Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
“Chào Nhiếp tổng ạ.” Kỳ Kỳ thấy Nhiếp Vũ Tranh bước ra từ cửa thang máy thì vội vàng đặt túi hạt đậu tằm xuống, phủi tay đứng lên chào hỏi, còn vô cùng thân thiết bổ sung: “Còn khoảng mười lăm phút nữa chị Chúc mới xong việc ạ.”
“Lát nữa bảo cô ấy tới phòng làm việc tìm tôi.”
“Tiểu Dung, thật ra tâm lý của cô rất tốt, đồng thời cũng là đối tượng mà nhiều người hâm mộ. Tuy Khang tổng hơi trẻ con nhưng vẫn khá tốt.” Mười phút sau, Chúc Cẩn Niên và Nguyên Dung đi ra.
“Tôi biết chứ, đến đây một chuyến mà tâm trạng thật sự thả lỏng rất nhiều, tôi bắt đầu thích chỗ này rồi đấy.” Nguyên Dung cười đáp lời rồi vẫy tay tạm biệt.
Kỳ Kỳ tựa vào bàn, hai tay chống cằm, vừa cười gian vừa nói, “Chị Chúc ơi, bạn trai của chị đến rồi kìa, anh ấy đang ở phòng làm việc chờ chị để đi hẹn hò đấy.”
“Chị đoán không phải hẹn hò mà là tăng ca ấy.” Chúc Cẩn Niên nhướng mày, thầm nghĩ còn may Nhiếp Vũ Tranh không thường xuyên đến làm việc đúng giờ, bằng không mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp mặt, còn bị nhiều đồng nghiệp nhìn thấy thì xấu hổ lắm. May mà căn cứ tần suất anh đến văn phòng thì một tháng cô cũng khó xấu hổ được mấy lần.
Cô rất thích người sếp săn sóc thế này.
Chúc Cẩn Niên quay trở lại văn phòng cầm sổ ghi chép, trong đó có một trang tràn ngập phân tích của cô về Tào Nghĩa Lê, quen đường quen lối tới văn phòng tổng giám đốc.
“Họp xong rồi à anh?” Cô đi vào, xuyên qua bức tường ngăn cách thấy anh đang ngồi trên ghế tổng giám đốc bằng da màu đen nhàn nhã đọc báo, không khỏi nói: “Chênh lệch giữa sếp và nhân viên lớn thế này đây, em nói khản cả cổ suốt một ngày, còn anh thì ngược lại, một tháng khó lộ diện vài lần, lần gần nhất thì còn đang đọc báo.”
“Có nhân viên nào dám nói chuyện thế này với sếp không?” Nhiếp Vũ Tranh nhìn cô, Chúc Cẩn Niên mặc áo sơ mi tơ tằm màu hồng nhạt không tay phối với váy đuôi cá ngắn màu xám nhạt, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim tinh tế, ở giữa có một viên trân châu, dáng vẻ đầy dịu dàng và duyên dáng, đúng là cảnh đẹp ý vui. Anh mỉm cười, thấp giọng nói: “... Chỉ có bà chủ mới so đo thế thôi.”
“Bà chủ cũng đi làm nhân viên cho người ta thôi, chuyện được sếp căn dặn thì không dám quên thứ gì.” Chúc Cẩn Niên kéo ghế, ngồi xuống trước bàn làm việc của anh, tỉ mỉ trình bày những thông tin có liên quan đến Tào Nghĩa Lê.
Nhiếp Vũ Tranh tập trung nghe cô nói hết, anh tựa người vào ghế ngồi phía sau, suy nghĩ vài giây mới lên tiếng, “Ngoài việc có các đặc điểm tâm lý và quá trình trưởng thành mà một tên cuồng theo dõi nên có thì thậm chí ông ta còn bị ái vật."
(1)
(1) Ái vật: sử dụng các vật vô tri hoặc các bộ phận không gợi cảm của người khác giới làm đối tượng gây hưng phấn tình dục, có thể nói điều này là một sự biến đổi của tâm lý. (Đây là chú thích của tác giả)
Một biến thể khác của rối loạn tình dục là bệnh ái vật. Mang bệnh này, người đàn ông thường bị kích thích dục tính bởi những thứ đồ dùng của phụ nữ như quần áo, đồ lót trong, tất chân, guốc dép…
“Anh cũng cảm thấy ông ta có khuynh hướng ái vật à?” Mắt Chúc Cẩn Niên sáng ngời, “Có lẽ từ trước đến giờ Trịnh Văn Tú không ý thức được việc Tào Nghĩa Lê thu gom những vật kia không phải bởi vì tình yêu mà xuất phát từ đam mê. Không phải ông ta không có hứng thú với người khác phái, nhưng rõ ràng ông ta hứng thú với đồ vật của người khác phái nhiều hơn.”
