Nôi Bất Hạnh

Chương 11: Đừng khóc, đánh! (11)




Bùi gia chủ

Thông qua đôi mắt sáng suốt, Bạch Trường Châu rà quét khắp thành phố, gió đêm lồng lộng làm vạt áo anh bay phấp phới.

Đế giày sạch bóng của anh như đang đạp lên cả thành phố, lên những nhân loại vô tri.

Nếu có con người nào có thể chiêm ngưỡng khung cảnh này, chắc chắn sẽ bị choáng ngợp.

Vị ác ma đẹp mà sắc sảo, kiêu ngạo đứng giữa bầu trời đêm đen, những đôi cánh như một vệt dài xẻ dọc trăng vàng tròn vành vạnh.

Chỉ một bóng lưng thôi cũng đủ làm ngây ngất lòng người, trở thành vệt son nơi đầu tim, trăng sáng trên đầu giường.

Từ góc nhìn của con mắt trái, thành phố rực rỡ ánh đèn trở nên ảm đạm lạ thường, duy chỉ có một vài điểm tụ là sáng lên như những con đom đóm lập lòe.

To nhỏ khác nhau, cái thì sáng lên le lói như tro tàn đỏ hỏn, cái thì như một ngọn đuốc nóng rẫy.

Một quyển sổ xuất hiện trong tay Bạch Trường Châu, bên trong là bản vẽ sợ lược của thành phố trên tấm giấy ngả màu cà phê.

Bạch Trường Châu thong thả dùng bút mực đỏ khoanh lại vị trí của những đốm sáng trên bản đồ.

Chỉ có năm điểm sáng rực rỡ nhất là lọt được vào mắt của anh.

Đó là những nơi tập trung nhiều người mang chính khí nhất, hay nói theo ngôn ngữ của nhân loại ở thế giới này chính là nơi hội tụ của những nhân tài mang thiên phú phi thường.

Những thiên tài sẽ được các gia tộc đứng sau bồi dưỡng tại các võ đường, vậy nên mỗi điểm sáng mà Bạch Trường Châu đánh dấu đều là những võ đường có danh tiếng.

Càng tỏa sáng, càng nhiều chính khí, chứng tỏ nơi đó càng có tiềm năng.

Bịch.

Khép quyển sổ da lại, ngọn lửa nổi lên từ những kẽ tay anh, thiêu dốt đồng thời đưa nó vài trong không gian.

Tấm lưng tinh tế hơi khom lại, uốn cong, những đôi cánh rung động phấp phới, mục tiêu nhắm thẳng đến điểm sáng nhất.

Gió rít bên tai, cũng chẳng làm Bạch Trường Châu mảy may hoảng hốt, đôi mắt khép hờ, mái tóc đỏ tung bay trong gió lộng, cuối cùng rũ xuống trước vầng trán.

Đế giày chạm xuống, à không, với tính tình yêu sạch sẽ của Bạch Trường Châu thì nó vẫn còn cách mặt mặt đất một khoảng nữa. Trước mặt anh là một tòa nhà bỏ hoang, cũ nát không có lấy một tia sáng với những bức tường xi măng phủ đầy rêu xanh.

Bạch Trường Châu bị kinh ngạc bởi hoàn cảnh tồi tàn đến đáng nghi này, nhưng anh chưa bao giờ nghi ngờ mắt trái của mình, rảo bước né tránh dơ bẩn tìm đến cội nguồn của ánh sáng.

Dù nơi đây đối với nhân loại là tối đen như mực, nhưng Bạch Trường Châu đã là ác ma sống lâu trong bóng tối, thứ duy nhất làm anh phải đề phòng chính là thứ rêu xanh và bụi bẩn chết tiệt ở đây.

Bước xuống một tầng hầm, ánh sáng bên trong dần rõ ràng hơn, âm thanh trầm đục bên tai lại càng rõ ràng.

Đó là tiếng nắm tay đánh vào da thịt, rất có lực, là một hạt giống tốt.

Bên dưới tầng hằng khác hoàn toàn so với bên trên, khung cảnh rực sáng, ánh đèn cam vàng, sàn nhà bằng gỗ bóng loáng, khắp nơi đều là vật dụng để luyện tập.

Xem ra đây đúng là một võ đường không sai.

Vô số thiếu niên, thanh niên đang đánh lộn ở giữ phòng, mỗi cặp một khoảng sân riêng biệt, đầu ai cũng đầu mồ hôi.

Thậm chí còn văng hết xuống sàn gỗ ướt nhẹp, dinh dính.

Bạch Trường Châu mím môi, yên lặng lùi lại vài mét.

Nếu bị dính dù chỉ một chút thôi, anh thề sẽ vứt bỏ bộ đồ đang mặc ngay lập tức.

Dùng mắt trái quan sát, nhưng thanh thiếu niên ở đây đều tỏa ra ánh sáng chính khí nhàn nhạt, động tác cũng nhanh nhẹn khéo léo, chứng tỏ thiên phú rất không tồi.

Nổi trội trong đó chính là một thiếu niên cỡ tuổi Quý Sương, cao ráo, mặt mày sáng sủa, tay chân có lực.

