Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Đã không có ai bảo dừng thì thẩm vấn vẫn tiếp tục.
“Nhà Tằng Đại Cường như thế nào, chúng tôi cũng biết.” Nhiếp Vũ Tranh quay sang nhìn Hòa Thi Nhụy với ánh mắt nghiêm túc và quan sát kỹ, “Cô từng thử kêu cứu, chạy trốn hoặc… nói chuyện với Tằng Đại Cường chưa?”
Hòa Thi Nhụy ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Vũ Tranh, ánh mắt tràn ngập sự căm ghét và đề phòng, cô ta nhếch môi, có vẻ khá nôn nóng.
Thẩm Tử Bình nhìn cô ta, bỗng nhiên cảm thấy cô ta và Hòa Thi Nhụy trong ấn tượng không giống nhau. Vừa rồi chắc chắn Nhiếp Vũ Tranh sẽ không vô duyên vô cớ làm rơi cốc, có lẽ anh đã ý thức được điều gì chăng? Hiện tại, đầu tiên anh ta là cảnh sát, tiếp theo là Thẩm Tử Bình, sau đó là một người chồng và một người bố, còn cô ta là nút thắt tình cảm nhiều năm của anh ta, chính bởi vì thế nên anh ta càng phải tự tay tìm ra chân tướng.
Giả Á Liệt rót nửa chai nước khoáng để lau miệng rồi lên tiếng: “Mời cô trả lời vấn đề tổ trưởng Nhiếp mới hỏi.”
“Kêu cứu hay gào to đều vô dụng, chỉ khiến hắn ra tay độc ác hơn mà thôi. Đừng nói kêu cứu, tôi chỉ khóc lớn một chút thì hắn sẽ tát tôi, đánh tới khi tôi không khóc nữa mới thôi. Bố mẹ tôi đều là người văn minh, từ trước đến nay tôi chưa từng bị đánh, có thể nói mấy ngày đấy gần như đã là tất cả nỗi đau da thịt hai mươi mấy năm qua của tôi.” Hòa Thi Nhụy nhìn sang một bên, có lẽ quá mức đau khổ nên giọng nói đã nghẹn ngào, “Tôi bị nhốt ở nơi có thể miễn cưỡng gọi là phòng bếp trong nhà hắn, tay chân đều bị trói, hắn cũng bắt đầu không đi làm mà phụ trách trông coi tôi, uy hiếp tôi, nói nếu tôi kêu lớn thì hắn sẽ cắt mũi và lưỡi tôi, hắn còn nói, xung quanh không có nhiều nhà dân lắm, cho dù bóp chết tôi dìm trong bồn rửa thì cũng sẽ không bị ai phát hiện. Thật sự rất đáng sợ… tôi không muốn chết... Tôi nhận ra chỉ cần mình không khóc không gào thì hắn thật sự sẽ không đánh nữa. Cũng không biết bao nhiêu ngày trôi qua, có lẽ khoảng gần hai tháng, mỗi ngày tôi đều mong cảnh sát phá cửa, bước vào đưa hắn đi, cứu tôi ra, nhưng ngoài cửa im lặng, đến cả tiếng bước chân cũng không có. Tôi tuyệt vọng, mọi người chắc chắn cho rằng tôi đã chết, sẽ không tới tìm tôi nữa. Hơn nữa có ai mà nghĩ được tôi đang ở trong nhà một người như vậy cơ chứ? Trước đấy tôi chưa từng tiếp xúc với hắn, cho dù cảnh sát muốn điều tra cũng không điều tra được.”
Giả Á Liệt hỏi: “Trong khoảng thời gian đó cô có gặp Tào Nghĩa Lê không?”
“Không, Tằng Đại Cường đòi tiền từ ông ta, cụ thể bao nhiêu thì tôi không rõ, mỗi ngày không những không cần lo ăn uống mà còn được ăn khá ngon.”
Thẩm Tử Bình nhíu mày, “Hắn cho cô ăn gì?”
