"Vậy à?" Dương Cẩn quay đầu liếc nhìn Trịnh Liêm, thấy Trịnh Liêm vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có vẻ gì là muốn tiến lên.
Y lại quay đầu, nhìn về phương xa, những tòa nhà chọc trời mới xây kia là sự tồn tại lạnh lùng nhất, nhưng cũng ấm áp nhất trong thành phố này. Chúng như những người khổng lồ vô cùng cao lớn, mắt lạnh nhìn đám người bận rộn với cuộc sống trong thành phố, nhưng bên trong lớp vỏ ngoài lạnh lẽo cứng rắn ấy, lại là nội tạng mềm mại, ấm áp.
Dương Cẩn thu hồi tầm mắt, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, y cúi đầu nhìn xuống dưới cầu vượt, nơi đó vô số ô tô đang nhanh chóng chạy qua, không biết nhìn bao lâu, y đột nhiên lại nghĩ nếu có người rớt từ trên này xuống, cho dù không ngã chết, cũng sẽ bị những chiếc xe lao như tên bắn kia nghiền nát.
Y không biết vì sao mình lại đột nhiên nghĩ như thế, chỉ là nghĩ đã nghĩ rồi, y cũng không có biện pháp nào khác.
Dương Cẩn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lúc này đã là chạng vạng, ánh nắng màu đỏ cam bao phủ vùng trời phía tây, nhìn vào một điểm quá lâu khiến mắt y chua xót, y cụp mi mắt xuống, lông mi thật dài tạo thành vệt bóng mờ xinh đẹp trên da.
Từ rất lâu trước kia y đã biết mình sẽ không bao giờ có người bên cạnh, vào cái ngày đưa Trịnh Liêm đi, y đã rõ ràng con đường sau này sẽ chỉ có một mình mình bước đi, nhưng y chưa từng hối hận, đến bây giờ cảm giác trong lòng cũng chỉ còn lại một chút tiếc nuối thôi, tiếc nuối vì không thể cùng Trịnh Liêm trưởng thành.
Gió đêm phất qua mặt Dương Cẩn, y hình như thở dài một tiếng, rất khẽ, lập tức bị gió cuốn đi xa.
Cục trưởng nói với Trịnh Liêm qua điện thoại, "Trịnh Liêm, chúng ta đã tra được thông tin về Phong Tử Bạch rồi."
Phong Tử Bạch là một biệt danh, người này từ ba năm trước bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt cảnh sát, y nhiều lần tham gia buôn lậu thuốc phiện nhưng lại chưa từng bị bắt, bởi vì lúc tham gia buôn lậu thuốc phiện, y luôn thích mặc áo trắng, đội mũ trắng, đánh nhau với cảnh sát đều là bộ dạng không muốn sống, thế nên cục cảnh sát mới lấy cho y biệt danh Phong Tử Bạch*.
*Phong Tử: kẻ điên
"Bây giờ bên cạnh cậu có người khác không?" Cục trưởng ở đầu kia điện thoại nhỏ giọng hỏi Trịnh Liêm.
"Cục trưởng, ngài chờ một chút." Cho dù biết Dương Cẩn không nghe cũng không nhìn thấy, Trịnh Liêm vẫn nở một nụ cười xin lỗi với bóng lưng Dương Cẩn, một mình xuống khỏi cầu vượt, tìm một góc không người tương đối hẻo lánh, yên tĩnh, bấy giờ mới nói với cục trưởng ở đầu dây bên kia, "Cục trưởng, ngài nói tiếp đi ạ."
"Vừa rồi cậu ở cùng với ai?" Cục trưởng hỏi.
"Một người bạn."
"Cái người tên Dương Cẩn kia à?" Cục trưởng lại hỏi.
Tuy không rõ vì sao cục trưởng lại biết được tên Dương Cẩn, nhưng Trịnh Liêm cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng "vâng".
Dương Cẩn nghe thấy tiếng bước chân Trịnh Liêm cách mình càng lúc càng xa, cho đến khi bên tai y chỉ còn lại tiếng còi xe ô tô đủ loại, nụ cười trên mặt y nở rộng thêm mấy phần.
Vừa rồi y loáng thoáng nghe được cái tên Phong Tử Bạch vang lên trong điện thoại, sau đó Trịnh Liêm liền tránh khỏi y đi xuống dưới. Sự thật chính là như vậy, cho dù Trịnh Liêm không có chuyện gì lại thích chạy tới chỗ y, thì hắn cũng đã không còn là nhóc ngốc vẫn luôn bám dính lấy mình trước kia nữa rồi.
Bây giờ cục cảnh sát có lẽ đã tra ra được thân phận của Phong Tử Bạch, Dương Cẩn biết, lúc này mình hẳn nên nhanh chóng rời khỏi đây, từ nay về sau không gặp lại Trịnh Liêm nữa, nhưng mà y đã quá mệt mỏi rồi, không còn muốn trải qua cuộc sống như thế nữa.
