Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 51




Tô Tầm lẳng lặng nhìn vào mắt Lục Trình Dương, nhìn một chút thì vành mắt liền đỏ lên, sau đó cô mở to mắt cố gắng chớp chớp, nước mắt sắp tràn ra ngoài miễn cưỡng bị ép chảy vào, giống như từ trong đáy lòng cô đột nhiên dâng lên sự xúc động muốn tha thứ cho anh nhưng lại bị miễn cưỡng ép xuống.

Ngón tay cái của Lục Trình Dương vuốt ve đôi mắt của cô, làn da dưới ngón tay bóng loáng nhẵn nhụi làm anh đột nhiên nhịn không được muốn hôn, còn cách môi Tô Tầm khoảng ba cm thì cô đột nhiên đẩy anh ra, hơi lộ ra vẻ hoảng loạn đứng lên: “Tôi đi ngủ.”

Tô Tầm bước nhanh trở về phòng, đóng cửa phòng ‘rầm’ một tiếng rồi dựa lưng vào cửa phòng, cô đưa tay dụi mắt rồi đi lại giường, nặng nề ngã xuống, mở to mắt nhìn trần nhà.

Lục Trình Dương trở lại căn phòng nhỏ, Tô Tiểu Tông nằm nghiêng vểnh cái mông lên ngủ say như chết, trẻ con rất bé nên chỉ chiếm một khoảng không nho nhỏ. Lục Trình Dương nhìn qua quần áo trên người, xoay người đi ra ngoài cầm lấy chìa khóa Tô Tầm để trên bàn trà rồi đi ra ngoài.

Tô Tầm nghe thấy tiếng đóng cửa thì có chút nghi hoặc, anh đi rồi sao?

Mở cửa ra một khe nhỏ nhìn bên ngoài, trong phòng khách trống rỗng, chỉ mỗi chiếc đèn màu quất nhạt còn sáng ở trên mặt thảm.

Không thể nói tâm trạng của Tô Tầm là mất mát hay thở phào nhẹ nhõm, đứng dựa vào khung cửa một chút rồi xoay người đi ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Tầm theo thói quen đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng thì thấy bóng lưng cao ngất của một người mặc quần áo ở nhà màu xám đang đứng trước cái bếp của cô, Tô Tầm còn tưởng là mình bị ảo giác …

Lục Trình Dương xoay người nhìn cô nói: “Đi rửa mặt đi, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi.”

Tô Tầm lấy lại bình tĩnh: “Không phải tối hôm qua anh đã đi rồi sao?”

Lục Trình Dương gật đầu: “Quay về dọn ít đồ đến.”

“!!!” Tô Tầm mở to mắt nhìn anh, sau đó không vui nói, “Tôi có nói là cho anh ở đây sao?”

Lục Trình Dương không thèm nói lý: “Không có.”

“Vậy anh dọn đồ đến đây làm gì?” Tô Tầm hoàn toàn không thích ứng được với hành vi vô sỉ này của Lục Trình Dương, trước đây anh không có mặt dày như vậy.

Lục Trình Dương đi về phía cô, ánh mắt nhẹ nhàng quét một vòng trước ngực cô, không trả lời câu chất vấn của cô: “Mau đi rửa mặt đi, anh gọi Tô Tiểu Tông dậy.”

Nói xong thì xoay người rời đi, Tô Tầm lườm theo bóng lưng anh, muốn tiến lên đá cho anh một cước … nhưng mà cô nhịn được.

Sáng hôm sau Tô Tiểu Tông tỉnh lại thấy bố vẫn còn ở đây thì vô cùng vui vẻ; cu cậu tự mình thay quần áo, còn học theo Lục Trình Dương gấp chăn nhỏ của mình, mặc dù không được gọn gàng nhưng cũng không đến nỗi nào. Dưới con mắt chờ đợi của con trai, Lục Trình Dương trái lương tâm khen một câu: “Ngoan lắm.”

Tô Tiểu Tông kiêu ngạo nâng cao vòm ngực nhỏ bé đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi: “Mẹ ơi.”

Tô Tầm vừa rửa mặt xong đi ngang qua vuốt mái tóc xoăn của con trai: “Tự mình đánh răng đi, mẹ đã bôi kem cho con rồi đấy.”

Không nhìn Lục Trình Dương, hai tay Tô Tầm che ngực bước nhanh vào phòng thay quần áo bởi vì cô không mặc nội y, bên tai cảm thấy có chút nóng, vừa rồi cứ như vậy mà lắc lư trước mặt anh … không trách được lúc nãy cô cảm thấy ánh mắt của anh có chút thâm trầm.

Thay quần áo xong, trang điểm nhẹ nhàng rồi đi ra; Tô Tiểu Tông đã ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn cơm, Lục Trình Dương cũng đã thay xong quần áo, hai bố con bày ra dáng vẻ đang đợi cô.

Đến cửa nhà trẻ, Tô Tiểu Tông nhìn Lục Trình Dương hỏi: “Bố ơi, chiều nay bố có thể đến đón con được không?”

