Sau show diễn ở Đà Nẵng, Tú phải nói là cực kỳ bận rộn. Một phần là vì khách tới studio và khách đặt lịch hẹn riêng với Tú ngày càng tăng lên, một phần là vì Tú tham gia thêm những show diễn cùng với Gia Hân sau khi tour xuyên Việt của cô kết thúc. Lý do đơn giản là Tú muốn cô bé fan kia được tiếp tục nhìn thấy hai người biểu diễn cùng nhau. Tú biết một tháng trời đối với cô bé kia nó khắc nghiệt lắm. Cô bé cần một nguồn động lực. Và Tú sẽ là nguồn động lực đó.
Tú có bàn chuyện này với Nhi. Tất nhiên là cô hưởng ứng rồi. Có người yêu vừa đẹp trai vừa đa tài giờ lại còn có lòng nhân hậu nhân ái các kiểu thì phải nói là khoái chết bỏ. Cô còn nằng nặc đòi ủng hộ ông nhà bằng cách đi kè kè theo ổng vào những đêm diễn dưới danh nghĩa một nàng trợ lý tháo vát.
Hưởng ứng thì hưởng ứng nhưng có một điều bà nhà không thể nào đỡ nổi. Đó là việc Gia Hân cứ liên tục quan tâm chăm sóc cũng như dành những cử chỉ thân mật cho ông nhà trên sân khấu cũng như sau hậu trường. Đã thế còn thêm mấy thím fan cuồng nhào vào đòi chụp hình ôm ấp còn hun hít ông nhà nữa! Né không kịp là ăn trọn rồi. Trời ơi bồ của người ta mà! Có phải đồ chùa đâu mà xài ké ghê vậy? Bà nhà đành ngậm cục tức bự chà bá hà bá xong nuốt cái ực xuống bụng cho qua. Linh nói không sai, quả thật là còn vô kể chuyện khó khăn. Trời ạ! Phải làm sao đây? Có ai có thể cho họ biết Minh Tú là của Hạ Nhi không? Có ai chịu nổi trong một đêm mà bồ mình bị hơn cả chục cô gái bu lại ôm như chết đói chết khát không? Chứ Nhi là Nhi chịu hết nổi rồi! Hàng của riêng có một không hai mà giờ như hàng của chung vậy nè?
Một ngày giữa tháng 8.
- Em sao vậy? – Tú ôm Nhi từ đằng sau rồi khẽ thì thầm.
- Tú đi tắm trước đi. – Cô gỡ tay Tú ra.
- Nè sao vậy? Bé con thích ôm ấp của Tú đâu mất rồi?
- Đã nói là đi tắm đi! – Cô bỏ ra ngoài phòng khách.
-...
Không thể trách bà nhà khó tánh cọc cằn được. Có ai mà muốn ngửi được mùi nước hoa của kẻ khác trên thân thể người mà mình yêu chứ? Đã vậy còn gặp thể loại nước hoa gì mà nồng nặc, đứng từ xa đã muốn xộc lên tận óc huống chi là lại gần.
Nhưng cũng không thể trách ông nhà được. Cũng là do một con nhỏ ca sĩ mới nổi kia. Cùng diễn tại một show, xin chụp hình chung mà không cho thì cũng hơi kỳ. Mà cho xong rồi thì còn kỳ hơn nữa. Không thân không thích mà làm như yêu nhau tám kiếp trước, ôm eo choàng vai bá cổ tùm lum tè le. Đến nỗi ông nhà sợ quá đứng xa ra giữ khoảng cách mà cũng ráng lầy lội đứng sát rạt lại chụp thêm vài tấm. Phải chăng mặt dày đang là mốt bây giờ sao? Tổ cha lũ mặt thớt!
”Sạch sẽ thơm tho rồi nè!” – Tú đứng chắn ngang màn hình tv khoe. Nhi tỏ ra không quan tâm, với tay lấy cái điện thoại ra bấm bấm. Dù đã tắm rửa đàng hoàng rồi nhưng sao mặt mũi vẫn cứ đáng ghét thế kia? Hờn! Không nói chuyện!
- Nè, sao không nói gì hết trơn vậy?
-... - Đã bảo là người ta đang hờn rồi!
- Giận Tú gì hả? – Lão ngồi phịch xuống sofa kế bên cô.
-...
- Nè, sao vậy? Ai ăn hiếp em hả? Nói đi Tú xử cho. – Nay sao nói chuyện thiếu iốt quá vậy Tú? Não cất vô ngăn đá tủ lạnh rồi hả?
- Ai làm gì thì tự biết lấy! – Cô nói rồi chui tọt vào phòng, bỏ mặc Tú đần ở lại vẫn ngơ ngác nhìn.