“Ban đầu bỏ đói tôi, cộng thêm tôi cũng không có khẩu vị nên gần như sắp chết đói… Sau đó thì gần như hắn ăn gì thì cũng cho tôi ăn đấy. Yêu cầu của hắn với tôi chỉ là không được kêu to, trừ điều đó ra thì cũng không đánh tôi.” Hòa Thi Nhụy đáp, “Mỗi ngày tôi chỉ có thể ngồi xổm hoặc ôm gối ở cạnh bồn rửa trong phòng bếp như nhà tù. Sau đó cũng không muốn bỏ chạy nữa mà thích ứng với cuộc sống như vậy, hắn gọi tôi là “vợ”, tôi cũng mê man coi hắn thành chồng của mình. Hắn thử ra ngoài một lúc, thấy tôi ngoan ngoãn ở trong nhà nên thời gian ra ngoài càng ngày càng dài rồi đi làm, đương nhiên chút tiền đó không đủ dùng, hắn nói mỗi tháng Tào Nghĩa Lê sẽ mang một ít tiền tới.”
Thẩm Tử Bình chấn động, “Cô… chưa từng thử chạy trốn?”
“Chưa từng.” Cô ta thản nhiên đáp.
“Hội chứng Stockholm
(1).” Giả Á Liệt nhỏ giọng nói.
(1) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Thẩm Tử Bình thả lỏng, thấp giọng đáp lại: “Có thể lắm. Cậu… theo cậu thì sao?” Nói xong thì nhìn Nhiếp Vũ Tranh như để xác minh.
“Giống.” Anh lời ít ý nhiều. Hòa Thi Nhụy bị nhốt trong thời gian dài, còn từng bị ngược đãi, cắt đứt tất cả liên lạc với bên ngoài, hoàn toàn hết hy vọng chạy thoát, nảy sinh tâm lý như vậy cũng chẳng có gì lạ. Rất nhiều con tin bị bắt cóc cũng chính vì tâm lý này gây ra mà khi được giải cứu, trái lại còn giúp đỡ bọn cướp đối đầu với cảnh sát.
Giả Á Liệt hỏi tiếp: “Cô biết Tằng Đại Cường và Tào Nghĩa Lê thực hiện giao dịch ngầm gì không?”
“Tằng Đại Cường vẫn xem tôi là lợi thế để tống tiền Tào Nghĩa Lê. Tôi cảm thấy rất hả giận, hắn như keo chó dính chặt lấy Tào Nghĩa Lê, dù có ném đi thế nào cũng không được, là một cái động không đáy, chỉ cần ngày nào tôi vẫn còn thì ngày đấy Tào Nghĩa Lê sẽ không được yên, cả đời bị quản thúc bởi Tằng Đại Cường. Ông ta đáng đời, tự mình hại mình, làm gì có đôi giày nào đi ven sông mà không ướt.”
Nhiếp Vũ Tranh lên tiếng, ngôn từ sắc bén: “Trong chuyện tống tiền, hình như cô đứng về phía Tằng Đại Cường.”
Hòa Thi Nhụy ngồi ngay ngắn, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Đương nhiên, từ trước đến nay Tào Nghĩa Lê chỉ để ý đến bản thân ông ta, sau khi tôi nghe lời, có lẽ bởi vì kiếm được tiền từ tôi nên Tằng Đại Cường đối xử với tôi cũng ổn.”
Nhiếp Vũ Tranh lấy mấy chai lọ đã hết được để trong túi kín, “Hắn rất tốt với cô, những thứ cô dùng đều là hàng hiệu nước ngoài, không hề kém với những người phụ nữ cùng tuổi khác.”
“Những thứ này…” Hòa Thi Nhụy sửng sốt, nhìn chằm chằm vào chúng, “Sao các anh lại…”
Anh không đáp, lạnh lùng nói: “Mời cô giải thích.”
“Đây đúng là đồ Tằng Đại Cường mua cho tôi, hắn nhận được không ít tiền từ Tào Nghĩa Lê, hơn nữa hắn xem tôi như vợ mình nên nói với tôi, hy vọng tôi đừng thay đổi.”
