết cơ đấy, cho dù đều thích như nhau nhưng thân phận mỗi người mỗi khác; đối với Tô Tiểu Tông cho dù có nhiều người thương yêu cu cậu thì cũng không thể bù đắp được việc thiếu hụt tình thương của người bố; mà điều này chỉ có một mình Lục Trình Dương có thể làm được thôi.

Trước đây Tô Tầm thấy mình không có mẹ thì khóc lóc hỏi Tô Lập Quân là mẹ của bọn họ đâu? Cô không biết là mẹ của bọn họ đã chết rồi, Tô Lập Quân bế cô dỗ dành: “Bố vừa có thể làm một người bố nhưng nếu Tầm Tầm muốn mẹ thì bố sẽ giả làm mẹ cho con.”

Tô Lập Quân vừa làm bố lại vừa làm mẹ nuôi dưỡng hai anh em bọn họ lớn lên, đặt Tô Tầm vào lòng bàn tay mà nâng niu, chiều chuộng. Tô Tầm phải chịu ủy khuất lớn như vậy nên ông không thể nào nhịn nổi cơn tức giận kia được.

Bàn tay lại xoa rối bời mái tóc của Tô Tiểu Tông, anh nói với bé: “Được rồi, cậu biết cháu rất thích bố mà.”

“Cháu thích bố cháu mà.” Tô Tiểu Tông đắc ý lắc lắc cái đầu nhỏ rồi tự mình đưa tay lên vuốt lại mái tóc, cậu thật là xấu, làm loạn kiểu tóc của mình.

Tô Lập Quân thấy Tô Tầm đứng yên không đi thì bực mình, nhìn Lục Trình Dương: “Cậu theo tôi lên lầu.” Nói xong xoay người đi trước.

Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm, cho cô một ánh mắt yên tâm: “Em đi chơi với con đi, anh không sao.”

Tô Tầm không lên tiếng, nhìn theo bóng lưng của bọn họ rồi từ từ đi theo; Tô Lập Quân xoay người nhìn cô, khẽ quát một tiếng: “Bây giờ không cần con đi theo, bố cũng có vài lời muốn nói với con nhưng chưa đến lượt con đâu.” Nói xong thì xoay người đi lên lầu.

“Không sao đâu, em đi chơi với Tiểu Tông đi.” Lục Trình Dương nói lại một lần nữa, giọng nói dịu dàng mang theo sự an ủi, sau đó cũng xoay người đi theo. 

Cho dù biết rõ Tô Lập Quân sẽ ra tay đánh người nhưng anh không hề sợ hãi, ngược lại có cảm giác như trút được gánh nặng. Anh muốn giải quyết từng chuyện từng chuyện một, chỉ cần giải quyết xong chuyện này thì anh và Tô Tầm có thể xích lại gần nhau thêm một bước nữa.

Lần này Tô Tầm không đi theo nữa nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng mơ hồ. Nếu bố cô muốn ra tay thì cô khẳng định Lục Trình Dương sẽ đứng yên chịu trận, cô chỉ sợ bố quá tức giận mà nặng tay, lỡ như … chút nữa Tô Tiểu Tông về, thấy bố bị thương thì con trai sẽ rất buồn.

Tô Lập Quân nhìn Lục Trình Dương đã đi theo vào nhà, cười lạnh một tiếng, nói: “Tô Thậm nói cậu có chuyện khổ tâm bất đắc dĩ, cậu nói cho tôi nghe một chút xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu khổ tâm? Tầm Tầm là một đứa con gái vừa mới tốt nghiệp, lúc quay về lại mang theo giấy chứng nhận ly hôn cùng với cái thai trong bụng, lúc đó cậu đi đâu? Từ nhỏ Tầm Tầm đã được tôi nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, cậu có biết không hả? Nó còn trẻ như vậy nhưng vẫn kiên trì sinh đứa nhỏ ra, người làm bố như tôi lo lắng cho cuộc sống vất vả sau này của nó. Nếu như cuộc sống của nó trở nên khó khăn vất vả thì tôi phải đối mặt với lời dặn dò của người mẹ đã mất của nó như thế nào đây? Cậu chỉ cần nói một câu là có nỗi khổ tâm thì có thể rũ bỏ trách nhiệm sao? Bỏ đi một cái liền năm năm …”

Ông càng nói càng kích động, bởi vì phẫn nộ mà cánh tay run rẩy, cầm lấy gậy gỗ treo ở trên tường đánh lên người Lục Trình Dương. Là một người bố, ông đã nhịn cơn tức này nhiều năm rồi, nhiều năm như vậy con gái cũng không quen người bạn trai nào, ông chỉ có thể đứng nhìn mà đau lòng thôi …

Cây gậy gỗ kia rất thô to, đánh mạnh vào người rất đau, Lục Trình Dương khó chịu ‘hừ’ một tiếng, trong lòng lại nghĩ năm đó Tâm Tầm là bị đánh như vậy sao? Một người đàn ông cao lớn cứ đứng yên như vậy chịu mấy cây gậy, không kêu rên một tiếng nào.