Trời ơi Tú ơi là Tú! Nói tới vậy còn chưa hiểu sao. Chẳng lẽ chờ người ta nói toẹt ra hết mới thấm sao? Lú lẫn quá rồi đấy!
- Tú vô nha? – Bày đặt ló ngó ngoài cửa. Vào đại đi cha nội!
- Phòng Tú Tú muốn vào thì vào đi. Mắc gì phải hỏi em?
- À... Tú biết rồi!
- Biết cái gì? – Dù dỗi nhưng vẫn rất nhiều chuyện.
- Ghen rồi phải không? – Lão cười gian xảo. Cuối cùng não cũng được rã đông rồi.
- Hứ...
- Nào nào. Nói cho Tú nghe. – Lão tiến lại giường rồi choàng tay qua cổ cô. – Em đang ghen đúng không? – Lão thì thầm.
- Mắc gì? Ai thèm đi hơn thua với con điên ý? – Nhắc tới con diêm dúa đó là cô muốn nghiến răng nghiến lợi.
- Thiệt không?
-...
- Thiệt là không hơn thua không?
- Không! – Chịu hết nổi rồi!
- Haha. Đáng yêu chưa kìa? – Tú bẹo má Nhi.
- Không cần nói. Tôi biết tôi đáng yêu rồi. – Mặt cô vẫn chù ụ.
- Thôi mà! Cho Tú xin lỗi đi mà. Tú cũng không muốn như vậy đâu mà. - Tú năn nỉ.
- Biết là thế. Nhưng đừng để mấy con nhỏ đó ôm ấp được không? Trông... khó chịu lắm! – Cô nói, trong giọng có tí bứt rứt. 2
- Haha. Em đang giành độc quyền đúng không? – Tú lăn ra cười. Con nhóc này hôm nay nói chuyện nghe cưng ghê.
- Em không đùa đâu! Khó chịu thật đấy! – Cô nhăn mặt.
- Ừ ừ. Hahaha. – Dù biết là có người đang nghiêm túc nhưng cái bộ mặt bỉm sữa kia làm Tú không nhịn cười được.
- Quá đáng! – Nhi đập cái phịch lên giường rồi tính đứng dậy bỏ đi.
- Thôi thôi. Cho Tú xin lỗi mà. – Nhưng bị cánh tay của lão Tú kéo lại. Lão vẫn chưa khỏi mắc cười.
- Đồ vô cảm!
- Đúng rồi. Vô cảm với người lạ nhưng tràn trề tình cảm với người thương. Haha.
- Thứ già mồm! - Bày đặt chửi chửi thôi chứ nghe cũng mát dạ thấy mồ.
Nhầy nhụa giỡn thớt với nhau một hồi xong thì ông nhà ra gọt trái cây cho bà nhà ăn. Bả thì vắt vẻo ngồi bắt chéo chân trên sofa chờ ổng dâng miếng ăn tới miệng.
”Ting!” - Điện thoại bà nhà có tin nhắn facebook. Đó là tin nhắn từ một tài khoản lạ hoắc, không để avatar.
Andrew Huang: Hello! Còn nhớ em không bà chị?
Hạ Nhi: Um... Ai vậy?
Andrew Huang: Phũ đến vậy sao?:(
Nhi cố vặn hết óc hết não mình ra suy nghĩ. Andrew, Andrew, Andrew Huang...
Hạ Nhi: Thái?
Andrew Huang: May quá bà chị vẫn còn minh mẫn.
Hoàng Thái An, 21 tuổi, người Việt gốc Hoa. Cậu biết Nhi qua hội sinh viên của trường đại học mà cả hai cùng theo học. Do hội còn có một thành viên khác cũng tên An nên cô toàn gọi cậu bằng Thái. Năm đó cô là sinh viên năm ba, còn cậu là sinh viên năm nhất. Cô là một hội trưởng giỏi giang, biết quán xuyến mọi công việc. Còn cậu là hội phó kiêm trợ thủ đắc lực của cô. Chỉ tiếc là hai người không dịp hợp tác với nhau lâu dài. Hội hoạt động được một năm thì Thái An phải về Thượng Hải phụ việc cho công ty ba cậu.
Hạ Nhi: Lâu quá không gặp. Em vẫn khoẻ chứ?
Andrew Huang: Khoẻ như trâu. Em vừa về Việt Nam được mấy ngày. Đang ở Sài Gòn.
Hạ Nhi: Ồ thế hả? Chị cũng đang ở Sài Gòn này!
Andrew Huang: Trùng hợp thế! Hôm nào đi chơi đi.
