Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 32




Lái xe tiến vào tầng hầm của chung cư, Lục Trình Dương định gọi điện cho Tô Tầm nhưng nhìn thời gian đã sắp mười hai giờ, lúc này chắc cô và con trai đã ngủ rồi.

Nhét điện thoại vào trong túi quần, bước về phía cửa, đèn cảm ứng tự động đã sớm sáng lên, Lục Trình Dương vừa rẽ liền thấy Trình Nhiễm đang đứng dựa vào tường, trong mắt anh dần dần dâng lên sắc lạnh, lạnh lùng nhìn cô ta một cái. Nếu đây chỉ là cửa đơn của chung cư bình thường thì sợ rằng cô ta đã sớm tìm người cạy ra rồi.

Trình Nhiễm đã đứng ở đây đợi gần ba tiếng rồi, kiên nhẫn cũng sắp không còn nữa, tất cả các cửa ở khu chung cư này đều dùng dấu vân tay để mở. Đối diện với căn phòng của Lục Trình Dương lại là phòng trực an ninh nên cô ta không vào được.

Lục Trình Dương lựa chọn mua nhà ở đây là cố ý đề phòng cô ta, Trình Nhiễm rất tức giận nhưng không có cách nào, nơi này không phải là căn nhà trước kia anh thuê, tùy tiện tìm thợ khóa là có thể mở cửa, nếu mở không ra thì gọi hai người đến cạy ra, đơn giản nhưng thô bạo.

Chờ đợi ở đây ba tiếng, Trình Nhiễm mới từ từ ý thức được, Lục Trình Dương không giống như lúc trước bị người ta giẫm đạp dưới chân, là người cô ta có thể tùy ý làm bậy nữa. Cô ta biết những thủ đoạn Giang gia dùng để áp chế Lục Trình Dương nhưng cô ta cũng không có cách nào. Tuy nhiên, nhìn Lục Trình Dương bị các loại thủ đoạn bức bách đến đường cùng nhưng vẫn không thể làm cho anh gục ngã thì cô ta lại càng ngày càng bị anh hấp dẫn.

“Em chờ anh đã lâu rồi …” Trình Nhiễm nhìn Lục Trình Dương in dấu vân tay để mở cửa lên lầu thì vội vàng kéo anh lại, lần đầu tiên cô ta dịu dàng như thế.

Đáng tiếc mặc kệ cô ta dịu dàng như thế nào thì Lục Trình Dương đều làm như không thấy, hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Không ai bắt cô đợi ở đây cả.” Dùng sức kéo tay cô ta đang níu lấy áo sơ mi của mình nhưng Trình Nhiễm lại vội vàng níu lại.

Lần này ngay cả nhìn cũng không, Lục Trình Dương ấn nút gọi bảo vệ.

Trình Nhiễm còn chưa kịp phản ứng thì hai người bảo vệ từ phòng trực an ninh đối diện đi tới, nhiệt tình hỏi: “Lục tiên sinh, có chuyện gì sao?”

Trình Nhiễm vội vàng chắn trước mặt Lục Trình Dương giành nói trước: “Tôi và bạn trai cãi nhau thôi, hai người không cần phải để ý.”

Hai người bảo vệ nhìn Lục Trình Dương, có chút khó xử, đôi tình nhân này cãi nhau không thuộc phạm vi của họ nha! Lục Trình Dương cười lạnh một tiếng, đi lên trước người Trình Nhiễm: “Người phụ nữ điên này không có bất kỳ quan hệ gì với tôi cả, đưa cô ta đi ra ngoài, tránh cô ta lại ở dưới lầu nhấn loạn chuông cửa, làm ảnh hưởng đến người khác.” Nói xong thì đóng kín cửa đơn, đi vào thang máy.

Trình Nhiễm bị anh hất tay ra thiếu chút nữa thì ngã xuống, sau khi dứng vững muốn đi vào nhưng bảo vệ đã phục hồi lại tinh thần giữ chặt cô ta lại: “Vị tiểu thư này, cô mau đi đi.”

Trình Nhiễm tức giận lườm bảo vệ một cái, thông qua cửa kính nhìn Lục Trình Dương đi vào thang máy, tâm trạng phải chờ đợi cả đêm khiến tính tình cô ta hoàn toàn bộc phát, giận dữ rời đi.

Giữa trưa ngày hôm sau Lục Trình Dương gọi điện cho Tô Tầm, chuông đổ liên tục nhưng không có người bắt máy. Đột nhiên Lục Trình Dương nghĩ đến điều gì, cả người mất bình tĩnh, trầm mặt đi ra khỏi phòng làm việc gọi điện cho Trình Nhiễm.

Tối hôm qua Trình Nhiễm chạy tới quán bar uống rất nhiều rượu, lúc điện thoại vang lên cô ta còn chưa tỉnh, vừa nhìn thấy số điện thoại trên màn hình di động thì lập tức tỉnh táo lại, ấn nút trả lời: “Chuyện gì?”

“Bây giờ cô ở đâu?” Lục Trình Dương lạnh giọng hỏi.