Trước kia y không biết điều gì chống đỡ mình giãy dụa trong vũng bùn, cho đến lúc y gặp lại Trịnh Liêm, cây cột vẫn luôn chống đỡ y kia như bị rút mất, y không đi nổi nữa, rất đau, chỉ muốn ngã xuống bụi hoa ven dường ngủ một giấc thôi, cho dù bên trong bụi hoa cất giấu muôn vàn gai nhọn.
Trên mặt Dương Cẩn rõ ràng đang nở nụ cười, nhưng lại như sắp khóc vậy, y cứ ngồi ngây ngốc tại chỗ, nhìn ánh nắng dần tắt phía tây bầu trời, nhìn những ánh đèn neon đủ màu sắc dần thắp sáng cả thành phố.
"Dương Cẩn?" Thật lâu sau, thành phố vào đêm thoạt nhìn phồn hoa lại náo nhiệt, Dương Cẩn nghe thấy phía sau có người gọi tên mình, giọng người kia lạnh lùng, nhưng bên trong như chất chứa cảm xúc gì đó, Dương Cẩn không nghe ra được, cũng lười phân tích, y chỉ biết, người phía sau là Trịnh Liêm thôi.
"Anh về rồi đấy à?" Dương Cẩn vẫn không quay đầu lại như trước, chỉ thản nhiên mở miệng hỏi một câu.
Y không nhìn thấy phía sau, Trịnh Liêm hai tay giơ súng, hướng thẳng vào gáy mình, "Cậu là Phong Tử Bạch?"
"Phong Tử Bạch?" Không biết vì sao Dương Cẩn đột nhiên bật cười một tiếng, y đứng dậy khỏi mặt đất, vẫn không quay đầu lại.
Trịnh Liêm phía sau trông thấy động tác của y thì càng thêm khẩn trương, ngón tay đã đặt lên cò súng, giọng hắn như cất giấu gió rét cùng băng lạnh, nhưng rõ ràng mùa đông đã trôi qua rồi mà, hắn nói với Dương Cẩn, "Dương Cẩn, đừng chống cự nữa, buông tay chịu trói đi."
"Tôi cũng không định chạy trốn......" Dương Cẩn dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, đột nhiên hỏi Trịnh Liêm phía sau, "Hôm nay sao trên trời thật đẹp, phải không?"
Trịnh Liêm không ngờ Dương Cẩn lại hỏi mình một câu như vậy, bộ dạng Dương Cẩn bây giờ hoàn toàn không giống như một tội phạm sắp sửa phải vào tù, thậm chí lãnh án tử hình, y giống như không chút để ý.
Trịnh Liêm không đáp lời y.
Từ xa mơ hồ truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, Dương Cẩn nhìn thanh chắn bảo hộ trước mặt mình, thanh chắn bảo hộ này mấy năm trước đã được gia cố lại một lần, khoảng cách giữa các thanh được rút ngắn rất nhiều, Dương Cẩn yên lặng nhẩm tính mình muốn trèo ra khỏi lan can ước chừng cần bao lâu thời gian.
Nếu như là mười mấy năm trước, Dương Cẩn có thể trực tiếp chui qua khe hở giữa các thanh chắn trượt xuống, nhưng bây giờ e rằng không thể.
"Anh sẽ nổ súng sao?" Dương Cẩn lại hỏi người phía sau một câu.
"......" Trịnh Liêm phát hiện mình vậy mà lại không trả lời được câu hỏi của Dương Cẩn, hắn sẽ nổ sung sao? Nếu như Dương Cẩn muốn chạy trốn, chắc là hắn sẽ nổ súng, nhưng mà không biết vì sao, cây súng trong tay lúc này lại nặng đến khiến hắn có chút không giữ nổi, hắn nâng chân lên, đang định tiến về phía trước lại nghe thấy Dương Cẩn nói với mình, "Anh đừng tới đây, đợi một chút."
Trịnh Liêm không rõ Dương Cẩn muốn làm gì, hắn biết lúc này mình không nên nghe theo lời Dương Cẩn, nhưng mà cả người lại như bị điểm huyệt vậy, căn bản không thể nhúc nhích nửa bước.
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, ánh sáng trong mắt Dương Cẩn cũng dần tắt, y rốt cuộc cũng quay đầu, nhìn về phía Trịnh Liêm, há miệng thở dốc, lại không nói ra được tiếng nào, thời gian như ngừng lại ngay giây phút này, "Luồng gió ấm" cũng kết thúc tại đây.