Nhi liếc qua nhìn lão Tú đang chăm chú gọt trái cây rồi nở một nụ cười ranh mãnh. Một ý tưởng hết sức điên rồ và đậm chất cay cú vừa nảy ra trong đầu cô.
Hạ Nhi: Ok! Ngày nào cũng được. Sau 6 rưỡi tối là chị rảnh hết.
Andrew Huang: Vậy mai luôn nha? Nhắn em địa chỉ của chị đi. Có gì em qua đón.
Nhi đánh địa chỉ nơi làm việc của cô vào khung chat rồi nhấn gửi. An nói lời tạm biệt với cô trước vì có việc bận.
- Ăn nè. – Vừa lúc đó thì trái cây cũng đã được lão Tú gọt xong.
- A! Táo! – Có thực mới vực được đạo. Ăn trước rồi hãy tính.
Bà nhà chén hết mớ táo rồi chén sang mớ lê cũng như mớ cam. Ông nhà ăn bậy ăn bạ được vài miếng rồi cũng nhường sân chơi cho bà nhà quẩy hết mình. Nói chứ nhìn bà nhà ăn đã là thói quen cũng như niềm vui của ổng rồi. Đố ai mà cướp đi được cái niềm vui này của ổng đó!
- À Tú này? – Ăn uống no say rồi mới bắt đầu vào việc chính.
- Sao em?
- Mai Tú khỏi đón em về nhé! Em đi chơi với bạn. – Cô nói tỉnh bơ.
- Ồ... Có cần Tú chở tới chổ hẹn luôn không? – Tú thấy hơi lạ. Từ khi vào đây ngoài Tú ra thì đa số mối quan hệ của cô đều dừng lại ở mức đồng nghiệp, chỉ xã giao trong lúc làm việc. Thế quái nào lại lòi đâu ra một người bạn thế kia? Mà thôi đi, Tú cũng không quen tò mò chuyện người khác lắm. Muốn thì Nhi sẽ tự khắc kể.
- À không cần đâu. Anh ý qua chở em luôn mà. – Cô cố tình cho An già thêm mấy tuổi, xưng hẳn bằng anh.
- Anh? – Cho rút lại câu lúc nãy nha. Thật ra ổng cũng cồn cào thắc mắc trong bụng nãy giờ rồi. Và chính cái từ “anh ý” của bà nhà đã là một chất xúc tác mạnh mẽ để ổng bùng ra cái sự tò mò của mình.
- Ừ. Anh Thái là bạn từ thời tiểu học của em. Anh ý học trên em một khoá. Tốt bụng lắm! – Điêu! Điêu hết sức điêu! Xạo ke mà không nhắm mắt không biết ngượng là gì luôn! Đỉnh cao của sự phóng đại là đây!
- Ồ... Vậy à? Còn ai đi chung nữa không? – Bạn Tú của chúng ta hiện vẫn đang rất thản nhiên.
- Không. Chỉ có hai chúng em mà thôi. – Cô cố nhấn mạnh để xem biểu hiện của Tú.
- Ừ. Vậy thì đi sớm về sớm nha. – Vẫn rất điềm tĩnh.
- Tú không muốn biết thêm gì về anh Thái à? – Còn Nhi thì đang rất hấp tấp. Không hiểu sao đi chọc tức người ta mà người ta chưa kịp tức là bả đã nộ khí lên rồi!
- Không!? Bạn của em mà? – Lúc này lão đã bật tivi lên rồi ngồi ngã ngớn coi.
- Tú không muốn tìm hiểu kỹ về người ta trước khi cho em đi chung à? Tú không nghĩ rằng người đó là người xấu, sẽ lợi dụng em, sẽ bắt cóc em, sẽ hãm hại em sao? – Cô xổ một tràn. Coi bộ đi gây chuyện trước mà lại bị thái độ hời hợt của người ta làm khùng lên rồi đây.
- Ờ... Cũng có thể lắm đó. Mà Tú nghĩ bạn em chọn thì cũng không tới nổi tệ vậy đâu há?
- Tú... Tú... Tú thật quá đáng! Bộ quan tâm đến em một xíu thì Tú chết à?
- Để Tú nói cho em nghe cái này.
- Cái gì?
- Nếu em muốn đi chơi với bạn cũ thì tất nhiên Tú không có cớ gì ngăn cản em rồi. Tú tin em mà! Nếu cảm thấy có gì không ổn thì gọi ngay cho Tú thôi. Còn nếu như em đang cố tình làm cho Tú ghen thì xin lỗi em nha, chiêu này xưa rồi diễm! – Thâm! Thâm vô cùng! Phải nói là thâm như tụi Tàu luôn! Coi bộ sau khi quen Nhi thì từ điển của Tú đã bổ sung thêm hai từ “kiên nhẫn” và “điềm đạm” trong khi cụm từ “dễ nổi nóng” thì lại trở nên lu mờ.