“Ở khách sạn, anh tưởng là đang ở nhà anh à?” Trình Nhiễm hừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại, nhìn chằm chằm di động trong tay một chút rồi tức tối ném điện thoại đi. Lục Trình Dương chưa bao giờ chủ động gọi điện cho cô ta, lần này chủ động gọi cho cô ta nhất định là vì Tô Tầm.

Trình Nhiễm nhảy xuống giường nhặt lại điện thoại gọi điện.

Lục Trình Dương cúp điện thoại, tâm trạng lo lắng liền được thả lỏng, giọng nói của Trình Nhiễm hết sức bình thường.

Xoay người trở lại phòng làm việc, Tô Tầm gọi điện đến nhưng trả lời điện thoại không phải là cô mà là Tô Tiểu Tông.

Cậu nhóc bi bô nói cho anh biết: “Chú ơi, lúc nãy cháu và mẹ đi ăn cơm, mẹ quên mang theo di động, chú gọi có chuyện gì sao?”

Tô Tầm và Tô Tiểu Tông đã ở Tam Á được một tuần, mấy ngày này, mỗi ngày Lục Trình Dương gọi ít nhất một cuộc, nhiều thì từ ba đến bốn cuộc. Mỗi lần Tô Tầm đều không nói quá hai câu liền đưa điện thoại cho Tô Tiểu Tông hoặc là để cho Tô Tiểu Tông trực tiếp bắt máy.

Mới đầu Tô Tiểu Tông còn hỏi Tô Tầm: “Mẹ ơi, tại sao lúc nào cũng để cho con nhận điện thoại của chú vậy ạ?”

Tô Tầm chớp mắt: “Con hỏi chú ấy đi?” Sau đó Tô Tiểu Tông liền hỏi Lục Trình Dương, cũng không biết anh đã nói với Tô Tiểu Tông như thế nào mà cậu nhóc không hỏi Tô Tầm nữa.

Nghe được giọng nói của con trai thì Lục Trình Dương khẽ cười, hỏi bé: “Mẹ đâu?” Thật ra anh rất muốn nói chuyện với cô, muốn nghe giọng nói của cô.

Tô Tiểu Tông đã quen với ngữ điệu thân mật của Lục Trình Dương, lắc lắc thân mình nhìn Tô Tầm: “Mẹ đang thu dọn hành lý, mẹ nói ngày mai chúng cháu sẽ đi nơi khác.”

“Vậy sao?” Lục Trình Dương mở trang web đặt vé máy bay, lại kiểm tra lịch công tác của mình, xem hai ngày tới có thể bớt chút thời gian đi Tam Á hay không, “Đi đâu vậy?”

Tô Tiểu Tông suy nghĩ một chút địa danh mà mẹ mới nói với mình, trả lời rõ ràng: “Vạn Ninh.”

Từ Tam Á ngồi xe đến Vạn Ninh cũng mất vài chục phút, anh và Tô Tầm cũng từng đi qua rồi, cô từng nói bãi cát và biển ở đó còn đẹp hơn so với Tam Á, cô thích chỗ đó cho nên lúc đó bọn họ đã ở đây bốn ngày.

Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Trình Dương nói ‘mời vào’, Triệu Cần Cần cầm tài liệu đi tới, nghe thấy anh nhỏ giọng nói: “Buổi tối chú sẽ gọi cho cháu.”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe, còn rất dịu dàng nữa; Triệu Cần Cần nhìn khuôn mặt hơi mỉm cười của anh, anh đang nói chuyện với Tô Tiểu Tông sao?

“Có chuyện gì?” Lục Trình Dương cúp điện thoại, khôi phục lại sự lãnh đạm thường ngày.

Trong lòng Triệu Cần Cần hừ hừ, đưa tài liệu cho anh: “Quảng cáo của Kiệt Mễ đã bắt đầu quay hai ngày trước rồi nhưng đạo diễn lại yêu đổi nơi quay phim, người phụ trách bên Kiệt Mễ cũng thay đổi; đối phương tự mình gọi điện đến thông báo, họ sẽ chịu phí tổn thất thuê nơi quay phim lúc trước.”

“Đổi đến nơi nào?” Lục Trình Dương mở tài liệu ra, Triệu Cần Cần còn đánh dấu ở trên đó.

“Tam Á, ý của đạo diễn là quay ở trong nhà thì sẽ không nắm bắt được thần thái chân thật của trẻ con, hiệu suất quay sẽ rất cứng nhắc.” Quảng cáo của Kiệt Mễ vốn dự định dùng tranh sơn dầu trên vải làm nền để quay ở trong nhà cộng thêm chế tác hậu kỳ có thể tiết kiệm được giá thành. Đây là ý của người phụ trách lúc trước, bây giờ đã đổi người phụ trách nên đối phương bày tỏ hy vọng hiệu quả quay chụp sẽ đạt được tốt nhất, không để ý đến việc phải chịu một chút phí tổn.

