Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 53: Rắn và kiếm [1]




Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

“Hỗ trợ tâm lý…” Nghe Chúc Cẩn Niên than phiền xong, giọng Nhiếp Vũ Tranh khá vui vẻ, anh dựa vào cửa sổ sát ban công nhỏ, “Đừng hám lợi như thế, cứ coi nó là bài thực hành trong kỳ nghỉ đông để cải thiện bản thân, có phải trong lòng thoải mái hơn không?”

“Trong kỳ nghỉ em chỉ muốn xa hoa phóng túng, không muốn cải thiện bản thân chút nào.” Cô không cầu tiến trả lời.

Anh ra vẻ nghiêm túc nói: “Chỉ cho phép em xa hoa, không cho phép phóng túng.”

“Em cứ muốn phóng túng đấy!”

“Một khi đã vậy, anh liều mình hỗ trợ vậy.”

“Anh làm em nhớ đến Tây Môn Khánh…”

“Ở chỗ mẹ đang ba thiếu một, thằng nhóc con còn liều mình hỗ trợ ai hả?” Phương Kiều dùng sức vỗ lưng Nhiếp Vũ Tranh, gào lên.

Nhiếp Vũ Tranh mỉm cười bỏ điện thoại xuống, “Tốt nhất mẹ không nên biết đáp án, nếu không bố sẽ không cần trả tiền chuyến đi đảo Bali của mẹ nữa.”

Phương Kiều sửng sốt, sau khi hiểu ý thì “A” một tiếng, lại vội lấy một tay che miệng một tay chỉ vào anh, “Ha ha, mẹ chưa nghe thấy gì cả, không biết gì hết.” Dứt lời lại nhẹ nhàng chạy xuống nhà, loáng thoáng nghe thấy tiếng bà lôi kéo Nhiếp Quan Hữu đánh cược nếu năm nay Nhiếp Vũ Tranh tìm được bạn gái, chuyến đi Brazil lần sau của bà sẽ do ông trả tiền.

Nhiếp Vũ Tranh cúp điện thoại đi xuống nhà, chỉ nghe thấy Nhiếp Quan Hữu - người điên cuồng chiều vợ thề son sắt, chấp nhận lần đánh cược này, Phương Kiều đắc ý cười như tắm gió xuân, Nhiếp Vũ Thiến vô cảm nhìn anh, khẽ châm biếm: “Ông anh già à, cái từ “lỗ hổng”

(1) này quả thực là đo ni đóng giày cho anh đấy.”

(1) Từ gốc

坑爹

(Kēngdiē): Xuất hiện lần đầu tiên trong trò chơi trực tuyến World of Warcraft, để chỉ các lỗ hổng của trò chơi, dần dần trở thành từ ngữ để chỉ sự châm biếm, ở đây Nhiếp Vũ Thiến chơi chữ, chữ sau (

) của cụm từ này có nghĩa là bố, hiểu nôm na là đào hố cho bố nhảy xuống.

Vì dỗ vợ vui vẻ mà rơi vào bẫy cũng do Nhiếp Quan Hữu cam tâm tình nguyện. Năm đó, lúc Phương Kiều sinh Vũ Thiến suýt thì không cứu được, Vũ Thiến cũng bởi vì thiếu oxy mà bị đưa vào phòng chăm sóc trẻ sơ sinh đặc biệt, cả hai mẹ con đều bị đe dọa đến tính mạng. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, hai người đều thành báu vật của nhà họ Nhiếp, người làm anh là Nhiếp Vũ Tranh đã tự mình dành tặng cho em gái một biệt danh để mong muốn em mình lớn lên khỏe mạnh, đó là Tráng Tráng.

Muốn nói Nhiếp Vũ Tranh có điểm tâm lý mấu chốt gì không vượt qua được, thì chắc chắn đó là thời gian mười mấy tiếng nguy hiểm mà Phương Kiều cấp cứu khẩn cấp và em gái vừa sinh ra đã bị bác sĩ thông báo rằng “có thể sống được hay không phải dựa vào số mệnh”.