- Tú... - Cô nghẹn họng. Bao nhiêu ruột gan của cô đều bị lão moi ra hết.
- Sao? Tú nói sai chổ nào à? – Lão vênh mặt lên nói. 1-0 nghiêng về đội của Tú.
- Được...Được lắm... Tú chờ đấy...
- Haha. Ok Ok! Thôi em vô phòng trước đi. Tú dọn dẹp cái rồi vô với em liền.
-... - Cô quay ngoắc đi, không thèm trả lời. Quê quá trời quê mà! Tưởng là một kế hoạch trả thù hoàn hảo ai ngờ lại bị dắt mũi kéo đi thế kia. Hỏi coi có điên không chứ?
Tối hôm sau.
Kế hoạch bị bại lộ nhưng Nhi vẫn không bỏ cuộc. Cô quyết tâm phải làm Tú phát hoả lên vì ghen thì cô mới hả dạ. Ngoài việc đi chơi với Thái An như một người bạn lâu năm không gặp thì cô còn mượn cậu làm công cụ hạ bệ Tú. Đi ăn, đi xem phim, đi dạo phố rồi chụp một đống hình thân thiết sau đó lập tức up facebook với dòng chú thích sến súa. Tú lần này không què thì cũng cụt mà thôi! Làm sao mà đỡ nổi được đòn này chứ?
Một đều! Đội của Nhi đã gỡ hoà. Đúng như cô định đoán. Tú nhìn thấy hình thì liền gửi cho cô cả chục cái tin nhắn. Cô không thèm trả lời mà vẫn tiếp tục up hình. Tú phải nói là vừa bực vừa lo đến phát khùng. Lần này Nhi chơi khắm thật rồi!
12 giờ tối.
Nhi trở về sau một buổi tối vui vẻ. Vui vẻ vì được gặp lại cậu em trai và tính nết cậu vẫn y xì không khác gì ngày trước, vui vẻ vì đã thực hiện thành công kế hoạch làm Tú lồng lộn của cô. Mà nhắc tới Tú mới nhớ. Chắc giờ này ngủ mất đất rồi, đèn đóm gì cũng tắt tối thui tối hù. Cô với tay bật cái công tắc cho nhà cửa sáng sủa một tí.
”Á!” – Nhi hết hồn. Trước mắt cô là Tú đang ngồi chình ình trên sofa, mặt không một chút biểu cảm.
- Về rồi đó à? – Tú chỉ mấp mấy môi, khuôn mặt vẫn không thay đổi.
- Ối! Tú! Sao giờ này chưa đi ngủ?
- Em chưa về thì kêu Tú ngủ bằng kiểu gì đây?
- Em xin lỗi... Em chơi vui quá nên quên mất giờ. - Tự nhiên thấy mặt Tú cái xìu luôn.
- Đã vậy còn không trả lời tin nhắn rồi khoá máy luôn. Em muốn Tú tức chết mà đúng không?
- Em...
- Thôi khuya rồi. Mau thay đồ rồi đi ngủ đi. – Tú nói rồi vào phòng trước.
- Vâng ạ...
Nhi đứng một mình giữa phòng khách. Cô đảo mắt qua một vòng thì thấy có gói thuốc nằm ngổn ngang trên bàn ăn. Tú lại đau dạ dày sao? Người bị bệnh dạ dày khi lo lắng hay bực nhọc thường sẽ phát bệnh. Chắc lúc nãy Tú đã lo cho cô lắm đây... Bỗng nhiên cô thấy mình có lỗi quá. Sao cô không còn vui vẻ được như lúc nãy nữa vậy nè? Một chút cũng không có nữa...
Một lát sau.
Nhi vào phòng ngủ. Có vẻ cơn đau kéo dài lúc nãy làm Tú mệt lã nên giờ đã ngủ mất rồi. Cũng hên là vậy. Chứ không thì cô cũng chả biết đối mặt với lão như thế nào nữa. Cô chỉ nhẹ nhàng nằm xuống kế bên rồi ôm Tú ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau.
Bà nhà bị cuộc điện thoại gọi nhầm số làm phiền nên đã dậy từ lúc 6 giờ rưỡi. Trời ạ! Còn tận ba tiếng nữa mới tới giờ phải thức. Bà cha cái thằng lộn số vô duyên. Bả định bụng ngủ lại thì quay qua không thấy ông nhà đâu mất tiêu. Ra phòng khách, vào phòng tắm, ghé phòng cách âm cũng không thấy ổng đâu. Bà nhà bắt đầu thấy sợ. Chẳng lẽ vì chuyện hôm qua mà ông nhà bỏ bả đi sao? Không được! Phải gọi cho ổng thôi.