Tô Tầm chỉ ở dưới lầu đi qua đi lại một chút rồi quyết định lên nhà nhìn xem tình hình thế nào, đứng ở ngoài cửa nghe rõ tiếng gậy gỗ mà từ nhỏ đến lớn cô đã rất quen thuộc thì sắc mặt liền thay đổi, đứng nghe ở ngoài cửa một chút, nhịn không được nữa liền móc chìa khóa ra mở cửa.

“Bố, đừng đánh nữa …” Tô Tầm chạy lại muốn ôm Lục Trình Dương nhưng Tô Lập Quân đang vô cùng tức giận đã vung gậy, không dừng lại được. Lục Trình Dương ôm lấy Tô Tầm xoay người, dùng chính thân thể của mình che chắn cho cô, một gậy đánh xuống, đau đến tê tâm liệt phế. Lục Trình Dương cúi đầu u ‘hừ’ một tiếng, thân thể trong nháy mắt cứng đờ; Tô Tầm cảm giác được, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh sao rồi?”

Tô Lập Quân cũng không ngờ Tô Tầm lại bất ngờ xông tới như vậy, ông dừng tay, ngực phập phồng thở phì phò, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của con gái liền ném gậy gỗ xuống đất: “Bố đánh cậu ta một trận thì đã sao chứ? Con nhìn lại mình trong mấy năm nay đi, ngay cả bạn trai cũng không có, bố bảo con dẫn bạn trai về nhà thì con có làm theo không? Bố bảo anh trai con giới thiệu người cho con xem mắt thì con cũng không đi. Bây giờ con dẫn cậu ta về nhà, có phải nếu như người đàn ông này không trở lại thì đời này con cũng chỉ sống một mình?”

“Anh không sao.” Trên trán Lục Trình Dương toàn là mồ hôi, anh đưa tay vuốt tóc Tô Tầm, sau đó cầm lấy tay cô, xoay người về phía Tô Lập Quân: “Thưa bác, cháu biết năm đó bất kể vì nguyên nhân gì thì việc cháu để một mình Tầm Tầm trở lại, bị người khác hiểu lầm bàn luận ở sau lưng là không đúng; cháu cũng không có một chút trách nhiệm nào từ lúc cô ấy mang thai cho đến khi sinh con; tất cả những điều này đều là lỗi của cháu nhưng cháu không muốn kết thúc chuyện tình này. Nếu như … cô ấy đồng ý tái hợp với cháu thì cháu sẽ tốt với cô ấy gấp bội, đền bù những năm cháu thiếu sót. Cháu hiểu rõ tâm tình của bác, cháu cũng thương Tô Tầm như vậy, cháu hy vọng bác sẽ cho cháu thêm một cơ hội, cháu muốn nửa đời còn lại sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, cùng nhau nuôi dưỡng Tô Tiểu Tông trưởng thành.”

Tô Tầm nghe thấy những lời này thì đầu ngón tay khẽ run rẩy, từ từ rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.

Thái độ của Lục Trình Dương thành khẩn khiêm tốn, Tô Lập Quân nhìn anh chằm chằm, đột nhiên thở dài, ngồi xuống sofa: “Vậy cậu nói cho tôi nghe một chút rốt cuộc cậu có bao nhiêu nỗi khổ tâm. Nếu như không thuyết phục được người nghe thì sau này cậu cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cho dù Tầm Tầm có tha thứ cho cậu thì tôi cũng sẽ không đồng ý cho hai người ở chung một chỗ.”

Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm, cô cũng đang nhìn lại anh, thấy trên trán anh vẫn còn rịn mồ hôi, sắc mặt trắng nhợt thì hiểu rằng anh bị đánh không nhẹ nhưng anh không muốn cô đứng ở đây, cô mấp máy môi: “Con xuống lầu tìm Tiểu Tông.”

Tô Tầm tìm được Tô Thậm và Tô Tiểu Tông ở công viên của tiểu khu, Tô Tiểu Tông đang chơi cầu trượt cùng với một vài người bạn nhỏ, mấy đứa con nít đang đứng xếp hàng chờ tới lượt mình rồi từng đứa từng đứa trượt xuống, cười rất vui vẻ. Tô Tiểu Tông nhìn thấy Tô Tầm thì từ trong đám con nít chạy tới: “Mẹ ơi!”

Tô Thậm cũng dắt Xe Tăng đi lại: “Thế nào rồi?”

Tô Tầm cúi đầu, nhìn mũi chân: “Anh cũng không phải là không biết tính của bố, trước đây chỉ cần anh bắt nạt em thì bố cũng đã đánh anh một trận rồi … huống chi là người ngoài.”

