Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 3




Bốn phía đều là tiếng người huyên náo nên Lục Trình Dương cũng không xác định được tiếng gọi kia có phải là Tầm Tầm hay không. Tần Sâm vỗ vai anh, anh ta thấy anh đột nhiên xoay người lại, con ngươi híp lại quan sát bức tường người đối diện, giống như là đang tìm kiếm người nào đó.

Đột nhiên người đối diện bước nhanh về phía trước, Tần Sâm nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy anh, nhíu mày nói: “Khách hàng đang đợi, có chuyện gì thì sau khi xong việc hẵng nói.”

Lục Trình Dương đi lại chỗ đối diện nhìn một lát cho đến khi sóng người biến mất.

Anh cũng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.

Chậm rãi thu hồi bước chân, khi xoay người lại thì vẻ mặt của anh đã khôi phục lại như trước, nhìn thoáng qua Tần Sâm rồi thản nhiên nói: “Không sao, chúng ta đi thôi.”

Tần Sâm tìm tòi nghiên cứu nhìn anh một cái nhưng cũng không nói gì cả. Tần Sâm mơ hồ hiểu được mấy năm nay Lục Trình Dương đã trải qua như thế nào. Từ ngày anh và Lục Trình Dương đạt thành giao dịch đến thành phố B thì anh liền đoán được chuyện đến thành phố này lần này của Lục Trình Dương cũng không đơn giản như vậy.

Nhưng Lục Trình Dương không có thói quen thổ lộ tình cảm với người khác, những năm nay lại càng yên tĩnh trầm mặc hơn rất nhiều. Cho dù quan hệ giữa anh và Tần Sâm cũng không phải là hời hợt nhưng anh chưa bao giờ chủ động đề cập đến những chuyện kia.

Hai người sánh vai đi vào nhà hàng, so với những nơi khác thì nhà hàng này khá yên tĩnh thanh nhã. Tô Tầm và Triệu Cần Cần ở nhà hàng đối diện thì náo nhiệt hơn rất nhiều, cơ hồ là chật kín người.

Triệu Cần Cần ấn Tô Tầm ngồi vào ghế, đẩy thực đơn đến trước mặt cô: “Em tự chọn món đi, bữa nay chị mời, còn Tô Tiểu Tông cho chị mượn một lát.” Nói xong liền bế lấy Tô Tiểu Tông đi vào trong gian ghế lô.

Tô Tiểu Tông nằm trên bả vai Triệu Cần Cần phất phất tay với Tô Tầm, sau đó nghiêng cái đầu nhỏ nhớ tới những lời mà mẹ đã dặn dò.

Tay Tô Tầm chống lên bàn, từ từ lật thực đơn chọn món.

Lúc cô ăn được một nửa thì Triệu Cần Cần vui vẻ bế Tô Tiểu Tông đi ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi ở phía trước hai người, Triệu Cần Cần ở phía sau chớp mắt với cô vài cái, Tô Tầm yên lặng xoay mặt đi chỗ khác.

Con trai cô trở thành bia đỡ đạn từ lúc nào vậy …

Vài phút sau, Triệu Cần Cần đã bế Tô Tiểu Tông trở lại, ngồi đối diện với cô xoa mái tóc quăn của Tô Tiểu Tông khen vài câu: “Con trai em quá tuyệt, gọi chị là mẹ rất tự nhiên, người đàn ông kia ngay cả số điện thoại của chị cũng không hỏi, lần sau nếu còn phải đi xem mặt nữa thì cho chị mượn con trai em tiếp nha.”

Tô Tầm lườm cô một cái, trực tiếp cự tuyệt: “Sau này tự chị nghĩ ra cách đi, em cũng không muốn con trai em có nhiều hơn một người mẹ.”

“Mẹ nuôi cũng là mẹ mà, có đúng hay không Tiểu Tông?” Triệu Cần Cần vừa lật thực đơn vừa nói: “Con muốn ăn cái gì nào? Hôm nay mẹ nuôi mời khách.”

Tô Tiểu Tông chỉ vào thực đơn, vang dội nói: “Cái này.”