- Dậy sớm vậy? – Đang lui cui tính bấm gọi thì ông nhà bỗng từ đâu xuất hiện.
- A! Tú! Nãy giờ Tú đi đâu thế? Làm em lo muốn chết!
- Đi chợ. Đi sớm mới có đồ ngon.
Trước giờ bả thừa biết là ổng dậy sớm để đi chợ nấu đồ ăn cho bả rồi. Mà không ngờ rằng ổng dậy sớm đến vậy luôn đó! 6 giờ rưỡi hơn là về nhà, tính luôn cả thời gian lúc ở nhà lẫn ra ngoài vậy thì nghĩa là ít nhiều gì ổng cũng dậy từ 5 giờ mấy. Mà ngày nào cũng đều đặn như vậy. Trong khi bả ngủ chèm bẹp tới 9 giờ rưỡi mà còn than ổng kêu bả dậy sớm. Xin hỏi ông nhà sức trâu hay sức bò vậy? Vô tình bà nhà lại cảm thấy mình đang sống trong một dàn tội lỗi. Thế là bà nhà quyết định thức cùng ông nhà làm bữa sáng.
10 giờ 15 phút.
Lại như thường lệ, Tú vẫn chở Nhi đi làm nhưng có điều là không hoạt động mồm miệng nhiều cho lắm.
- Em xin lỗi... - Cô mở lời trước.
- Về việc gì?
- Chuyện... hôm qua.
-... - Có vẻ Tú không muốn nhắc tới chuyện này.
- Tú giận em lắm phải không?
- Ừ... Nhưng giờ thì hết rồi.
- Em xin lỗi... Em sẽ không đi chơi riêng với người khác nữa. – Không đùa không vu vơ. Nhi nói dứt khoát thật thà.
- Tú đâu có cấm em đi với An? Chỉ cần đừng về trễ với khoá máy như hôm qua là được rồi.
An? Tại sao Tú lại gọi cậu ta là An? Rõ ràng Nhi đã giới thiệu với Tú cậu tên Thái mà? Tại sao Tú lại biết tên thật của cậu? Hay là do cô vô tình gọi cậu bằng Thái An mà chính cô cũng không nhớ?
- Tú nói gì em có nghe không vậy?
- Vâng? À! Nghe! Em nghe chứ!
- Tốt. Thôi xuống xe đi. Tới nơi rồi.
- Vâng ạ! – Cô nói rồi bước xuống xe, cố gắng soi biểu hiện của Tú lúc này. Mà bà nội ơi! Bịt khẩu trang đeo kính như khủng bố thế kia thì soi bằng niềm tin à? Chỉ biết rằng mọi câu nói của Tú nãy giờ đều không có một chút cảm xúc, âm điệu gì cả!
- Tú về đây. Bye. – Tú nói rồi rồ máy xe chạy vụt đi luôn.
- Bye bye T...
Lại là một Minh Tú lạnh tanh thoát ẩn thoát hiện như thuở mới quen. Lúc trước Nhi bị chết ngất với cái sự lạnh lùng này nhưng sao bây giờ thấy Tú vậy cô không tài nào vui nổi. Rõ ràng cô đang là tội nhân thiên cổ dám làm tan nát trái tim soái ca của hàng nghìn cô gái trẻ ngoài kia mà!
6 giờ 30 phút tối.
Nhi tan ca. Hôm nay cô mới hỏi được chị quản lý một chổ bán lẩu cá nổi tiếng nên đã sửa soạn đồ đạc siêu lẹ rồi vọt ra ngoài. Trước giờ Tú toàn lấy vịt quay ra dụ cô, tại sao bây giờ không lấy cá ra dụ ngược lại Tú chứ? Tú như con mèo mướp, bảo đảm sẽ không chê cá!
- Chị Nhi! – Nhưng đời mà dễ dàng thì đâu có gọi là đời? Thái An từ trong chiếc Audi A8 màu đen đậu kế bên cửa bước ra. Vứt BMW ở nhà thì làm sao mà đọ nổi đây hả Tú?
- Thái! Sao em lại ở đây?
- Thì chở chị đi chơi! Chị nói sau 6 giờ rưỡi là chị rảnh mà đúng không?
- Nhưng mà... - Nhi nhìn sang bên kia đường. Tú đang nhìn chằm chằm vào hai người. Làm ơn, làm ơn! Đừng bỏ đi nha Tú ơi!