Nhiếp Vũ Tranh cụp mắt suy nghĩ, “Những gì em nói là đoạn dây dẫn nổ cuối cùng trong khuynh hướng ái vật của ông ta, trước đó nỗi lo lắng bị thiến và cảm giác cô độc xuất hiện do mẹ coi thường là cơ sở tâm lý để ông ta có chứng ái vật và theo dõi.”
“Lo lắng bị thiến?” Chúc Cẩn Niên khó hiểu, “Chẳng lẽ bố mẹ luôn hy vọng vài đứa con trai trở thành con gái khiến Tào Nghĩa Lê lo lắng về chuyện này à?”
“Một số nhà tâm lý học cho rằng lo lắng bị thiến là nguyên nhân đầu tiên khiến nhiều người đàn ông phát triển thành ái vật. Trong thời kỳ thơ ấu, con người không có khái niệm về giới tính, bố mẹ Tào Nghĩa Lê nhiều lần nhấn mạnh sự khác nhau giữa con trai và con gái trước mặt những đứa con, khiến Tào Nghĩa Lê cảm nhận được sự khác nhau giữa nam nữ, dẫn tới việc sẽ phát hiện ra điểm khác biệt lớn nhất về ngoại hình của hai giới tính, chính là bộ phận sinh dục. Khi bố mẹ tỏ ý hi vọng con trai biến thành con gái, ông ta càng thêm sợ hãi mình sẽ mất đi bộ phận sinh dục rồi biến thành một cô gái. Thật ra những đồ vật bị Tào Nghĩa Lê chọn làm đối tượng cho chứng ái vật đều là những thứ bù đắp cho lo lắng bị thiến của bản thân ông ta.” Nhiếp Vũ Tranh dứt lời, thấy Chúc Cẩn Niên đang múa bút ghi chép thì bỗng vươn tay xoa đầu cô, “Đừng ghi nữa, cuối kỳ không thi đề tài này đâu.”
Cô tức giận, như một con mèo bị trêu chọc xù lông, “Em đã nói em sẽ không đăng bài viết dự đoán đề thi của anh nữa mà!”
“Thật không thế?”
Cô hít một hơi thật sâu, có chút yếu ớt trợn mắt, “Thật mà, em chỉ thấy quan điểm này rất có ích nên ghi lại để sau này có thể sử dụng trong phân tích tâm lý thôi.”
“Kiểm tra em một câu nhé.” Nhiếp Vũ Tranh lập tức phản chiến.
Cô ngồi nghiêm chỉnh, “Anh nói đi.”
“Theo phân tích của em thì Tào Nghĩa Lê bị ái vật, vậy đồ vật đó là gì?”
“Anh kiểm tra đúng người rồi! Sau khi Trịnh Văn Tú về, em vẫn nghĩ mãi vấn đề này.” Chúc Cẩn Niên nở nụ cười tự tin, đôi mắt sáng bừng.
Nhiếp Vũ Tranh nhìn đôi mắt của cô rồi đờ ra một giây, sau đó đỡ trán, “Trả lời tử tế nào, đừng quyến rũ giám khảo.”
“Ai quyến rũ anh chứ?” Cô kinh ngạc, rõ ràng còn chưa nhìn anh cái nào.
“Tiếp tục đi.”
