Nợ Người Một Tiếng Yêu

Chương 9: Muôn Hình Vạn Trạng




Nghĩ đến thái độ vừa rồi đối với Lê Minh Trí, Trần Cảnh Lam lại day dứt trong lòng.

Cô thực tình không muốn làm như vậy.

Chỉ có thể trách khi ấy cơn giận dữ bùng lên che lấp đi lí trí, khiến cô hành xử bồng bột thiếu suy nghĩ.

Không đúng! Từ khi nào cô lại trở nên ngu muội, thiếu công tư phân minh thế này? Hàng loạt vấn đề chen nhau ập đến khiến Trần Cảnh Lam ngứa ngáy, khó chịu trong lòng.

Vẫn biết trong cuộc sống sẽ có những kiểu người không ra gì, chỉ là cô không ngờ lại xuất hiện loại người vô sỉ như anh.

Chẳng những vô sỉ mà còn cao ngạo bố đời, thiếu tôn trọng người khác.

Ngồi trên xe buýt, Trần Cảnh Lam vắt óc thật kiệt nghĩ ra những cụm từ thích hợp để miêu tả về Diệp Dương.

Ngoài cái khuôn mặt được đúc kết tinh xảo cùng xuất thân bề thế ra, anh còn có cái gì? Bây giờ cô mói thấm được câu nói "đừng trông mặt mà bắt hình dong".

Cuộc sống đúng là muôn hình vạn trạng.

Chiều, Trần Cảnh Lam vẫn hạ quyết tâm đến Milky Barkery.

Phần vì mỗi buồn âm ỉ trong lòng cần được giải tỏa, phần cũng vì muốn xin lỗi Lê Minh Trí về thái độ không đúng của mình ban sáng.

Tâm trạng buồn bực khiến Trần Cảnh Lam không muốn đi bộ.

Cô liền trích ra một khoản nhỏ trong quỹ tiết kiệm để gọi taxi.

Trần Cảnh Lam uể oải tựa đầu vào cửa xe.

Cô nâng mắt nhìn ra ngoài, ánh mắt có chút bơ phờ.

Qua khung cửa kính, những dãy bằng lăng đã trụi gần hết lá lướt qua thật nhanh, tựa như thước phim được tua.

Bằng lăng hết, lại có liễu rủ ven hồ.

Mùa hè ấy, lầm đầu tiên cô đến Hà Nội, được anh dẫn đường đến Milky Barkery chính là trên con đường này.

Đáy lòng Trần Cảnh Lam lại âm ỉ chút bực bội.

Con người đáng ghét ấy quả thực không đáng để cô phải nhớ đến.

Trần Cảnh Lam nhắm mắt, hai hành lông mi đen dài khép lại, an tĩnh.

Cô tranh thủ chợp mắt một lúc.

Không quá nửa tiếng sau, xe dừng lại.

Trần Cảnh Lam gật gù, giật mình tỉnh giấc.

Cô đã định nghĩ xem sẽ xin lỗi Lê Minh Trí thế nào, kết quả não bộ lại lười biếng không chịu suy nghĩ, rơi vào trạng thái nghỉ ngơi.

Giờ thì hay rồi, cô phải ôm một bụng áy náy mà đến đây.

Trần Cảnh Lam giật nhẹ chiếc chuông.

Tiếng kêu hôm nay không được thanh thoát, trong trẻo như thường ngày, cũng ngượng ngập giống như cô vậy.

Cánh cửa gỗ được mở ra nhanh chóng.

Lê Minh Trí nhìn thấy Trần Cảnh Lam, nụ cười lại theo thói tươi lên mấy phần

Trần Cảnh Lam cười gượng:

- Chào anh..

- Em vào đi!

Cậu nghiêng người, mở lối cho cô.

Trần Cảnh Lam bước vào, phong thái quả thực không tự nhiên như thường ngày.

Hôm nay ở tiệm chỉ có mình Đông Huy.