- Sao thế? Có chuyện gì à?
- Chị có hẹn mất rồi.
-...
- Tú! – Nhi hét to lên. Cô cứ sợ rằng Tú thấy cảnh này thì sẽ đề máy xe bỏ đi mất.
Chưa đầy một phút Tú đã băng xe qua đường và dừng lại ngay trước mặt Nhi và An.
- Chào cậu! – Tú bắt chuyện trước. – Còn nhớ tôi chứ?
- Xin lỗi... Đây là...? – An bó tay. Mặt mũi trùm kín mít thì làm sao mà biết là ai?
- Trí nhớ của cậu kém quá. – Tú lột khẩu trang và bỏ kính xuống.
-...Chị Tú? Chị Tú! Lâu quá rồi chưa gặp. Chị vẫn khoẻ chứ? – An có thể nhận ra người này trong vòng một nốt nhạc.
- Khoẻ. Mới về nước à?
- Xí xí! Hai người quen biết nhau à? – Nhi chen ngang.
- Tất nhiên là quen rồi! Thầy giáo đa tài của em mà!
Rồi... Nhi hiểu tại sao lúc sáng Tú gọi cậu là An rồi. Thì ra là hai người này có dây mơ rễ má với nhau! Úi trời ạ! Vậy là cả việc cô chém gió rằng Thái An lớn tuổi hơn cô cũng bị bại lộ rồi sao? Nhi cảm thấy mình là người bị hại mới đúng!
- Mà hai người là...? – An tiếp tục.
- Là người một nhà. – Tú đáp rồi quay sang nhìn Nhi nháy mắt.
- Hả? – An không hiểu.
- Đùa. Là bạn. Tụi tôi đang share căn hộ.
Biết là Tú không muốn tiết lộ mối quan hệ này quá sớm và đây là cách trả lời khôn khéo nhất, nhưng sao trong lòng Nhi lại có chút chùn xuống. Cô không hài lòng với câu trả lời này. Cô muốn nhiều hơn cơ!
- À... thì ra là vậy. Tính ra cũng trùng hợp quá chứ?
- Ừ. Mà cậu có hẹn với Nhi à?
- Ủa? Chẳng phải hai chị có hẹn trước rồi sao?
An và Tú đều hướng mắt về Nhi để chờ câu trả lời của cô. Rốt cuộc là ai hẹn với ai trước?
- Tụi chị đang hẹn hò với nhau.
Bốn con mắt kia rơi tõm xuống đất. Một câu trả lời hết sức là liên quan! Vâng! Do không hài lòng với câu trả lời lúc nãy của Tú nên cô đã bác bỏ, vứt phăng nó vào sọt rác và thay vào đó một “mệnh đề” chắc nịch. Con nhỏ này nó có máu điên trong người thiệt đó trời!
- Wow... - Thái An há hốc mồm không biết nói gì hơn.
- Em nói cái gì vậy Nhi? – Tú gằng giọng rồi lay lay cánh tay Nhi nói lí nhí trong miệng.
- Wow... Là... là... thật hả? – An vẫn chưa khỏi bàng hoàng.
- Tất nhiên là không r... A!- Tú đang nói thì bị Nhi nhéo tay đến đau điếc.
- Tú sợ cái gì? Chẳng phải lúc trước nói thích khoe người yêu lắm à?
- Hả...? Vậy... vậy là sao? – Có ai nói cho An biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào không? Đầu cậu đang bị hai ông bà già kia quay mồng mồng rồi đây.
- Phải! – Nhi dõng dạc. – Là tụi chị đang yêu nhau.
Máu hâm của Nhi rõ ràng đang được đun sôi sùng sục. May phước cái này là cửa sau nhà hàng chứ mà là cửa trước thì mai xác định lên báo ngồi chẽm chệ nhé cô gái! Có phải một khi yêu thì con người ta không kiểm soát được lời nói của mình không?
- Tú! – Nhi quay qua nhìn lão già của mình. – Em yêu Tú. – Trời ạ! Chẳng lẽ nguyên ngày làm việc không uống lấy nửa giọt bia, chỉ hít mùi từ đồ nướng thôi mà cô bị xỉn hay bị phê pha gì sao? 2
-... - Mặt Tú chưng hửng. Hôm nay con bé này nó uống lộn thuốc gì sao?
- Ờ... Chị Nhi...? – Thái An cũng chào thua kèo này luôn.
- Chị yêu Tú. – Nhận của con một lạy đi thím Nhi. Thím bị sảng nặng lắm rồi!