Quan trọng hơn đó là chính khí tỏa ra từ người y rất sáng, có thể coi là hấp dẫn tầm mắt giữa một đám thiên phú không kém.

A, tên nhóc bóng đèn này cũng được đó, so ra còn mạnh hơn gã Trương gì gì đó một ít.

Ghi chép một vài dòng ngắn ngủi vào sổ tay, Bạch Trường Châu vô ý quét mắt, lại nhìn thấy một người đàn ông đứng lẳng lặng trong góc phòng.

Hắn, không mang chính khí, cũng không có hơi thở độc địa của ác nhân, chỉ có một làn khói xen lẫn đen đỏ dày đặc bao quanh, không thấy rõ mặt mũi.

Trên thế giới này có muôn hình vạn trạng kiểu khí chất, nên Bạch Trường Châu cũng không mấy bất ngờ. Thứ làm anh cảm thấy tò mò đó chính là làn khói kia mù mịt và dày đặc, thế nhưng nó lại rất thuần khiết, không hề đem lại một chút cảm giác bài xích.

Bỏ đi con mắt của sự tinh tường, Bạch Trường Châu tò mò, không biết rốt cuộc một nhân loại thế nào mới có thể mang lên khí chất cực kì mâu thuẫn ấy?

Làn khói đen đỏ theo năng lực từ con mắt trái của anh mà rút đi, trả lại cho tầm mắt Bạch Trường Châu một mảnh thanh khiết.

Anh không khỏi nhướng mày, mặc dù ác ma vô cùng yêu cái đẹp đồng thời cũng rất bắt bẻ, nhưng Bạch Trường Châu không khỏi cho hắn một lời tán thưởng nhỏ nhoi.

Cũng được đó, đẹp bằng một nửa ta. Bạch Trường tự luyến nghĩ.

Dù sao cũng không thể so sánh công tâm được, rốt cuộc khí chất của hai người rất khác biệt.

Nếu nói Bạch Trường Châu là trăng sáng, là gió lộng trời sao, như một vị đức vua vạn người kính trọng, đẹp đến choáng ngợp, đến mê hồn thì người kia lại rất khác.

Hắn rất cao, vượt xa cả anh, trầm lặng, ẩn nhẫn, nghiêm khắc như kỵ sĩ dưới trướng đức vua, tựa vị chiến thần trăm năm chinh phạt khắp chốn máu tanh khói lửa.

Mặc dù đều là mặc tây trang, nhưng Bạch Trường Châu lại mặc nó như tấm áo choàng lông xa xỉ, còn hắn lại chẳng khác gì chiến phục kiên cường, áo giáp sắc lạnh.

Thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, tràn trề sức lực, cơ bắp căng chặt mặc dù chỉ khoanh tay đứng đó, máu tóc đen xuề xòa rũ xuống cũng chẳng làm khuôn mặt hung hãn của hắn có thêm chút dịu dàng nào.

Dung mạo kia, rất mạnh mẽ và cường thế, cực kì có tính xâm lược, làn da màu đồng cổ và đôi lông mày đậm, sắc như dao làm hắn càng thêm không dễ trêu vào.

Mặt mày góc cạnh, xương hàm rõ rệt, yết hầu ẩn hiện dưới cổ áo sơ mi cài kín kẽ, môi mỏng mũi cao, ánh mắt lạnh lùng. Nếu nói Bạch Trường Châu dùng vẻ mặt dịu dàng để che lấp đi ác liệt, thì hắn lại trong ngoài như một, từ khuôn mặt đã thấy được hung hăng.

Giống như sói đen, ẩn nấp lại không giấu nổi sự tàn nhẫn trong đáy mắt.

Bạch Trường Châu lập tức hứng thú với nhân loại này, trong chớp mắt đã bay lởn vởn đến bên cạnh hắn.

Ánh mắt người đàn ông này nhìn những thanh thiếu niên kia, tựa như tướng quân đang huấn luyện binh sĩ ấy, không một chút mất tập trung nào.

Ác liệt nổi lên, Bạch Trường Châu ghé sát vào đôi mắt của nhân loại này, ỷ vào ma thuật trôi nổi khiến anh cao hơn hắn một khoảng lớn.

Chiều cao của Bạch Trường Châu đã là rất nổi trội rồi, 1m80 tròn trĩnh, còn rất thích hợp mặc đồ sang trọng và thanh lịch như tây trang.

Nhưng so với nhân loại này, thế mà anh lại thua hắn không chỉ vài cm thôi đâu, khoảng cách 18cm này quả thật là rất sỉ nhục.

Không muốn đào sâu vào vấn đề này, Bạch Trường Châu chăm chú đánh giá đôi mắt của hắn.

Mắt đen, rất sâu, thâm trầm và lạnh nhạt, đủ để đóng băng người đối diện trong chốc lát.

Hiếm có nhân loại nào lại gợi cho Bạch Trường Châu nhiều hứng thú như thế, anh vươn ngón tay trắng nchăm ất giác muốn chạm vào chiếc cằm cương nghị kia.