Lục Trình Dương gật đầu: “Được, con phải ngoan đó.”

Tô Tiểu Tông yên tâm, ngoan ngoãn vươn bàn tay nhỏ bé của mình cầm tay Tô Tầm, vẫy vẫy tay còn lại, vừa lòng thỏa mãn đeo cặp đi vào nhà trẻ.

Lúc Tô Tầm quay ra thì xe Lục Trình Dương vẫn đang dừng ở chỗ cũ, lần này cô không có ngượng ngùng nữa, mở cửa lên xe.

Đến dưới lầu công ty, Lục Trình Dương nói: “Hôm nay thứ hai, buổi chiều anh đến đón em rồi cùng nhau đi đón con trai, sau đó ăn cơm ở bên ngoài luôn.”

Tô Tầm suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vâng.”

Hơn nửa tháng không đi làm nên trong lòng Tô Tầm có chút lo lắng. Những lời đồn đãi huyên náo ồn ào kia trên mạng chắc chắn các đồng nghiệp cũng biết, cũng không biết mọi người sẽ nghĩ về cô như thế nào … Tô Tầm không tính là thân quen với bọn họ, mặc dù những bài đăng trên mạng đều là giả nhưng cô cũng không muốn bởi vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa mình và đồng nghiệp, từ đó ảnh hưởng đến công việc.

Trong chuyện này Lâm Đan hết sức chiếu cố Tô Tầm. Cô vừa đến làm không bao lâu liền xảy ra loại chuyện như vậy, bình thường ông chủ có khả năng sẽ sa thải cô nhưng Lâm Đan không làm vậy, ngược lại còn cho cô nghỉ phép, đợi sự việc lắng xuống rồi mới đi làm lại. Điều này cũng có thể do Mục Viễn nhưng cũng có thể đơn thuần là bản tính muốn che chở cho cấp dưới. Trước đây khi còn ở Khải Sâm thì Lâm Đan cũng là người rất bao che khuyết điểm, lúc bộ phận quảng cáo có tranh chấp với các bộ phận khác thì phần lớn cô sẽ ra mặt.

Thỉnh thoảng da mặt Tô Tầm có chút mỏng, giống như bây giờ, ra khỏi thang máy cô liền đi rất chậm, đột nhiên trên vai trầm xuống: “Tô Tầm, cuối cùng cô đã đi làm lại rồi!”

Tô Tầm xoay người nhìn lại, là cô bé Chu Oánh ngồi đối diện bàn làm việc với cô, đối phương cười thật ngọt ngào: “Em đã thấy hình trên mạng rồi, con trai chị thật là đáng yêu! Mái tóc xoăn siêu cấp dễ thương, lần sau tụ họp nhất định phải dẫn bé đến đấy, đồng nghiệp nữ trong phòng đều bị hạ gục rồi.”

Lại một cô bé nữa đến gần, đẩy bả vai Chu Oánh ra chen về phía Tô Tầm: “Đứa nhỏ còn thiếu mẹ nuôi không?”

“Thiếu chị gái không?”

Từ thang máy sau lưng có một nhóm người đi ra, trùng hợp đều là đồng nghiệp của Tô Tầm, phần lớn là các cô gái, bọn họ cũng đang nói về Tô Tiểu Tông.

Tô Tầm: “…” Tình huống này không giống với tưởng tượng của cô.

Chu Oánh đẩy cô gái đang bám vào Tô Tầm ra, ghét bỏ nói: “Tự mình sinh một đứa đi! Đừng có tranh giành với tôi.”

Tô Tầm ho khan vài tiếng, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Lần sau liên hoan chị sẽ dẫn bé đi cùng, đến lúc đó mọi người tự mình hỏi bé đi.”

“Tốt!” Chu Oánh cười nói, mấy cô gái cười đùa cùng nhau đi vào công ty.

Mới vừa ngồi xuống vài phút thì Lâm Đan từ trong phòng của mình đi ra, ngoắc tay với Tô Tầm, Tô Tầm đứng dậy đi theo Lâm Đan vào phòng.

Trên tay Lâm Đan bưng hai ly café, đặt xuống bàn trà: “Ngồi đi.”

Tô Tầm gật đầu, sau khi ngồi xuống nói lời từ đáy lòng: “Chị Đan, cảm ơn chị.”

Lâm Đan cười: “Cám ơn chị làm cái gì? Mặc dù em không tới công ty nhưng những chuyện nên làm không phải đều đã làm được hay sao, cũng không làm trễ nãi công việc; đại khái chị cũng biết chuyện xảy ra với em, đồng nghiệp trong công ty cũng đều biết nhưng em yên tâm, bọn họ sẽ không nói gì đâu.” Toàn bộ người trong công ty là do Lâm Đan tự mình phỏng vấn chọn lựa, cô không thích trong công ty có người ngấm ngầm giở trò sau lưng nên cuối cùng chọn người vào làm không phải là giỏi nhất nhưng là người biết chú trọng công việc.

Tô Tầm cũng cười, cô không nói thêm lời cảm ơn nào nữa, hành động cảm ơn sếp thiết thực nhất chính là làm tốt công việc của mình.