- Về về về! Về nhà thôi! – Tú nói rồi bịt khẩu trang đeo kính râm lại. Lão không thể để con nhỏ này nó hoành hành được nữa.
- Ừ... - Thật ra An vẫn chưa tiếp thu được hoàn toàn hết câu chuyện này đâu.
- Sao lại về? Em chưa nói xong mà! – Nhi vung tay múa chân. Giờ nói cô đang say thì cũng có cả khối người tin ngay.
- An, cậu về trước đi. Có gì gặp nhau sau. – Tú không thèm quan tâm tới lời nói của Nhi.
- Ừ... Vậy em về nhé! Hẹn gặp hai người sau.
- Thái! Khoan đã! Chị chưa nói xong mà! – Nhi lôi kéo An.
- Về đi An. – Tú xua tay ra hiệu cho An, tay còn lại giữ cho bà thím Nhi nhà ta đừng có lên cơn tăng động manh động nữa.
Và rồi suốt chặng đường về nhà, Nhi chỉ lải nhải đúng có một câu duy nhất: Em yêu Tú. Lão già nhà ta vừa buồn cười vừa muốn chắp hai tay lại quỳ lạy bả luôn! Có ai yêu mà đi la làng la xóm oai oái lên như bả không trời?
- Mệt chưa? Uống miếng nước đi. Để Tú đi mua đồ ăn. – Ban đầu cũng tính ra ngoài ăn mà với tình trạng nửa tửng nửa tỉnh này của Nhi thì Tú phải lập tức nhốt cô vào trong nhà, không cho đẻ trứng!
- Thôi... Đừng đi mà... Ở lại với em đi... – Cô kéo Tú ngồi xuống sofa.
- Không đi lấy gì ăn?
- Gọi đồ ăn về đi! Chứ em không muốn Tú đi đâu cả! – Cô ôm xà nẹo Tú.
- Rồi rồi!
11 giờ tối.
Vẫn giữ nguyên trạng thái đeo thẹo, bám như sam, dính như keo 502, dai như đỉa trâu. Nhi dường như không rời Tú được nửa bước. Và bây giờ đi ngủ cũng bất chấp ôm quắn ôm quéo, quập chân quập cẳng vào người Tú. Đến cả quả đầu bạch kim chất ngất ngây kia cũng sưng sỉa lên vì bị Nhi vò nát.
- Em à? Cho Tú thở với. – Tú nói nhỏ nhẹ.
- Được thôi. Nhưng mà phải trả lời em một chuyện. – Quỷ thần ơi? Giờ muốn thở cũng phải trả lời câu hỏi nữa hả?
- Chuyện gì nào?
- Tại sao từ đầu Tú đã biết thằng Thái mà không nói cho em hay?
- Không cần thiết. Mà cũng nhờ quen cậu ta mà Tú mới biết em thích nổ đó. Này thì “bạn thời tiểu học”, này thì “học trên em một khoá” đồ. Haha.
- Im ngay! – Thật sự là bị vạch trần trụi vậy nó quê lắm các bạn ạ.
- Mà lúc nãy em nói thẳng vậy không sợ cậu ta buồn sao?
- Buồn? Buồn gì cơ?
- Em không biết sao? Cậu ta thích em đó!
- Hả? Cái gì? Có chuyện đó sao?
- Ừ. Bởi vậy Tú mới kêu đi về đó.
- Trời ạ! Mà sao Tú biết?
- Nếu không phải vì em thì cậu ta đâu có theo Tú học violin?
Nhi nhớ lại cái năm ấy. Trong một lần tổ chức hoạt động âm nhạc cho hội sinh viên, cô đã đề xuất lấy violin làm nhạc cụ chính nhưng bị mọi người phản đối. Đối với họ, violin là một nhạc cụ kén người chơi hơn piano hay guitar, là một nhạc cụ nhàm chán, gây buồn ngủ. Còn đối với Nhi, đó là một thiên đường của sự da diết và nỗi hoang vu. Cô yêu vĩ cầm. Tiếng vĩ cầm du dương như phản ánh chân thật mọi điều trong cuộc sống của cô. Mặc dù chơi còn chưa vững lắm, nhưng ở thời điểm đó, tiếng vĩ cầm của Thái An là thứ làm cô cảm thấy dễ chịu nhất. Đó là lý do cô rất mến cậu em này.