Một giọng nói già nua khiến Bạch Trường Châu dừng lại động tác.

"Bùi Khương?" một ông lão mặc áo vải chống gậy đi đến, râu tóc bạc như tơ, đôi mắt díu lại thành một cái khe, sống lưng còng xuống.

Bạch Trường Châu thấy nam nhân xoay người, gật đầu nhẹ đến mức gần như không thể thấy rõ, chỉ có thể từ giọng nói nhìn ra sự tôn trọng và thân quen.

"Thầy Hạ." âm giọng rất trầm, khàn nhẹ, nguy hiểm.

Ánh mắt Bạch Trường Châu chuyển hướng sang ông lão kia, nhưng rất nhanh đã thu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm nam nhân.

Bản chất của ác ma vốn là yêu thích cái đẹp, Bạch Trường Châu lại càng bắt bẻ, mặc dù tự luyến nhưng anh lại càng thích vẻ đẹp có dã tính và hoang dại hơn.

Giống như một bức tượng thạch cao, khắc họa chân thực bức chân dung của vị kỵ sĩ quyết đoán khó lường trong thần thoại.

Vẻ ngoài của nhân loại tên Bùi Khương này còn rất vừa ý Bạch Trường Châu.

"Đến xem nhóc Tần luyện tập à?" thầy Hạ hỏi, ông chống chiếc gậy gỗ đứng bên cạnh Bùi Khương, ánh mắt hài lòng nhìn đám võ sinh đang luyện tập.

"Vừa mới xuống máy bay, tiện đường." Bùi Khương kiệm lời đáp, vẻ lạnh nhạt của hắn giống như chứng minh đây thật sự chỉ là tiện đường.

Thầy Hạ chỉ cười, đôi mắt càng híp lại, nom thân thiện nhiều.

"Sắp tới cậu có tính toán gì chưa?"

"Tạm thời ở lại Hà thành để chuẩn bị cho Quý Thu."

"Ồ, năm nay cậu sẽ tham gia chứ?" thầy Hạ nâng mắt, dưới hàng lông mày bạc trắng đó là một đôi mắt nhạy bén hơn người.

Bùi Khương bỗng nhiên hơi ngửa đầu, trùng hợp chạm mắt với Bạch Trường Châu đang cúi xuống nhìn anh, không rõ ý tứ đáp:"Chuyện năm đó đã đủ để họ cấm cửa cháu rồi. Bây giờ đến lượt Tần Khiêu tham gia thôi, dù gì cha nó cũng chết ở đó."

Chữ chết từ miệng hắn nói ra không chút ngập ngừng, đến ánh mắt cũng không đổi một chút, giống như thứ được nhắc đến chỉ là một con rệp không đáng kể.

Mặc dù các tuyển thủ thi đấu đã ký lên giấy sinh tử, những đạo đức và lương tâm của một người học võ khiến họ không đến mức ra tay giết chết kẻ thù. Vậy nên trường hợp đánh chết, lại còn là người nhà như Bùi Khương cũng là lần đầu tiên.

Bạch Trường Châu mỉm cười, mắt híp lại, mặt mày toàn là ôn hòa.

Nhân loại này, còn rất hợp ý anh.

Bùi Khương, gia chủ Bùi gia trong lời đồn. Bảy năm trước đánh chết anh trai người thừa kế của hắn trên sàn đấu. Mà Tần Khiêu trong lời họ, chính là con trai của người anh cả đã chết kia, cháu ruột của Bùi Khương.

Người đời đồn đãi, Tần Khiêu và Bùi Khương có mối thù giết cha, nhưng xem hoàn cảnh hiện tại thì cũng không hẳn là thế.

Chuyện này vẫn còn nhiều uẩn khúc.

Nhưng đó cũng chẳng liên quan chút gì đến Bạch Trường Châu, anh chỉ có nhiệm vụ xách Quý Sương đi trên con đường đúng đắn, còn những ân oán khác của loài người, anh lười quan tâm.

Ngoài trừ sau này thằng nhóc Quý Sương ngu ngốc dính vào Bùi gia hoặc là Tần Khiêu.

Nhưng nhân loại Bùi Khương này lại hợp thẩm mỹ của Bạch Trường Châu đến kỳ lạ, anh để lại một đánh dấu trên người hắn, sau đó phủi tay bỏ đi.

Hai người đứng trong góc phòng, cùng với mấy chục nhân tài, thế mà lại không một ai phát giác có một vị ác ma đã từng dạo chơi ở đây.

Chỉ là sau khi Bạch Trường Châu rời đi, Bùi Khương như có điều cảm nhận mà liếc mắt.

Chỉ có cảm giác, hắn vừa bỏ lỡ điều gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Ayyoooo bé gừng lên sànnnnnn( ≧Д≦) giờ chúng ta có bé đỏ (Châu) và bé gừng (Khương), này chắc thành củ nghệ rồiiiii(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄

Emmm, lần gặp mặt chính thức sẽ đến nhanh hoiiii

Thân ái cúi chào_(°ω°」 ∠)_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.