Lục Trình Dương sung sướng nhếch môi cười: “Được, ý của đối phương chính là muốn dùng ý tưởng lúc ban đầu của Tô Tầm, trước hết cô đưa phần dự thảo đó qua cho đối phương xem, xác nhận một chút, nếu không có vấn đề gì thì cứ quyết định như vậy.”

Lúc trước Tô Tầm viết dự thảo cho quảng cáo của Kiệt Mễ có đề cử vài nơi quay chụp ngoài trời, Tam Á là một trong số đó. Sau này, người phụ trách hạch toán giá thành rồi bảo cô sửa lại thành quay chụp trong phòng, Tô Tầm cảm thấy ý tưởng lúc trước mình đưa ra rất tốt nên không muốn cứ như vậy từ bỏ, cô cũng thảo luận với đối phương thật lâu nhưng đối phương khăng khăng không chịu, cô không có cách nào nên đành phải sửa lại.

“Vậy tôi có cần đi đến Tam Á một chuyến không?” Triệu Cần Cần tha thiết nhìn anh, cô rất muốn đi, Tô Tầm và Tô Tiểu Tông đang ở đó, cô có thể thuận tiện theo chân bọn họ cùng nhau chơi đùa.

Lục Trình Dương ngước mắt lên, như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Có thể, tôi sẽ cho người đặt vé máy bay.”

Triệu Cần Cần cười vui vẻ nói: “Tốt quá, cảm ơn giám đốc Lục.”

Hai ngày sau, Triệu Cần Cần ngồi ở trên xe Lục Trình Dương, thụ sủng nhược kinh sợ hãi nhìn anh: “Giám đốc Lục … anh không cần phải tự mình đưa tôi ra sân bay đâu … cái này có hơi ngại.”

Lục Trình Dương nhàn nhạt nói: “Tiện đường mà thôi.”

“Tiện đường? Tiện cái gì … A! Không phải là anh cũng đi Tam Á chứ?” Triệu Cần Cần mở to mắt nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy hoàn toàn có khả năng, bà xã và con trai của anh đang ở đó mà!

“Đúng vậy.”

Triệu Cần Cần: “…”

Triệu Cần Cần lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tô Tầm: “Bây giờ chị đang ở trên xe Lục Trình Dương, ra sân bay đến Tam Á, em dẫn con nuôi chạy đi!”

Lúc Tô Tầm nhận được tin nhắn thì vừa thay xong áo tắm, chuẩn bị dẫn Tô Tiểu Tông ra biển chơi, nhìn nội dung tin nhắn không nhịn được nhíu mày, nhắn tin lại: “Hai người đến Tam Á làm gì?”

Triệu Cần Cần đọc tin nhắn thiếu chút nữa muốn hộc máu, cái gì mà hai người đến làm gì chứ? Giọng điệu này giống như cô và Lục Trình Dương có quan hệ mờ ám không bằng, tức giận nhắn lại: “Em yên tâm, chị với tên chồng cặn bã trước đây của em trong sạch! Địa điểm quay quảng cáo của Kiệt Mễ đổi thành Tam Á, chị tới là để quan sát, còn anh ta tới làm gì … thì em biết đấy!”

Đầu Tô Tầm đầy vạch đen, cô có nói là nghi ngờ bọn họ sao? Cô chỉ là đơn thuần muốn biết mà thôi.

Nhắn lại cho Triệu Cần Cần: “Em biết rồi, không có nghi ngờ chị đâu, bây giờ em đưa con trai ra biển chơi, lúc nào chị xuống máy bay thì gọi cho em.”

Triệu Cần Cần vừa mới để điện thoại xuống thì liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Trình Dương: “Cô nói cho Tầm Tầm?”

Trong lòng Triệu Cần Cần giật mình, người này có cảm ứng sao? Lắc đầu phủ nhận: “Không có …” Phỏng chừng là anh muốn đem đến sự kinh ngạc cho Tô Tầm. Nếu như anh biết được sự ngạc nhiên này đã bị cô phá vỡ thì không biết anh ta sẽ xử cô thế nào đây.

“Cô có thể nói cho cô ấy biết, thuận tiện nói cho cô ấy đến hiện trường quay phim một chút, dù sao đây cũng là ý tưởng của cô ấy, có vấn đề gì thì có thể lập tức chỉnh sửa.” Lục Trình Dương vẫn nhìn thẳng lái xe, nhàn nhạt nói.

Triệu Cần Cần cảm thấy đây nhất định là một mệnh lệnh, là do không tin tưởng cấp dưới mới hạ mệnh lệnh này. Dự án Kiệt Mễ xác thực là ý tưởng của Tô Tầm, cô chỉ là tiếp nhận công việc của Tô Tầm mà thôi, sự tinh túy trong đó cô cũng không hiểu hết hoàn toàn được. Nếu như Lục Trình Dương không có đi Tam Á thì cô cũng định bảo Tô Tầm tới xem một chút.

Triệu Cần Cần do dự mở miệng: “Tầm Tầm đã nghỉ việc, có tới hay không là tự do của cô ấy, tôi chỉ có thể nói cô ấy một chút thôi.”

Lời này đã tỏ ý trước, tới hay không là tự do của Tô Tầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.