Năm ấy Tú vừa du học về được nửa năm. Thời buổi kinh tế khó khăn, Sài thành mơn mởn đất lành chim đậu nhưng lúc đó nó còn quá khắt nghiệt cho một Tú non nớt phát triển. Tú ra Hà Nội vừa làm kỹ thuật viên cho một phòng thu nhỏ, vừa tập tành sáng tác cũng như mở lớp dạy chơi các loại nhạc cụ để kiếm thêm thu nhập. Thái An là một trong những học viên đầu tiên của Tú. An nói với Tú rằng cậu muốn học vĩ cầm vì một nữ sinh khoá trên mà cậu mới gặp. Cô ấy thích vĩ cầm, còn cậu thì thích cô ấy. Biết cô gái của mình là người đa sầu đa cảm, cộng thêm sự “bánh bèo” mà lâu lâu hứng lên sâu sắc của cô, Tú dám chắc rằng nàng nữ sinh năm ấy chính là Nhi.
- Lúc thấy hình em up facebook thật ra Tú cũng chưa nhận ra cậu ta đâu. Chỉ thấy hơi quen quen thôi. Tới sáng lúc đứng chờ thối tiền chợt ngẫm lại mới nhớ ra. - Tú trình bày thêm.
-...
- Em ơi? - Tú tiếp tục.
- Vâng ạ?
- Tú kéo violin cho em nghe nha?
- Ok! Mà mai nhá! Tối rồi.
- Bây giờ đi!
- Mai đi Tú. Em buồn ngủ quá.
- Đi mà...
- Nooooooo!
- Hết chém gió chuyện thằng Thái rồi giờ thì không muốn nghe Tú kéo đàn. Em thích nó rồi đúng không? - Tú giả vờ ghen tuông. À không, thật ra cũng tí tẹo ghen thật.
- Hả? Nói cái gì thế?
- Tú không biết đâu! Em phải nghe Tú kéo đàn! - Lão nói rồi cắn yêu vào cổ Nhi. - Em làm như có một mình Thái An của em biết chơi violin vậy? - Lại há mồm cắn tiếp. Lần này còn nhây nhây miếng “thịt heo” béo bở kia. 2
- Aaaaaaaa! Đauuuuuuuuu! - Cô vung tay tá lả, tát vào cả mặt Tú.
- Aaaaaaaaa! - Tú ôm mặt ăn vạ, la làng lên.
- Ối! Tú! Em xin lỗi. - Cô lại xoa mặt lão.
- Cái mặt của tuiiii! - Ăn vạ cấp cao, thề là hơn cả Chí Phèo.
- Em xin lỗi. Em xin lỗi. - Cô xuýt xoa.
- Tú không biết! Em phải đền cho Tú!
Thế là có một người hí ha hí hửng đi lấy đàn, một người ngậm ngùi ngồi đực mặt ra lầm bầm rủa. Nửa đêm và bị dựng đầu dậy để nghe kéo đàn. Lần đầu tiên Nhi cảm thấy thiếu tình cảm với violin như vậy. Nhi chỉ muốn ngủ thôi mà! Mà buồn ngủ thì buồn ngủ, nhưng cô vẫn nghe được bản nhạc một cách hoàn chỉnh. Nếu như Hạ Nhi của hai năm trước đã trót say tiếng vĩ cầm của một cậu sinh viên kém tuổi mình, thì Hạ Nhi của hai năm sau lại trót đắm chìm trong tiếng vĩ cầm của một tay nghệ sĩ tài hoa. Và cô cũng lỡ trót yêu luôn cái tay nghệ sĩ ấy.
Ba ngày sau.
Thái An sắp phải quay về Thượng Hải nên hẹn Nhi đi ăn bữa cuối. Và tất nhiên cậu cũng mời luôn cả Tú. Cậu chọn đối diện với sự thật thay vì né tránh nó. Tình cảm là thứ không thể ép buộc. Biết An có tình cảm với mình nên Nhi cũng ráng tiết chế sự quan tâm đến Tú trước mặt cậu. Nói chung đây là một buổi tối suôn sẻ.
- Bye bye hai chị!
- Bye.
- Bye bye Thái! Qua đó nhớ giữ liên lạc nhé! Đừng lặng mất tăm như mấy năm trước nữa đấy!
- Ok! Hẹn gặp vào một ngày không xa. - Thái An nói rồi đóng cửa xe lại.
- Bye bye. – Tú và Nhi đồng thanh rồi bước đi, tay nắm chặt tay tựa vào vai nhau đi tới chổ chiếc cub đang đỗ ở đằng xa kia.
An nắm chặt lấy vô lăng đến nỗi lộ ra những đường gân xanh trên hai cánh tay, mắt trợn tròng toé ra những tia máu đỏ tươi khiếp tởm.
.
.
.
~
Note: Có trót ghét Thái An thì chửi nhẹ nhẹ thôi nha mấy bạn =)) Tác giả cũng tên An nên tác giả nhột lắm =))