Khán giả vĩnh viễn cũng sẽ không biết đến cuối cùng, cái quay đầu ấy của Dương Cẩn đại biểu cho cái gì, y muốn nói gì với Trịnh Liêm, hay chỉ là muốn nhìn hắn lần cuối thôi, không một ai biết được.
Còn Trịnh Liêm, hắn cái gì cũng không biết. Đợi đến khi hắn lớn tuổi, về hưu, có lẽ hắn sẽ kể cho con cháu mình những câu chuyện cũ thời hắn còn trẻ, hắn sẽ nói với chúng, ngày đó hắn từng phá rất nhiều vụ án, hắn từng bắt kẻ buôn lậu ma túy, từng bắt hung thủ giết người liên hoàn, hắn đạt được rất nhiều huân chương, cờ thưởng, cùng vô số lời khen ngợi......
Nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ kể cho tụi nhỏ nghe, lúc hắn còn rất nhỏ từng cùng một người xuyên qua mỗi một ngõ ngách trong thành phố lạnh như băng này, hai người sống nương tựa vào nhau, cùng nhau ngủ dưới chân cầu, cùng nhau lục lọi thùng rác, cùng nhau bị đám lưu manh trên đường đánh cho gần chết...... Bởi vì những chuyện xưa ấy, ngay chính hắn cũng không còn nhớ nữa rồi.
"Cắt –" Trong mắt Tiết đạo dường như có ánh nước lấp lóe, ông vờ như có chút mệt mỏi, đưa tay lau lau mắt, "Tốt lắm, công việc ngày hôm nay có thể kết thúc được rồi!"
Có điều những nhân viên công tác xung quanh nhất thời còn chưa kịp hồi thần từ trong cảm xúc bi thương vừa rồi, Tiết đạo cũng không nhắc lại, một lúc sau, mọi người dần dần thoát khỏi đoạn diễn, bắt đầu kết thúc công việc.
Cây cầu vượt vừa rồi Đường Dật cùng Diệp Minh Xuyên đứng chỉ là một đạo cụ, thực tế chỉ cao hơn một mét thôi, hơn nữa bên trên còn có vòng bảo hộ, Diệp Minh Xuyên ném súng trong tay, chuẩn bị dẫn Đường Dật đi xuống.
Nhưng không ngờ Đường Dật lại ngồi xuống, nhìn lan can màu trắng trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Minh Xuyên ngồi xuống kế bên Đường Dật, thấy y vẫn không nói chuyện, nhịn không được mở miệng hỏi y, "Đang nghĩ gì thế?"
"Không nghĩ gì hết." Đường Dật đáp, y nói lời này là thật lòng, kể từ lúc Tiết Đạo hô cắt tới giờ, đầu óc y đều một mảnh trống rỗng, tuy y không viết rõ kết cục của "Luồng gió ấm" ra, nhưng như vậy hẳn đã đủ rõ ràng rồi.
Đường Dật ngơ ngác nhìn, đột nhiên nói với Diệp Minh Xuyên bên cạnh, "Chỉ là cảm thấy...... có lẽ có thể sửa lại kết cục một chút."
Diệp Minh Xuyên ôm lấy bả vai Đường Dật, ghé vào tai y nhỏ giọng an ủi, "Đừng buồn nữa, anh không giống cậu ta, anh đã nhớ ra em, sẽ vĩnh viễn ở bên em......"
Lời tâm tình của Diệp Minh Xuyên còn chưa nói hết, Tiết Phong bên dưới đã trừng mắt nhìn hai người, quát, "Hai người đừng có nhàm chán nữa, mau xuống đi, để người ta còn thu dọn đạo cụ nữa chứ!"
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười thiện ý.
Diệp Minh Xuyên cười trả lời Tiết Phong, "Không sao không sao, để đó lát nữa tôi chuyển giá đỡ đi cho!"
"Cậu ấy hả?" Tiết đạo lắc đầu, rõ ràng không tin Diệp Minh Xuyên có thể một mình vận chuyển giá đỡ đi được.
Lúc này Đường Dật đã đứng dậy, cúi đầu xoa xoa tóc trên đỉnh đầu Diệp Minh Xuyên, "Đi xuống trước đã."
"Ừm, được được." Diệp Minh Xuyên ngẩng đầu cười với Đường Dật, sau đó đứng dậy, cùng Đường Dật xuống khỏi giá đỡ.
- ---
Tiêu Đằng vẫn còn nhớ công ty của Diệp Minh Xuyên tên là Thừa Vận, vì thế đầu năm mới, nhân viên công ty vừa trở lại làm, hắn ta liền mở cuộc họp lệnh cho cấp dưới gây khó dễ cho công ty tên Thừa Vận này, thế nhưng hắn ta không ngờ được là, cái công ty Thừa Vận kia lại khó đánh sụp như thế, đến giờ vẫn đứng vững được ở thành phố này.