Ba giờ rưỡi chiều ngày mùng ba, Khúc Thúy Hà ở nhà máy sản xuất khí oxy đến nhà họ Chúc chúc tết, sau khi giới thiệu và trò chuyện, Chúc Cẩn Niên đã hiểu đại khái tình huống gia đình bà ấy. Chồng Khúc Thúy Hà là Đặng Kiến Cương, vốn là giám đốc phân xưởng sản xuất của nhà máy, sau đó xuống biển làm ăn, lúc đầu cũng không tệ, sau đó từ từ xuống dốc, Khúc Thúy Hà vẫn làm ở phân xưởng đóng gói của nhà máy, có quan hệ thầy trò với Chu Phù Anh - người giữ chức phó giám đốc phân xưởng, còn chung đội khiêu vũ ở quảng trường, gần như không giấu giếm gì nhau. Con gái Khúc Thúy Hà - Đặng Hàm Hi là học sinh năng khiếu nghệ thuật hội họa, điểm thi đại học cũng không cần cao, đạt hơn 400 điểm là có thể vào trường đại học tốt rồi.

Khúc Thúy Hà ủ rũ kể lại, Đặng Hàm Hi học tại một trường trung học tư nhân ở thành phố Diên Phong, suốt mấy tháng nay, con gái bỗng nhiên bắt đầu quấn quít lấy bà hỏi về chuyện mang thai, bà chú ý đến kinh nguyệt của con gái, thấy vẫn giống như bình thường. Đặng Hàm Hi cứ cảm giác trên tay mình dính tinh dịch của đàn ông, hơi một tí là phải đi rửa tay, còn tiện thể lấy hết đồ vật mình có thể tiếp xúc hàng ngày ra rửa một lần, lãng phí thời gian và tinh thần sức lực. Vì chuyện này, đã lâu bà không thể ngủ yên, nghĩ tới con gái, lòng dạ bà lập tức đau nhói, không thể nào ngủ được, bản thân cũng sắp sụp đổ rồi.

“Thành tích của Hàm Hi thế nào ạ? Ý cháu là… điểm văn hóa và điểm chuyên ngành ý ạ?”

“Vào Dụ Sư hoàn toàn không phải vấn đề.” Nói đến đây trong mắt Khúc Thúy Hà xuất hiện chút vui mừng, trường đại học tổng hợp Dụ Sư được xem là trường số một số hai ở phía Nam, “Giáo viên mỹ thuật mà nhà cô mời cho Hi Hi cũng là giáo viên học viện mỹ thuật Dụ Sư, Hi Hi đã vượt qua kỳ thi chung, tháng ba sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh của Dụ Sư, nếu cũng vượt qua thì thi đại học chỉ cần hơn 300 điểm là được.”

Hơn 300 điểm, rất đơn giản! Trước kia người học kém nhất lớp, thi đại học cũng được hơn 400 điểm. Chúc Cẩn Niên như nghĩ tới điều gì, cô gật đầu, “Nói cách khác, cô bé cũng không có áp lực gì về khía cạnh học tập.”

“Cái này có liên quan gì đến áp lực à?” Khúc Thúy Hà không hiểu, hỏi.

Những biểu hiện khác thường của Đặng Hàm Hi coi như tương đối nhẹ so với Tiểu Chí và “Hân Tuyết” mà cô gặp phải trước đó. Bởi vậy, Chúc Cẩn Niên đã có dự định trong lòng, cô lên tiếng giải thích: “Người bình thường xuất hiện vấn đề tâm lý đều có nguồn gốc từ áp lực mang đến sợ hãi, chúng ta phải biết rõ áp lực của cô bé đến từ đâu, đã không phải học hành, vậy có khả năng là tình cảm không ạ?”

“Con bé không có bạn trai.” Khúc Thúy Hà khẳng định cực kỳ chắc chắn.