“Chậc, không cần nói đến chuyện trước đây, anh bị bố đánh đến chai lì rồi.” Tô Thậm biết Lục Trình Dương tránh không khỏi bữa tiệc gậy hôm nay mà.

“Mẹ, mẹ!” Đôi chân ngắn ngủn của Tô Tiểu Tông cuối cùng cũng chạy đến bên cạnh, tiểu móng vuốt lấm bẩn cầm lấy bàn tay Tô Tầm, “Mẹ tới gọi con về sao?”

Tô Tầm cúi người vỗ bụi bặm trên người con trai: “Chúng ta đi chợ mua ít thức ăn.”

Tô Tiểu Tông rất vui: “Hay quá, vậy cậu thì sao? Cả Xe Tăng nữa?”

Không thể dắt theo một con chó to như vậy vào chợ được, Tô Thậm đành nói: “Chúng ta đến chợ bán ven đường, hai người đi vào mua là được.”

Trên đường đi Tô Tiểu Tông hỏi: “Mẹ ơi, bố con đâu?” Cu cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, bé, mẹ và cậu đều ở cùng nhau, vậy thì bố đâu?

Quả nhiên lúc nào cũng nhớ đến bố mà! Tô Tầm nói thật: “Bố đang ở nhà nói chuyện với ông ngoại.” Nêu như biết bố bị đánh, liệu Tô Tiểu Tông có khóc không?

“Vâng.” Tô Tiểu Tông không tiếp tục hỏi nữa bởi vì đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, cu cậu liền đứng yên nhìn vào trong.

Gần đây sức ăn của con trai rất lớn, khuôn mặt cũng tròn hơn một chút, điều này tuyệt đối không phải là ảo giác của Tô Tầm, cô gãi vào lòng bàn tay con trai: “Đói bụng sao?”

“Vâng ạ.” Tô Tiểu Tông gật đầu, bé muốn ăn bánh ngọt.

Tô Tầm dắt con trai đi vào tiệm bánh, mua một phần bánh ô mai cho bé. Tô Tiểu Tông cầm cái bánh cắn một miếng, bơ dính đầy miệng; Tô Thậm khom lưng bế cậu nhóc lên bằng một tay, ước lượng cân nặng: “Đầu xoăn nhỏ nặng lên không ít nha, cẩn thận kẻo biến thành đầu xoăn mập.”

Đầu xoăn nhỏ đang cắn bánh ngọt: “…” Bé không thích cậu!

Gần sáu giờ thì bọn họ về đến nhà, Lục Trình Dương và Tô Lập Quân mỗi người ngồi một bên sofa. Bởi vì Tô Lập Quân hút thuốc nên trong nhà có ít khói lượn lờ, Tô Tiểu Tông lạch bạch chạy tới, lấy điếu thuốc còn chưa hút được một nửa ra khỏi tay Tô Lập Quân, nói rõ ràng: “Ông ngoại, mẹ và cậu đã nói, ông không được hút thuốc.” Nói xong thì đường đường chính chính ném nửa điếu thuốc còn lại vào thùng rác, cũng biết dụi tắt đầu thuốc đi.

Thế này Lục Trình Dương mới nhớ ra dạo gần đây mình rất ít khi hút thuốc, mấy năm nay anh nghiện thuốc nặng nhưng kể từ khi Tô Tiểu Tông ở chung với anh thì hút rất ít, thỉnh thoảng thèm thuốc, nghĩ đến đứa nhỏ và Tô Tầm nên anh kìm chế.

Tô Thậm nhìn sắc mặt cha già nhà mình thì hiểu hai người ắt đã nói chuyện rõ ràng rồi, cầm đồ ăn đi vào trong bếp. Tô Tầm cũng xoay người đi vào bếp nấu cơm.

“Bố ơi!” Tô Tiểu Tông nhào vào lòng Lục Trình Dương, Lục Trình Dương sờ đầu con trai rồi đứng lên: “Bố đi vào bếp giúp mẹ, con tự mình chơi đi.”

Tô Tiểu Tông ngoan ngoãn gật đầu, chạy tới nghịch cái đuôi của Xe Tăng.

Tô Tầm và Tô Thậm đều ở trong bếp, bình thường khi tới đây ăn cơm thì anh em bọn họ đều bận rộn ở đây. Sau khi Lục Trình Dương đi vào thì Tô Thậm liền đi ra ngoài.

“Để anh.” Lục Trình Dương cầm lấy con dao trong tay Tô Tầm, cắt ớt xanh.

“Trên người … anh không bị thương ở đâu chứ?” Tô Tầm nhịn không được hỏi, nhiều năm trước cô đã thử qua cây gậy kia của bố rồi … vừa cứng vừa thô, đánh vào người rất đau mà khi đó bố cô còn không dùng hết sức. Nghĩ tới một gậy cuối kia, Tô Tầm lặng lẽ đi ra phía sau nhón chân lên nhìn nhưng cổ áo đã bị người ta đè lại.