“... Ngay từ đầu em cũng cho rằng ông ta giống như những người có chứng ái vật khác, thích lén lút thu gom một số thứ mà con gái đã dùng như tất chân, hay quần lót… Nhưng mấy thứ này quá lớn, Trịnh Văn Tú đã nghi ngờ ông ta ngoại tình, vậy chỉ cần để ý chút thôi là có khi sẽ tìm thấy thứ ông ta sưu tầm. Em đã nghĩ, chắc chắn thứ ông ta thích không phải là những thứ mà người có chứng ái vật bình thường yêu thích, nó phải là thứ gì đấy nhỏ và dễ tìm hơn đồ lót, cho dù bị người ta phát hiện cũng sẽ không cảm thấy ông ta có khuynh hướng ái vật. Sigmund Freud từng nói, hầu hết những nguyên nhân về vấn đề tâm lý tình dục của một người có thể được tìm thấy trong quá trình trưởng thành từ tuổi thơ của họ, vì thế em đã xem lại tuổi thơ của ông ta một lần nữa.” Chúc Cẩn Niên nói nửa vời, cố ý dừng lại không nói, mỉm cười nhìn Nhiếp Vũ Tranh.
Trong lòng Nhiếp Vũ Tranh đã có đáp án nhưng để chiều theo sự hiếu thắng của Chúc Cẩn Niên nên anh cố ý giả vờ tò mò, “Em phát hiện được gì?”
Chúc Cẩn Niên chờ câu này của anh nãy giờ, cô không thể đợi được nữa mà đáp, “Những thứ mà ông ta thích sưu tầm nhất chính là đồ đã vứt đi của người khác phái.”
“Vậy à?” Hai người không bàn bạc mà trùng ý khiến Nhiếp Vũ Tranh có cảm giác sung sướng, có điều không thể hiện ra mà tỉnh bơ hỏi lại.
“Vé xem phim, vỏ kẹo còn thừa lại của bạn gái, khuy áo bị rơi, thỏi son dùng hết, móng tay đã cắt… Những thứ này trong mắt em đều là đồ bỏ đi, nhưng để lấy lòng Trịnh Văn Tú, Tào Nghĩa Lê đã phô bày những “bảo bối” này cho bà ấy xem, bà ấy không hiểu nên đương nhiên sẽ không nghĩ quá nhiều, nhưng với tư cách người ngoài thì em cảm thấy kỳ lạ. Sau khi bị bạn học nữ đặt biệt danh, ông ta vốn đã nhạy cảm và có phần tự ti nên sẽ xuất hiện bóng ma với con gái, nhưng vẫn chưa đến mức căm ghét, có lẽ là tâm lý “thích nhưng không bao giờ dám tiếp cận”. Là một người đàn ông có sinh lý bình thường, ông ta vẫn nảy sinh dục vọng với phụ nữ, nhưng kiểu dục vọng này đã có sự biến hóa. Kết hợp với chuyện để lại ấn tượng sâu sắc nhất ở quá trình trưởng thành trong tuổi thơ của ông ta, chắc chắn là chuyện lấy băng vải vệ sinh từ bãi rác về rồi bị đánh, em đoán rằng từ mấu chốt trong chứng ái vật của ông ta chính là “Đồ bỏ đi”."
Chúc Cẩn Niên nghiêm túc nói xong thì rụt cổ, thể hiện sự bài xích rõ ràng, “Cứ tưởng tượng như vậy, sở thích của ông ta thật sự khiến em rất buồn nôn.”
Nhiếp Vũ Tranh lắc đầu, nghĩ đến điều gì đấy rồi nói: “May mắn ông ta là một người ái vật nên có nhiều thứ chắc chắn không nỡ vứt đi, nói không chừng còn giữ lại chứng cứ gì đó mang tính quyết định.”
Cô suy nghĩ rồi khó xử lên tiếng: “Trịnh Văn Tú không nhắc đến nơi mà ông ta cất giữ đồ đạc, nếu không bà ấy đã nắm được chứng cứ ông ta ngoại tình rồi. Với thân phận đó thì ông ta sẽ rất chú ý đến hình ảnh bản thân, không dễ gì để lộ đam mê của mình, nhất định nơi giấu những đồ vật kia vô cùng bí ẩn, để tìm ra được chỉ sợ khá khó khăn.”
“Anh biết ở đâu.”
Câu nói của anh khiến Chúc Cẩn Niên khiếp sợ, cô mở to mắt, “Ở đâu ạ?”
Nhiếp Vũ Tranh đứng dậy, vòng qua bàn ôm bả vai cô, cất giọng có lỗi, “Anh chỉ có thể nói với cảnh sát phá án thôi.”
“Cũng đúng…” Chúc Cẩn Niên tự cảm thấy mình đã lỡ lời, “Quả thật em không nên hỏi.”
“Em hiểu chuyện thế này bảo anh phải báo đáp thế nào đây?” Nhiếp Vũ Tranh hạ giọng nói bên tai cô.