Khóe miệng Chúc Cẩn Niên hơi cong lên, bây giờ con trẻ có yêu đương hay không, kết luận của bố mẹ thật ra không còn chuẩn nữa.

“Hàm Hi có mong muốn thoát khỏi tình trạng như vậy không ạ?”

“Đương nhiên!” Khúc Thúy Hà gật đầu như giã tỏi, “Hi Hi nhà cô cũng không muốn nghĩ đến chuyện này! Cho nên không nghĩ ra thì sẽ nói với cô, cháu có biết vì chuyện này mà con bé nảy sinh rất nhiều ảo giác không? Rõ ràng kinh nguyệt đến mà còn nghi ngờ bản thân mang thai, cô…” Bà muốn nói lại thôi, hít mấy hơi thật sâu để bình tĩnh lại mới thấp giọng nói tiếp, “Cô mua cả que thử thai cho nó rồi, kết quả không có mà con bé vẫn chưa yên tâm, lại còn nói bây giờ không có, ngày mai có thể sẽ có. Cô sắp bị nó hành hạ đến phát điên rồi!”

“Mỗi ngày đều như thế ạ?”

“Mỗi ngày luôn! Lần nào cô cũng khuyên can mãi, cuối cùng thuyết phục được, nhưng ngày mai lại thế nữa! Lặp đi lặp lại mãi một vấn đề có mang thai hay không, nói thế nào cũng không chịu hiểu, suốt ngày cứ nghi ngờ lung tung!”

“Cô từng thử bảo cô bé đừng nghĩ đến chuyện này nữa, nghĩ đến chuyện khác, ví dụ như thi đại học, các ngôi sao, đồ ăn, hay ước mơ chưa ạ?”

“Vẫn không được…” Khúc Thúy Hà xua tay, “Nhất định phải nghĩ đến chuyện này dù chỉ một lần, dáng vẻ không nghĩ không được, ôi! Cô nóng ruột chết đi được!” Cảm xúc bà không ổn, nước mắt tuôn trào mãnh liệt, bắt đầu nói lung tung, “Cô tình nguyện đầu óc con bé không bình thường! Cô hầu hạ nó cả đời! Cũng không muốn nó như vậy! Không cần con bé suốt ngày nghĩ linh tinh như thế! Hu hu hu!!! Cô chỉ có một đứa con gái! Con bé là tất cả của cô! Nếu nó xảy ra chuyện gì không may thì cô cũng không sống nổi! Không sống nổi! Huhuhu!!”

Chu Phù Anh luống cuống, vừa đưa khăn giấy vừa an ủi, Chúc Cẩn Niên cũng vội bóc một quả cam, muốn dùng đồ ăn phân tán sự chú ý của bà ấy.

Khúc Thúy Hà nhận lấy, vừa xin lỗi vừa lau nước mắt, tha thiết kéo tay Chúc Cẩn Niên, “Tiểu Niên, cháu là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, nhất định phải giúp Hi Hi nhà cô! Cháu tới nói với con bé, những thứ con bé nghĩ đều không có khả năng xảy ra, cho dù xảy ra cũng không có gì đáng ngại, đừng suy nghĩ nữa!”

“Cháu không phải bác sĩ tâm lý…” Chúc Cẩn Niên muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lát rồi không giải thích nữa, “Cô Khúc, cháu muốn nhanh chóng nói chuyện với Hàm Hi để biết rõ ràng tình huống cụ thể của cô bé.”

“Được! Bây giờ Hàm Hi ở nhà, cháu có muốn về cùng cô không?” Khúc Thúy Hà vội vàng đứng lên hỏi.

Tấm lòng vì con cái mãnh liệt như vậy, Chúc Cẩn Niên lập tức gật đầu rồi theo bà về nhà.

Trên đường, cô bớt chút thời gian gửi tin nhắn cho Nhiếp Vũ Tranh:

“Anh đang làm gì đấy? Em đang trên đường đến nhà người cần hỗ trợ.”

[Nhiếp Vũ Tranh]: Trịnh Văn Tú.