Suy nghĩ một chút lại nói: “Dì Cần Cần, con cũng chỉ có một mẹ mà thôi.” Nói xong còn cảm thấy chưa đủ nên từ trên đùi của Triệu Cần Cần trượt xuống, chạy lại ôm lấy Tô Tầm, dùng hành động để chứng minh lòng trung thành của mình.

Triệu Cần Cần: “…” Người mới vừa rồi mở miệng gọi cô một tiếng ‘mẹ’ đi đâu rồi? Quả nhiên phải là con trai ruột mới tốt.

Tô Tầm nhịn không được bật cười, Triệu Cần Cần lườm cô một cái: “Biết là em nuôi con giỏi rồi.”

“Đó là điều đương nhiên mà.” Tô Tầm hất cằm lên cười đắc ý, đích thực là Tô Tiểu Tông rất hiểu chuyện, cũng được dạy bảo rất tốt, có đôi khi cô nghĩ nguyên nhân không phải vì lớn lên trong gia đình đơn thân mà là di truyền của Lục Trình Dương. Tô Tầm cúi đầu nhìn Tô Tiểu Tông, khuôn mặt con trai trắng mịn non mềm, lông mi cong vuốt, đôi mắt vừa đen vừa sáng, mái tóc quăn khiến bé nhìn cực kỳ đáng yêu.

Nhưng mà cô có thể nhìn ra bóng dáng của Lục Trình Dương ở trên khuôn mặt của Tô Tiểu Tông, giống như thời thời khắc khắc nhắc nhở cô. Cho dù đời này cô và Lục Trình Dương không gặp lại nhau nữa nhưng giữa bọn họ còn có Tô Tiểu Tông, điều này không thể nào xoa bỏ được.

“Mẹ, mẹ sao vậy?” Tô Tiểu Tông lắc cánh tay mẹ dè dặt hỏi.

Tô Tầm lấy lại tinh thần, sờ đầu của con trai, nghiêm túc nói: “Mẹ đang nghĩ là sáng mai sẽ đưa con đi cắt tóc một lần nữa.”

“…” Tô Tiểu Tông cảm thấy tức ngực, mái tóc xoăn của cậu lại không giữ được nữa rồi.

Triệu Cần Cần chống cằm nhìn hai mẹ con đang ngồi đối diện, Tô Tiểu Tông lớn lên cũng chỉ giống Tô Tầm có ba phần. Mặc dù cậu bé có mái tóc xoăn nhưng nhìn không giống bé gái mà là một bé trai hết sức anh khí xinh đẹp, đôi khi cô rất muốn hỏi Tô Tầm về chuyện bố của Tô Tiểu Tông.

Cô cũng đã từng hỏi qua nhưng miệng Tô Tầm kín bưng, không nói một lời. Ngoài chuyện này ra thì bất kỳ cô hỏi cái gì thì Tô Tầm cũng đều nói.

Tô Tầm là người rất nghiêm túc, cô sẽ không nói dối, lúc không muốn nói dối thì đều là giả ngu, ngậm miệng không nói.

“Biết tại sao chị không muốn đi xem mắt không?” Triệu Cần Cần đột nhiên mở miệng hỏi.

Tô Tầm nhìn cô một cái: “Không có nhiều người thích đi xem mắt.” Nếu như có thể thì có ai lại thích hình thức kết giao bị động như thế này để quyết định đối tượng kết hôn chứ.

“Nói cũng phải.” Triệu Cần Cần uống một ngụm nước trái cây, giống như là đang nhớ lại chuyện trước kia nên vẻ mặt có chút mơ màng: “Lúc chị hai mươi, có một nam sinh vì theo đuổi chị mà giả vờ là người chuyển phát nhanh, hầu như mỗi ngày đều đến dưới lầu ký túc xá để đưa thư cho chị nhưng khi đó căn bản là chị không có đặt mua hàng gì cả, cũng hỏi qua những người có khả năng gửi đồ cho chị nhưng mà chẳng có ai gửi cả. Anh ấy liên tục đưa ba tháng thì cũng ba tháng như vậy chị nhận được đồ không biết ở đâu ra, cho đến khi chị không nhịn được nữa không muốn nhận thì anh ấy mới thổ lộ, em nói xem anh ấy có ngốc hay không chứ?”