“Không sao, chỉ bị thương một chút ngoài da mà thôi, trước đây …” Lục Trình Dương vội vàng ngừng lại, xoay người nhìn cô, hạ thấp giọng hỏi, “Em lo lắng cho anh sao?” Lúc nãy khi cô xông tới thì anh thấy rõ sự lo lắng và hoảng sợ trên mặt cô.

Anh dựa vào quá gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt, Tô Tầm thấy không được tự nhiên xoay mặt đi: “Tôi sợ con biết anh bị đánh thì sẽ đau lòng.”

Lục Trình Dương cũng không vạch trần cô, nhỏ giọng cười.

Còn có thể cười được thì có lẽ anh cũng không đau thật, trong lòng Tô Tầm nghĩ như vậy.

Bữa cơm này coi như yên bình, Tô Lập Quân cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại là Tô Thậm ngạc nhiên nhìn Lục Trình Dương: “Cuối cùng nhà chúng ta cũng có người nấu ăn ngon rồi.”

Lời này vừa thốt ra thì trên bàn cơm hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, chỉ có mình Tô Tiểu Tông kiêu ngạo hất cằm lên: “Bố cháu nấu cơm ngon nhất!”

Thật là mèo khen mèo dài đuôi, Tô Thậm không khỏi trêu cu cậu một phen.

Tô Lập Quân nhìn Tô Tầm, cuối cùng là nhìn Lục Trình Dương nói: “Chuyện của hai đứa tự mình xem thế nào rồi quyết định, bố mặc kệ hai đứa nhưng mà bố không hy vọng sau này lại xảy ra những chuyện như vậy nữa, nếu Tầm Tầm không đồng ý thì cậu cũng không thể ép nó được.”

Lục Trình Dương để đũa xuống: “Cháu cảm ơn bác.”

Tô Lập Quân đã ngầm cho phép anh theo đuổi lại Tô Tầm cho nên lúc trở về liền trực tiếp lái xe đến chỗ ở của Tô Tầm.

Tô Tầm lấy ra thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau, cô nhìn Lục Trình Dương: “Anh có muốn lau người trước …”

Lục Trình Dương cầm lấy tuýp thuốc: “Ừ, em tắm cho Tiểu Tông đi.” Nói xong liền xoay người đi vào căn phòng nhỏ, trên người anh toàn là vết thương, cũ có mới có, nhìn có chút dữ tợn, anh không muốn dọa cô.

Tô Tầm có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, anh có thể tự mình bôi thuốc sau lưng sao? Những lúc thế này … không phải là anh mặt dày làm ra vẻ đáng thương bảo cô bôi thuốc cho hay sao?

Tô Tiểu Tông kéo tay Tô Tầm: “Mẹ ơi, bố làm sao vậy? Tại sao phải bôi thuốc?”

“Không sao đâu.” Tô Tầm sợ con trai khóc, dắt bé đi đến phòng tắm, “Đi tắm đi.”

Điều chỉnh nước cho Tô Tiểu Tông xông, Tô Tầm có một chút do dự rồi đẩy cửa căn phòng nhỏ ra, liếc mắt liền thấy Lục Trình Dương để trần quay lưng về phía cô, đang cúi đầu đổ thuốc vào tay, căn phòng nhỏ tràn ngập mùi thuốc nhưng những thứ này không phải là điều quan trọng, quan trọng là …

Cô nhịn không được đưa tay che miệng, kinh hãi nhìn chằm chằm vào những vết thương lớn nhỏ khắp trên lưng anh; ngoài trừ vết thương mới còn ứa máu thì những vết cắt xấu xí cùng những vết bỏng được khâu lại thành những vết sẹo nhô ra như những con rết, từ vai trái kéo dài đến ngang lưng, dài ngắn có đủ … So sánh với những vết thương kia thì vết thương mới chẳng là cái gì cả …

Lục Trình Dương nghe thấy tiếng mở cửa thì tay run rẩy một cái, thuốc nước rơi xuống đất, xoay người nhìn Tô Tầm. Tô Tầm thấy trên bụng và trên cánh tay anh cũng không hề thiếu sẹo, nhìn vào những vết thương cũ có mới có kia thì trái tim cô giống như bị người ta hung hăng đâm một cái, đau đến hít thở không thông.

“Anh … Trên người anh … tại sao lại có nhiều vết thương như vậy …” Cổ họng Tô Tầm khàn đặc, chợt nhớ tới cái video mà Trình Nhiễm đã cho cô xem, “Trình Nhiễm đã cho tôi xem một đoạn video của anh, cô ta nói anh nghiện ma túy …”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.