Anh trả lời qua loa ngắn gọn như thế, Chúc Cẩn Niên ngẩn ra, nghĩ đến Nhiếp Vũ Tranh từng kể tỉ mỉ chuyện này từ đầu tới đuôi thì thông minh không hỏi tới.

Đợi một lát, anh không nhắn thêm gì nữa. Chúc Cẩn Niên nghĩ có lẽ Trịnh Văn Tú gặp chuyện gì đó, anh đang xử lý.

Cô cũng không biết, lúc này Nhiếp Vũ Tranh đang ở khu nội trú bệnh viện đứng đầu thành phố Bằng chờ Tào Tiểu Liễu tỉnh lại.

Tào Tiểu Liễu này chính là cô gái luôn gọi điện quấy rầy anh, lần nào cũng gọi anh là “chồng”. Mẹ cô ta là Trịnh Văn Tú còn đang khóc nức nở, mặc dù con gái đã không có gì nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẻ mặt bà ta vẫn rất lo lắng, môi trắng bệch, mười ngón tay siết chặt lấy nhau.

Giọng nói của bà ta mang đầy sự già nua và mệt mỏi, “Lão Tào không biết sống hay chết, người ở nơi nào, bệnh trầm cảm của Liễu Nhi càng ngày càng nặng, gia đình bọn cô đã không còn là gia đình từ lâu. Chỉ sợ trên thế giới này chỉ có hai mẹ con cô và em tin tưởng lão Tào vô tội… Ông ấy một lòng với công việc, đừng nói là luận văn hay việc của học viện, ngay cả bài thi cho có lệ của học viện khác đều nghiêm khắc làm theo quy định, chưa bao giờ chèn ép đồng nghiệp, có cơ hội đề cử chức danh thì ông ấy đều tự thân tự lực hỗ trợ tranh thủ! Cô rất hi vọng ông ấy có thể đột nhiên đứng ra chứng minh mình vô tội.”

Vài năm trước, một nhân viên tạm thời tên là Tằng Đại Cường bị sát hại, tất cả bằng chứng đều cho thấy viện trưởng học viện chính trị và hành chính cộng đồng Tào Nghĩa Lê là nghi phạm, vả lại ông ta còn có động cơ rõ ràng, không biết Tằng Đại Cường nắm được nhược điểm gì của ông ta mà bắt đầu tống tiền. Nhưng mà, không biết vì nguyên do gì mà sau khi vụ án xảy ra, Tào Nghĩa Lê biến mất, người biết chút nội tình đều đồn nhau rằng ông ta đã bỏ trốn.

“Vào thời điểm đó, đúng lúc em tham gia tư vấn tâm lý một số cuộc điều tra quan trọng, chỉ có thể nghi ngờ về cái gọi là động cơ phạm tội của viện trưởng Tào, không thể chi phối phương hướng điều tra phá án. Có lẽ đúng là nghi ngờ điểm này nên cảnh sát mới suy xét đến tính chất vụ án và nghi phạm. Nhưng mà, điều đáng tiếc là bọn họ không tìm được nghi phạm khác, trước mắt, viện trưởng Tào vẫn là người bị tình nghi lớn nhất, đáng tiếc mãi vẫn không thấy tung tích, bởi vậy mới không thể kết án. Về phần bên ngoài lan truyền rằng bởi vì em không chịu ký tên hoặc là có hành động khác khiến vụ án không thể kết thúc thì đều là lời nói vô căn cứ. Một chuyên gia tư vấn tâm lý không có khả năng có ảnh hưởng lớn như vậy.” Nhiếp Vũ Tranh thấp giọng nói, lại lần nữa nhấn mạnh sự thật này.

Đầu Tào Tiểu Liễu động đậy, dường như sắp tỉnh.

Trịnh Văn Tú có phần kích động đứng lên nắm tay cô ta, nhìn chăm chú hồi lâu, lại nhìn về phía Nhiếp Vũ Tranh, giọng nói mang theo sự cầu xin, “Đến đây đi mà, khuyên nhủ con bé… Coi như cô lại cầu xin em.”