Nhiếp Vũ Tranh gật đầu, không hỏi lại, chỉ là niềm vui vẻ như có như không trong mắt anh lại khiến Hòa Thi Nhụy cảm thấy ớn lạnh, phải nhìn sang chỗ khác, cố gắng không đối mặt với anh.
Thấy anh không đặt câu hỏi nữa, Giả Á Liệt nhận lấy quyền chủ động: “Tào Nghĩa Lê tới nhà Tằng Đại Cường mấy lần? Cô có nhớ không?”
“Khoảng bốn năm lần.” Nói đến đây, cô ta lại bắt đầu bất an, “Vừa để nói chuyện giá cả, và còn… còn… với tôi…”
Bởi vì siết chặt nên các đốt ngón tay cô ta trắng bệch, gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ và giận dữ.
Mọi người đều biết chuyện nên không truy hỏi chi tiết nữa.
“Tạm dừng mười lăm phút nhé?” Giả Á Liệt thấy trạng thái Hòa Thi Nhụy không quá tốt nên hỏi ý kiến của hai người còn lại.
***
[Nhiếp Vũ Tranh]: Nhớ em.
Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua điện thoại, Chúc Cẩn Niên nhìn thấy tin nhắn này xuất hiện trên màn hình, cô có phần ngạc nhiên và vui vẻ, tự dưng cô nghĩ tới một vị khách nữ mà mình từng tiếp đón có nói, lúc bạn trai ngoại tình sẽ gửi cho cô ấy một câu “Nhớ em”, lúc đó cô ấy chẳng biết gì, sau khi biết được chân tướng hai chữ kia chẳng qua chỉ là thủ đoạn bịt tai trộm chuông của tên đàn ông khốn nạn đó thì thấy rất buồn nôn.
Mấy ngày nay để theo sát tình hình thẩm vấn Hòa Thi Nhụy và ứng phó với tình huống đột ngột bất cứ lúc nào, Nhiếp Vũ Tranh ở lại ký túc xá gần chi đội cảnh sát với các thành viên của tổ chuyên án. Từ trước đến giờ anh không tiếc thể hiện tình cảm với cô, nhưng đang trong giờ làm việc bỗng nhiên ngọt ngào thì cũng rất bất ngờ.
“Thẩm vấn xong rồi hả anh?” Cô trả lời, còn gửi kèm biểu tượng cảm xúc “xấu hổ che mặt”.
[Nhiếp Vũ Tranh]: Nghỉ giữa giờ.
Cô đang gõ chữ thì anh đã gọi điện thoại đến. Ôi, quả nhiên là người đàn ông không thích nói chuyện bằng tin nhắn…
“Cô ta và em có giống nhau không thế…” Cô vừa nghe máy đã nhiều chuyện hỏi anh.
“Không giống.”
“Em cũng nghĩ thế, nếu không mấy ngày nay anh nhìn cô ta suốt thế, theo lý thuyết thì sẽ không nhớ em mới đúng.”
“Sai rồi, có chuyên gia ẩm thực đã nếm hầu hết tất cả món quý và lạ trên thế giới, nhưng món ăn khiến ông ấy nhớ nhung nhất vẫn là món sườn xào chua ngọt của bà nội khi còn bé, em nói xem, những món sườn xào chua ngọt khác mà ông ấy từng ăn không phải là sườn à?”
So sánh kiểu này khiến Chúc Cẩn Niên dở khóc dở cười, “Nói vậy thì em chính là sườn xào chua ngọt của anh à?”
“Em là hộp cá trích của anh.”
Chúc Cẩn Niên bỗng nhiên hừ một tiếng thật dài, “Còn không bằng xương sườn! Hộp cá trích à… Anh được lắm! Chờ anh về xem em xử lý anh thế nào.”
“Cứ việc xử lý, tuyệt đối khi ra tay đừng nương tay nhé.” Nhiếp Vũ Tranh thấp giọng nói, “Anh chờ còn không kịp…”
“Không đứng đắn, lát nữa mời anh quay lại trạng thái lạnh lùng điên cuồng với công việc đi ạ.”