- Chào anh Huy.

Đông Huy nhận thấy giọng Trần Cảnh Lam ỉu xìu.

Sáng nay vừa mới đến trường nhận lớp, chiều nay lại thành con người mất hết sức sống.

Chẳng lẽ cô gặp chuyện gì?

Cậu gật nhẹ, lại nhấp thêm ngụm cafe.

Trần Cảnh Lam ngồi xuống ghế, không ngừng bấu bấu ngón tay, nét khó xử dần lan trên khuôn mặt.

Cô chưa biết nên xin lỗi Lê Minh Trí thế nào nữa..

Cậu vẫn hồn nhiên đi pha trà cho Trần Cảnh Lam.

Đến khi Lê Minh Trí đặt tách trà bốc hơi nghi ngút trước mặt cô, ngồi xuống ghế bên cạnh, sự lo lắng trong người Trần Cảnh Lam lại tăng thêm mấy phần.

- Anh..

anh Trí..

Giọng cô chứa đầy sự hối lỗi, nhưng khi truyền đến tai Lê Minh Trí và Đông Huy lại chẳng khác gì một con thỏ non đang phải chịu ấm ức.

Trần Cảnh Lam siết lại hai bàn tay, có chút gắt gao.

Cô vội cúi đầu, luống cuống:

- Chuyện sáng nay, em thật sự xin lỗi..

Đông Huy thần người, ánh mắt vô tình liếc qua Lê Minh Trí.

Cậu cũng bị hành động của cô dọa cho một phen.

Cái thái độ gượng gạo mà cậu thấy từ khi Trần Cảnh Lam bước vào đây, đều là vì chuyện này sao?

Minh Trí bật cười, xoa nhẹ đầu cô:

- Ngốc! Anh không để ý!

Cô nâng mắt lên nhìn.

- Thật sự không để ý.

- Cảm ơn anh!

Giọng cô thật nhỏ, thật mềm khiến trái tim cậu xao xuyến.

- Vậy nói anh nghe, sáng nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô bé công tư phân minh của chúng ta nổi cáu với cả anh vậy?

Bốn chữ "công tư phân minh" từ miệng cậu thốt ra làm cô á khẩu.

Trần Cảnh Lam cắn môi, do dự.

Keng một tiếng, chuông ngoài cửa lại reo.

Ngoài Trần Cảnh Lam, ai cũng biết người có thể giật chuông kiểu này chỉ có một.

Cô giật mình, tâm trạng bồn chồn lại thêm mấy phần khó chịu.

Tiếng chuông khô khốc, chứng tỏ chủ nhân cũng chẳng hề có chút nhã ý.

Não bộ Trần Cảnh Lam đột nhiên đi lệch hướng.

Cô cứ vậy ngồi nghĩ ra hàng đống câu từ phê phán người đã giật chuông.

Vấn đề Lê Minh Trí đưa ra gần như đã bay khỏi đầu, tản mát đến một phương trời xa xôi.

Nên nói thế nào đây..

Thô lỗ, cọc cằn, thiếu tinh tế? Và còn..

Những câu từ bình phẩm còn chưa thể nghĩ ra hết, bóng người cao ráo trước cửa đã khiến cô giật thót.

Sau lưng Trần Cảnh Lam tựa như có luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, xuống đến tận xương chậu.

Nhịp thở của cô vì lo lắng mà nhanh hơn mấy phần.

Màu áo xám tro quen thuộc, và cả khuôn mặt góc cạnh không tì vết.

Lại thêm đôi mắt đen tuyền luôn ánh lên khí tức cao ngạo pha chút uể oải.

Nhìn đi nhìn lại, cô vẫn không biết tại sao những người khác có thể điên dại vì anh.

Hay bởi trong lòng cô vốn đã có thành kiến với Diệp Dương nên ý nghĩ luôn chất chứa sự hẹp hòi?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.