Tào Tiểu Liễu thắt cổ tự tử không thành công từ từ mở mắt ra, thấy Nhiếp Vũ Tranh với vẻ mặt vô cảm ngồi trên ghế cạnh giường bệnh thì có phần không thể tin được, cô ta há miệng thở dốc, lập tức vươn tay về phía anh như muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, cất giọng khàn khàn: “Chồng ơi, anh… Anh đi công tác về rồi à? Anh bận quá, cơm tất niên cũng không kịp về, em…”

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Nhiếp Vũ Tranh ngắt lời cô ta.

“Em vẫn luôn chờ anh về nhà…” Tào Tiểu Liễu nghẹn ngào, “Anh ơi, anh có thể ở bên cạnh em nhiều hơn không, giống như trước kia vậy… Chúng ta đi thả diều, leo núi, anh còn nói mình muốn dẫn em tới Tây Ban Nha mà…”

Bố mất tích và bị tình nghi giết người khiến tinh thần Tào Tiểu Liễu sụp đổ, cô ta chuyển nỗi nhớ, sự đau lòng và lo lắng bố lên người Nhiếp Vũ Tranh, lại ảo tưởng hai người bọn họ đã kết hôn, do đó kìm nén tình cảm giữa bố và con gái với Tào Nghĩa Lê xuống. Nhưng mà, bất luận là Tào Nghĩa Lê hay Nhiếp Vũ Tranh cũng không thể đáp lại tình cảm của cô ta, lại khiến cô ta mắc bệnh trầm cảm, hơi một tí lại tự hại mình hoặc tự sát, Trịnh Văn Tú vừa chăm sóc vừa trông coi cô ta, một người mới 50 tuổi lại giống như đã 70.

“Phải uống thuốc đúng giờ, khôi phục sức khỏe, đừng sa đà vào cảm xúc nhất thời của bản thân thì mới có thể ra khỏi nhà, làm tất cả chuyện cô muốn làm.” Biết rõ bệnh trầm cảm sẽ mang đến cho con người rất nhiều đau khổ, Nhiếp Vũ Tranh hiểu, bản thân khuyên bảo vài câu cũng không có tác dụng gì cho lắm, nhưng nếu tạm thời có thể giúp cô ta ổn định, khiến cô ta đừng coi thường mạng sống bản thân cũng coi như đã làm điều tốt.

Ánh mặt trời chiếu lên tấm lưng Nhiếp Vũ Tranh như tạo nên một vầng sáng thần thánh cho anh. Tào Tiểu Liễu nửa dựa vào gối, không ngừng gật đầu, đồng thời si mê nhìn anh, như thể một người yêu thơ đang cầm những tác phẩm gốc của Goethe

(2) trên tay, tràn ngập thành kính và say mê.

(2) Johann Wolfgang von Goethe được coi là một trong những vĩ nhân trong nền văn chương thế giới, ông là một nhà thơ, nhà viết kịch, tiểu thuyết gia, nhà văn nhà khoa học, họa sĩ của Đức. Do đó ông là một trong số ít những người được xem là nhà thông thái

Nhiếp Vũ Tranh lạnh nhạt rời mắt đi, vẫn không đáp lại tình cảm gì của cô ta như trước đó. Qua vài phút, anh nhận được một cuộc điện thoại của bên chuyển phát nhanh, đúng lúc mượn đây làm cớ rời đi.

Về nhà, anh nhận được một bưu kiện không biết gửi từ đâu tới, vừa mở ra, bên trong là một bức ảnh của Hòa Thi Nhụy, phía sau viết ba chữ “Chương Tĩnh Minh”, giống với kiểu chữ ở sau bức ảnh chụp Diệp Hân Tuyết lần trước, đều dùng tay trái viết.

Anh nhìn hồ sơ vụ án mất tích của Hòa Thi Nhụy mà mình lấy về từ chỗ Thẩm Tử Bình, rơi vào im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.