Đầu bên kia điện thoại, Nhiếp Vũ Tranh không khỏi bật cười rồi lắc đầu, trong phòng thẩm vấn anh ít nói ít cười, chỉ khi nói chuyện với Chúc Cẩn Niên thì mới khác. Thẩm Tử Bình và Giả Á Liệt tận dụng thời gian nghỉ ngơi để hút thuốc, thoáng nhìn Nhiếp Vũ Tranh đang cúi đầu gọi điện thoại, biểu cảm dịu dàng thì đều ngầm hiểu, Thẩm Tử Bình cảm thán: “Tôi thấy lại sắp có một tên bị vợ quản lý nghiêm ngặt ra đời rồi.”
Chúc Cẩn Niên cúp điện thoại, vừa định tiếp tục ghi lại lịch sử tư vấn thì thấy màn hình sáng lên lần nữa, Nhiếp Vũ Tranh gửi một bao lì xì cho cô, mở ra thì thấy ba con số 770 xuất hiện.
Cô nhận tiền mà rơi nước mắt, rất thích tình yêu đơn giản như vậy… nhưng 770 có ý gì? Chẳng lẽ 770 là thuật ngữ mới phổ biến trên mạng à?
Cô sợ mình tụt hậu nên vội vào Baidu tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì cả, con số xuất hiện với tần suất nhiều nhất liên quan đến tình yêu vẫn là 520, sao lại nhiều hơn 250 nhỉ?
Khoan đã.
Anh yêu em đồ ngốc?
“Em hận anh.” Chúc Cẩn Niên nhẫn tâm trả lời, còn trả lại 250 tệ cho anh.
Một chàng trai chạy tới, “Đội phó Thẩm, đội phó Giả, đây là tài liệu mới được gửi từ Xương Đóa.”
Hai người họ nhận lấy, đọc một lúc rồi đều nhíu chặt mày.
Nhiếp Vũ Tranh cúp điện thoại, cũng cầm lấy một bản.
“Không ngoài dự đoán.” Nhiếp Vũ Tranh chỉ nói bốn chữ với tiến triển điều tra mới.
Thẩm Tử Bình đấu tranh một lúc rồi không nhịn được hỏi, “Vừa nãy cậu cố ý làm rơi cốc à?”
“Nếu như cố ý thật thì phải bồi thường giá gốc hả?” Nhiếp Vũ Tranh đắc ý cười, rõ ràng cuộc điện thoại vừa nãy đã khiến anh thả lỏng từ trạng thái công việc căng thẳng.
“Được thôi, bồi thường cho chúng tôi một hộp cốc đi.” Thẩm Tử Bình lườm anh. “Nói xem, vì sao?”
“Dẫn dụ tâm lý tiêu cực.” Nhiếp Vũ Tranh khẳng định, “Lợi dụng cảm xúc tiêu cực trong tập thể tiềm thức con người, tạo ra các kích thích có hại cho não bộ, huy động những cảm xúc tiêu cực nhất trong tiềm thức một người ra, sau đó lợi dụng cảm giác bất lực và tuyệt vọng để điều khiển người này… sử dụng thủ đoạn này để can thiệp tâm lý tương đương với phép thuật hắc ám Hogwarts, tuyệt đối cấm sử dụng đối với người hành nghề tâm lý.”
