Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 74: ”Cứu”




“Lên du thuyền hóng gió,em đi vì ba mẹ bắt em phải tiếp xúc người đàn bà kia”

“Hàn Ngôn Viên,em đừng có gọi người ta đàn bà này nọ,người ta là thiên kim tiểu thư đấy,họ Hàn tuy không nhờ vào mối hôn sự này,nhưng ít nhất cũng là môn đăng hộ đối “

“Anh…lại giống mấy ông cụ bà lão họ Hàn rồi,đau hết cả đầu” dáng vóc cao lớn,tóc chải xước lơi rơi nhìn thật lãng tử,mũi hắn cao môi hắn mỏng cong,răng trắng tinh và đều tấp.Hắn là cậu ba một tập đoàn chuyên ngành thời trang và lĩnh vực giải trí không ai không biết

Hàn Ngôn Viên và Hàn Ngôn Tĩnh đang bàn luận về vấn đề hôn sự,thì đúng lúc họ nhìn thấy dưới nước có một cái gì giống như cái gối màu trắng?

“Cái gối?hay thây ma vậy anh hai?đã bảo đừng bao giờ đi đến chỗ hẻo lánh,anh nhìn kỹ xem”bộ dạng của Hàn Ngôn Viên chắc chắn đây là lần đầu tiên nhìn thấy xác chết? hắn quăng luôn cả cái ly trên tay xuống biển gần bên cái bao trôi trôi lềnh bềnh trong đêm

… “cứu…”.

Nghe tiếng tõm gần ngay đầu mình,Vương Thừa Nhi đang ôm khối gỗ trôi lềnh bềnh bỗng ngẩn đầu lên nhẹ,thấy trong lòng mắt cô là một màu sáng rực trắng xoá vì đèn,cất tiếng gọi nho nhỏ…chắn chắn họ chẳng nghe gì rồi…

“Ma …ma …ngẩn đầu nhìn nhìn chúng mình”Hàn Ngôn Viên lùi về sau nhìn xuống nước thì thấy cảnh tượng mờ ảo trong đêm,ở dưới nước nó tạo hiệu ứng thực sự đáng sợ

“Bình tĩnh nào,là người”

“Người sao?cứu cô ta lên đi nào,để anh gọi người”Hàn Ngôn Viên nghe anh hai Hàn Ngôn Tĩnh nói là người thì hắn ta bình tĩnh lại có lẽ cậu ta chỉ sợ ma?

“Để anh xuống cứu,em tìm người đi”…

“Viên em điên à,có gì sao anh ăn nói với nhà được,cái thằng này”

“Àoooo”Hàn Ngôn Tĩnh chưa kịp cởi đôi giầy thì thấy em trai mình đã nhảy tùm xuống biển!

“Người đâu,đến đây mau,cứu người”trên thuyền có 5 vệ sĩ theo hộ tống hai anh em,cũng chạy lại tiếp ứng

Người ở giữa Thuyền nghe thấy vậy cũng chạy ra ngoài đầu du thuyền nghe ngóng”Hàn Ngôn Viên,anh sao vậy?” Cát Tiểu Du chạy ra ngoài la ó(tiểu thư tập đoàn Cát Hựu)

“Sao lại nhảy xuống,cứu người đi mau lên,cứu anh ấy lên đây” Cát Tiểu Du một lần nữa Không tin vào mắt mình…khi Vương Thừa Nhi được đưa lên bờ trong tình trạng ướt nhem và vết bắn gần ngực…

“Gọi người tới,cô ta có vẻ trúng đạn”Hàn Ngôn Viễn cởi chiếc áo trắng còn đang ướt sũng bịt miệng vết thương bên ngực trái của cô,hắn vạm vỡ cao lớn,da thịt rắn rỏi,từng giọt nước còn vương trên da hắn chảy xuống theo đường cong của cơ bắp,ai cũng há hốc mồm người còn lấy điện thoại ra chụp,bị hắn trừng mắt,khác với vẻ cười cợt sợ ma khi nãy,hắn hiện nguyên hình một con dã thú đang gầm gừ”dẹp ngay”hắn thật quyến rũ trong mắt Cát Tiểu Du có lẽ hắn cũng là Nam Vương trong giới nổi tiếng

Hắn bế thốc cô lên đi thẳng vào phòng hắn,Cát Tiểu Du lầm bầm trong miệng”cô ta sao xuất hiện ở đây,tại sao vậy,quan trọng là tại sao Hàn Ngôn Viễn lại quan tâm cô ta vậy?”

Cát Tiểu Du chạy theo thì bị hắn sai vặt”đi lấy nước ấm và khăn sạch,kèm theo dụng cụ y tế…”

Hắn nhìn sang Hàn Ngôn Tĩnh”anh gọi người tới chưa”

“Đang tới mất 20phút để họ đến đây”

“Cô ta là ai mà em làm như vậy mai lên trang nhất”

“Nhanh đi,nếu cô ta chết trên thuyền này thì Đoàn Thiếu Dương giết cả nhà chúng ta đấy”

“Thiếu Dương…trời ạ…” Hàn Ngôn Tĩnh lấy điện thoại ra gọi gấp gáp,có lẽ hai anh em đã nhìn ra cô gái hay lên trang nhất rồi….

“Sao cô ta lại ra nông nổi này?”Hàn Ngôn tĩnh là người điềm đạm,suy nghĩ sâu nên từng việc hắn làm đều hỏi rõ ràng

“Cứu người trước đã “

Cát Tiểu Du bước vào thì hai anh em họ im lặng

“Cát Tiểu thư tôi nhờ cô một việc,cô thay quần áo và cầm máu cho cô ta trước “ nói xong hắn bước ra ngoài chỉ để lại hai người,chắc phải gọi là kẻ thù không đội trời chung của Cát Tiểu Du…

“Cơ hội đây rồi” thấy Vương Thừa Nhi im lặng nằm trên giường mặc cho Cát Tiểu Du thay quần áo…trên người cô có vét thương cũ mới đều được nhìn rõ ràng…

“Không ngờ có ngày kẻ thù của mình ra nông nổi này”Cát Tiểu Du lấy cái khăn ấn mạnh vào vết thương,”chết đi “

Hay tay ấn mạnh xuống ngực trái Vương Thừa Nhi,gương mặt trắng bệt,cộng thêm trong cơn mê mơ hồ cô cảm thấy lòng ngực đau đến mức xé gan xé mật,nước nước cô tuông vô thức,bên tai cô nghe một giọng nói vang lên”chị hai,tỉnh dậy,…Nhi Nhi của mẹ tỉnh dậy đi con mạnh mẽ lên…”

Một tay cô nắm lấy hai tay của Cát Tiểu Du,”bỏ …ra…”

Cát Tiểu Du dù gì cũng là cành vàng lá ngọc lần đầu tiên bị hù doạ đến vậy…”cô cô…còn tĩnh sao”

Cát Tiểu Du bỏ chạy ra ngoài vì sợ …nếu mọi người mà biết cô ta cố ý giết người thì coi như xong hình tượng bao lâu nay…

“Cát Tiểu thư xong chưa”?hai anh em nhìn Cát Tiểu Du bỏ chạy ra thì mở cửa phòng thấy Vương Thừa Nhi nằm sõng soài trên giường,cúc áo còn chưa gài”anh ra ngoài”

Hàn Ngôn Viên vơ lấy cái gối gần đó quăng thẳng vào mặt Hàn Ngôn Tĩnh

Thấy em trai có phản ứng vậy anh ta cũng quay lưng bỏ ra ngoài…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.