“Rất ngốc.” Tô Tầm nói, cô cũng đã từng ngốc như vậy.

Triệu Cần Cần ngẩng đầu, vẻ mặt hung ác lườm cô: “Ý chị muốn nói là, những người đàn ông chị quen biết sau này, thậm chí là người đã từng hẹn hò thì không có ai nghiêm túc theo đuổi chị như anh ấy cả, vừa nghiêm túc lại vừa rất tốt với chị.”

Tô Tầm không trả lời, cô cũng đã từng vì theo đuổi Lục Trình Dương mà làm rất nhiều việc ngu ngốc nhưng lúc đó cô cảm thấy làm cái gì cũng đều rất vui vẻ.

Vừa vặn nhân viên phục vụ bê thức ăn lên, cô bắt đầu cho Tô Tiểu Tông ăn.

Buổi chiều hai người đưa Tô Tiểu Tông đi chơi, bởi vì biểu hiện xuất sắc của Tô Tiểu Tông hôm nay nên Triệu Cần Cần mua cho bé một bộ đồ lắp ráp Transformers khổng lồ, cao gần bằng Tô Tiểu Tông. Bé rất vui mừng, Triệu Cần Cần nhân cô hội chọc bé: “Vẫn không muốn gọi dì là mẹ nuôi sao?”

Tô Tiểu Tông ôm lấy Transformers có chút khó xử nhìn cô, yên lặng không nói gì …

Tô Tầm và Triệu Cần Cần nhìn vẻ mặt rối rắm của bé thì nhịn không được bật cười. Tô Tầm xoa đầu bé: “Gọi đi, mẹ nuôi và mẹ cũng không giống nhau.”

“Đúng vậy, mẹ chỉ có một nhưng mà mẹ nuôi cũng có thể có nhiều người.” Triệu Cần Cần vội vàng nói tiếp, tràn đầy mong đợi Tô Tiểu Tông, cô thực sự rất thích cậu nhóc này.

Suy nghĩ rất lâu, Tô Tiểu Tông mới xoay người gọi một tiếng: “Mẹ nuôi.”

Triệu Cần Cần vui vẻ hôn ở trên mặt cậu vài cái: “Ngoan lắm.”

Buổi tối lúc Tô Tầm dỗ con trai ngủ thì Tô Tiểu Tông nháy mắt, con ngươi đen nhánh nhìn cô.

“Sao vậy con?” Tô Tầm không thể không hỏi con trai, nhớ tới dọc theo đường đi, đứa trẻ này vẫn không nhịn được muốn hỏi cô một vấn đề, cô có thể mơ hồ đoán ra được, đứa bé này muốn hỏi chuyện về bố của mình đây mà.

Tô Tiểu Tông giương mắt nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, con nghĩ tới bố, mẹ chỉ có một, bố cũng chỉ có một mà thôi, chính là bố ruột của con.”

“Mẹ, mẹ đã nói không phải là bố không cần chúng ta, vậy tại sao bố vẫn chưa trở về?” Có phải là bố không cần hai mẹ con nữa không?

“Bố con … bận việc …” Tô Tầm có chút không biết phải ứng phó như thế nào với vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc của Tô Tiểu Tông. Cô sẽ không nói dối, nhất là trước mặt Tô Tiểu Tông, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Bố bận rất nhiều việc, không phải là bố không cần con, bố cũng yêu con như mẹ yêu con vậy.”

“Vâng, con hiểu rồi, mẹ sẽ không nói dối mà.” Tô Tiểu Tông hết sức tin tưởng lời nói của Tô Tầm, tự giác nhắm mắt lại: “Vậy con đi ngủ đây. Chúc mẹ ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Từ căn phòng nhỏ của Tô Tiểu Tông đi ra, Tô Tầm thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như trút được gánh nặng. Cô chưa nghĩ ra làm thế nào để nói cho Tô Tiểu Tông biết được quả thật bố không cần bé nữa, cũng như không cần cô nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.