Mấy ngày kế tiếp, nếu Lục Trình Dương không có xã giao thì đối với Tô Tầm có thể nói là ân cần, đưa đón đi làm, sau khi về đến nhà thì nấu cơm, chăm sóc con trai, toàn bộ sinh hoạt hàng ngày của con trai đều ôm vào mình. Về phần tại sao anh có thể tự do ra vào nhà của cô là do một lần Tô Tầm quên mang theo chìa khóa, trơ mắt nhìn người nào đó móc chìa khóa ra mở cửa vào nhà, cô mở to mắt nhìn anh: “Tại sao anh lại có chìa khóa nhà của tôi?”

Lục Trình Dương nhìn cô: “Tại sao em lại có thể bỏ chìa khóa nhà vào trong cặp của Tiểu Tông chứ? Anh sợ chẳng may con làm mất nên tạm thời anh giữ hộ.”

Tô Tiểu Tông vô tội ngẩng đầu lên, bố lấy mất chìa khóa của mình lúc nào vậy? Mới vừa muốn nói chuyện thì liền bị Lục Trình Dương bế lên: “Tối nay bố nấu sườn và tôm càng mà con thích.”

Sau đó Tô Tiểu Tông liền lập tức quên đi chuyện này, vui vẻ ôm cổ Lục Trình Dương, cảm thấy trẻ con có bố thật là hạnh phúc, cu cậu cảm thấy bây giờ mình cũng rất hạnh phúc!

Tô Tầm ở phía sau bị chọc tức chịu không nổi, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Lục Trình Dương.

Cơm nước xong, Tô Thậm gọi điện tới, điện thoại vừa thông liền vội vàng nói: “Tầm Tầm, bố đã về rồi, ông cũng đã biết chuyện trên mạng rồi, là do những bác gái hàng xóm nói ra, bố rất tức giận, hơn nữa bố còn biết Lục Trình Dương cũng đã trở lại.”

Khi trên mạng xuất hiện những bài viết mắng chửi Tô Tầm thì Tô Thậm lo lắng sau khi bố biết được sẽ tức giận, đúng lúc một người bạn đã về hưu của ông tổ chức đi du lịch nên Tô Thậm thuyết phục Tô Lập Quân cùng đi, vé xe lửa cũng đã chuẩn bị chu đáo nên Tô Lập Quân liền đi cùng bạn.

Lúc tin tức liên quan đến Mục Viễn vừa mới đăng, cũng không chỉ rõ là Tô Tầm, huống hồ Tô Lập Quân căn bản không lên mạng nên loại chuyện như vậy ông cũng không hề biết.

Sau khi tin tức cụ thể về Tô Tầm được đăng lên thì Tô Lập Quân đã ngồi trên xe lửa đi du lịch rồi, đi liền hơn mười ngày. Khi Lục Trình Dương đăng bài và hình đính chính thì con gái nhà hàng xóm đọc được, nói cho bố mẹ mình biết nên chuyện này liền truyền khắp, thì ra con gái của lão Tô không phải là không chồng có con mà là ly hôn.

Khi Tô Lập Quân trở lại, nghe thấy những chuyện này liền tức giận gọi điện thoại bắt Tô Thậm về nhà, bắt anh mở hết những bài viết kia ra cho ông xem, may mắn những bài viết mắng chửi Tô Tầm trước kia đã bị xóa bỏ, chỉ còn bài viết Lục Trình Dương làm sáng tỏ mọi chuyện mà thôi.

Tô Thậm nói: “Thừa dịp bố còn chưa tìm tới cửa thì em nên chủ động về nhà nói rõ mọi chuyện với bố đi … Lúc trước bố có tra hỏi như thế nào thì em cũng không chịu nói, bây giờ từ miệng người khác và trên mạng thấy được Lục Trình Dương, bố đọc hết bài viết cũng không nói gì nhưng anh cảm thấy … đây là sự bình yên trước cơn bão. Nếu em và Lục Trình Dương muốn sống cùng với nhau thì nên về nhà một chuyến đi.”

Tô Thậm nói một tràng dài nhưng đầu dây bên kia không có âm thanh gì cả.

“Sao vậy? Không nghe thấy sao?”

Lục Trình Dương trầm giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm thời gian đến nhà giải thích rõ ràng với bố.”

Tô Thậm bị giọng nói bất thình lình của Lục Trình Dương làm kinh hãi, ngây ngốc trong chốc lát mới hỏi: “Tại sao cậu lại nghe điện thoại?”

“Tầm Tầm đang tắm.” Tô Tầm để di động trên bàn trà, Lục Trình Dương nghe điện thoại đổ chuông, thấy người gọi là Tô Thậm nên thuận tay tiếp nhận cuộc gọi.

“Đợi chút, cậu đang ở nhà Tầm Tầm hay là Tầm Tầm ở nhà cậu?” Tô Thậm lập tức hỏi, nghĩ lại cảm thấy không đúng, “Cậu vừa gọi ai là bố đấy?” Ai đồng ý cho cậu ta gọi bố chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.