“Lấy thân báo đáp… thì em thấy không cần đâu, đi dạo phố với em đi.” Chúc Cẩn Niên cười, duỗi lưng một cái.
Nhiếp Vũ Tranh giơ tay nhìn đồng hồ, cũng không đồng ý mà chỉ nắm tay cô đi ra ngoài.
Vào thang máy, anh không đi thẳng xuống bãi đỗ xe mà đưa chìa khóa cho cô, bảo cô lái xe sang bên đường đối diện chờ anh. Chúc Cẩn Niên khá tò mò nhưng vẫn làm theo lời anh, đến khi cô dừng xe xong thì thấy Nhiếp Vũ Tranh đi ra từ Sunday Brunch ở tòa nhà đối diện.
“Sandwich à anh?” Chúc Cẩn Niên thấy thứ trong túi thì hơi khó hiểu.
“Chúng ta lái xe khoảng hai tiếng rưỡi.” Anh đáp.
Cô lại càng không hiểu, thầm nghĩ không phải bây giờ anh định đi tìm nơi Tào Nghĩa Lê giấu đồ đấy chứ?
“Chúng ta đi đâu vậy anh?”
“Huyện Tây Úc.”
“Xa vậy à…” Chúc Cẩn Niên hỏi, “Đi đâu làm gì thế?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi mỉm cười, “Bí mật.”
“Thần bí quá nhỉ…” Chúc Cẩn Niên lẩm bẩm, “Dù sao cũng không đến mức lừa bán em, để em xem anh định làm gì.”
Sắc trời dần tối, khi hai người tới huyện Tây Úc thì đã là chín giờ tối, Nhiếp Vũ Tranh không có ý định dừng xe mà tiếp tục chạy về phía trước, qua một đoạn đường nhỏ xóc nảy thì anh dừng lại bên cạnh bờ đê.
Tây Úc là một huyện lớn về nghề đánh cá quanh thành phố Bằng, bãi biển Úc Loan cũng là thắng cảnh du lịch nổi tiếng của thành phố, vào mùa hè hằng năm, số lượng khách du lịch ở đây chỉ có nhiều hơn chứ không kém so với đảo Hải Nam. Mặc dù bờ đê chỗ Nhiếp Vũ Tranh dừng xe cũng thuộc phạm vi của Úc Loan nhưng số lượng du khách tương đối ít.
Chúc Cẩn Niên xuống xe, làn gió biển mang theo chút mùi tanh luồn vào cổ áo cô, cô túm gọn mái tóc bị cơn gió thổi loạn, nhìn mấy chiếc xe dừng bên cạnh, thầm nghĩ, chẳng lẽ đêm nay ở đây có chương trình gì đặc biệt à?
Mưa sao băng ư? Cô ngẩng đầu quan sát, trăng sáng sao thưa, cũng không thấy có ngôi sao băng nào xẹt qua.
“Đi theo anh nào.” Nhiếp Vũ Tranh quay đầu lại, vươn tay phải về phía cô.
Vẻ đẹp trai của anh cũng ập tới như cơn gió biển, cô khẽ giật mình, đành phải vươn tay, mười ngón tay đan vào nhau với anh, được anh dẫn dắt, cô cẩn thận trèo lên đê biển, khi vô tình nhìn ra biển, Chúc Cẩn Niên bỗng ngây người, tranh thủ thời gian chớp mắt mấy cái, sợ mình vì choáng váng bởi cơn gió biển mà sinh ra ảo giác.
Từng con sóng có ánh sáng màu xanh óng ánh từ từ dạt vào bãi cát, dưới màn đêm tối đen như mực, toàn bộ bờ biển giống như bầu trời đầy sao trong ngân hà rộng lớn, khiến con người cảm giác như mình rơi vào thế giới mộng ảo thần thoại. Các điểm ánh sáng màu xanh ở khắp mặt biển xa xa, ngẫu nhiên có một cơn sóng, ánh sáng màu xanh đột nhiên xuất hiện rồi tản ra khắp nơi, vài giây sau lại quay về bóng tối, màu xanh bí ẩn tráng lệ này đẹp đến mức không thể nào tả xiết.
“Biển này… sao có thể như vậy?” Chúc Cẩn Niên ngẩn ngơ, thì thào hỏi.