Dù hai người kia không hiểu được hết, nhưng nhớ tới tâm lý không ổn định của mình trước khi chiếc cốc vỡ tan thì không khỏi hít một hơi thật sâu
Anh giải thích sâu hơn, “Trong quá trình tiến hóa của nhân loại đã hình thành một loại cảm xúc tiêu cực. Lấy một ví dụ, đối với tổ tiên của chúng ta, trên một ngọn núi có nhiều hoa quả dại bao nhiêu cũng không thu hút sự chú ý bằng trên ngọn núi có một con hổ đói, chính việc chú ý “chuyện xấu” đã khiến loài người được an toàn và tiếp tục khả năng sinh sôi nảy nở. Tuy nhiên cảm xúc tiêu cực là vì sinh tồn, nhưng sinh tồn không phải là đạt được hạnh phúc. Cảm xúc tiêu cực có thể gây ra cho con người rất nhiều mặt trái của cảm xúc tương ứng như khủng hoảng, lo âu, thậm chí là trầm cảm. Dẫn dụ cảm xúc tiêu cực chính là kéo những mặt trái của cảm xúc trong tiềm thức mỗi người ra, triệt tiêu những “năng lượng cảm xúc tích cực” chiếm vị trí chủ đạo ban đầu, khiến tâm lý của con người mất cân bằng, dù nóng lòng muốn khôi phục sự cân bằng đó, lúc này, người dẫn dụ chỉ cần thêm một cán cân thì có thể khiến đối phương cảm thấy tâm lý đã cân bằng trở lại, nhưng sự cân bằng này là giả tạo, bởi vì nó dựa vào người dẫn dụ chứ không phải năng lượng tâm hồn mà bản thân cho phép, kể từ đó, người dẫn dụ sẽ thành người khống chế tâm lý của đối phương.”
Thẩm Tử Bình giật mình hoảng sợ, thời gian mười năm thấm thoát trôi qua, ngày tháng vẫn vậy nhưng dáng vẻ của một số người đã hoàn toàn thay đổi.
Anh ta truy hỏi: “Bây giờ là thẩm vấn, quyền chủ đạo nằm trong tay cảnh sát chúng ta! Không thể để cho cô ấy muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm!”
Giả Á Liệt gật đầu, “Toàn bộ câu trả lời của cô ta đều về nội dung câu hỏi chúng ta đặt ra, cũng không mang công cụ gì đến để mê hoặc chúng ta, rốt cuộc…”
Nhiếp Vũ Tranh có vẻ đã khám phá ra được, “Cô ta đã tiến hành thôi miên nông với chúng ta liên tục trong hai ngày rồi, nhất là vừa rồi, trước khi cái cốc vỡ, chúng ta đều rơi vào giấc mơ mà cô ta sắp đặt trong trạng thái tỉnh táo. Trạng thái này gọi là “giấc mơ sáng suốt”
(2), là bước đầu tiên của dẫn dụ tâm lý, nếu như không bị cắt đứt, cô ta có thể tùy ý tăng giảm hai đầu cán cân cân bằng tâm lý, chuyện này vô cùng nguy hiểm với chúng ta. Trong tư vấn tâm lý cũng thường xuyên sử dụng phương pháp này, nhưng mục đích của chuyên gia tư vấn không phải để điều khiển khách hàng, cho nên sẽ không để họ rơi vào giấc mộng do chuyên gia tư vấn sắp đặt, mà là để khách hàng đi vào thế giới nội tâm của mình, biểu đạt trạng thái tâm lý của họ, giúp chuyên gia tư vấn hiểu rõ hơn về tình trạng tâm lý của họ.”
(2) Giấc mơ sáng suốt (Lucid Dream) là một giấc mơ mà trong đó người mơ biết rằng mình đang mơ. Thuật ngữ này được đặt ra bởi nhà văn, bác sĩ tâm thần người Hà Lan Frederik (Willem) van Eeden (1860 - 1932). Trong một giấc mơ sáng suốt, người mơ có thể sử dụng một vài cấp độ trong việc kiểm soát vai trò của mình bên trong giấc mơ hoặc có thể điều khiển những kinh nghiệm tưởng tượng của mình trong môi trường mơ. Những giấc mơ sáng suốt có thể rất thực tế và sống động.
Giả Á Liệt ngạc nhiên, “Nghe như thôi miên ấy.”
“Bàn về chiều sâu thì chưa bằng thôi miên.”
“Giấc mơ sáng suốt... sao… sao cô ấy làm được?” Thẩm Tử Bình thì thào hỏi.