Sau khi tốt nghiệp Đại học, Tần Bích Vũ không có bạn gái nữa, tuổi của anh càng gần 30 thì thời gian độc thân càng ngày càng dài, người lớn trong nhà bắt đầu ba ngày hai bữa sẽ gọi anh về nhà, mà anh cũng dần dần quen mỗi lần về nhà thì trong nhà sẽ nhiều hơn một đống “khách”.
Bản thân là một người mẫu mực của nhà họ Tần, từ trước đến nay Tần Bích Vũ không làm trái ý của người lớn, hơn nữa anh có biện pháp giải quyết mà không cần phản kháng lại ý của người nhà ── những người được cưng chiều đó sau khi được lĩnh giáo sự không thú vị và phục vụ khó khăn của anh thì sẽ không “la cà” ở nhà họ Tần nữa chứ nói gì đến nghe lời người lớn nhà họ Tần bồi dưỡng tình cảm với anh. Dù sao những nàng dâu mà người lớn trong nhà hướng đến, điều kiện chủ yếu là môn đăng hộ đối. Những cô gái hào môn đó được chiều chuộng từ nhỏ, cho đến bây giờ đều được người khác nâng niu trong lòng bàn tay làm sao chịu được lời từ chối uyển chuyển của anh?
Nhưng mà tham gia “Hồng Môn yến” nhiều lần anh cũng thấy mệt mỏi, chỉ cần một ngày anh không có lớp thì thánh chỉ sẽ được truyền xuống vào buổi tối hôm trước, đúng là oanh tạc anh.
Tần Bích Vũ không biết đó là do cái miệng rộng của thằng em họ anh, thuật lại lời nói “không cưới” lúc say rượu của anh cho cha mẹ nghe. Trời mới biết sau khi hai người nghe thấy thì mưu tính tất cả, muốn người thông minh có người thông minh, muốn dáng người có dáng người. Quả thật có thể đi tranh cử mười người kiệt xuất để tính toán cho người gương mẫu nhất nhà họ Tần, một đám người đều đã u buồn đến sắp chết.
Lại tình cờ được nghỉ lễ Nô – en dài, Tần Bích Vũ không mong đợi có một ngày nghỉ nhàn nhã, sáng sớm đã đi ô tô trở về nhà nhận mệnh.
Nhưng mà tình huống lúc đó có nhiều điều bất ngờ, “Tương thân yến” (= tiệc thân cận) của anh không giống với những gì cha mẹ mong đợi. Con gái lớn nhà họ Kim là con dâu hợp ý cha mẹ anh, lần này cô phụng mệnh cha mẹ đến nước Mĩ để sắp xếp tất cả cho em gái sắp học ở đại học Saint Laurent.
Nhà họ Kim và nhà họ Tần có làm ăn lui tới, , nhà họ Tần vừa vặn lại là chủ tịch của trường đại học Saint Laurent, hơn nữa là chủ nhà, lại trong ngày lễ Nô – en họ phải chiêu đãi chị em nhà họ Kim là đương nhiên. Tần Bích Vũ không mong kỉ nghỉ dài của mình sẽ được yên lành, anh cũng không muốn không làm tròn bổn phận của một chủ nhà nhưng mà ý đồ của người nhà làm anh đứng ngồi không yên.
Sau bữa ăn, chỉ cần một bữa ăn đủ để cha mẹ Tần làm cho ma nữ Kim gia quấn lấy cha mẹ Tần, nói là đi xem em bé ── năm ngoài nhà họ Tần có thêm hai thành viên mới. Đó là Tần Thương Hải là em trai nhỏ của Tần Bích Vũ và cháu nội Tần Lan Tư. Hai người này là tiểu quỷ hoạt bát khiến không khí nghiêm túc trong nhà họ Tần cũng giảm bớt, bây giờ lại là tâm can bảo bối từ trên xuống dưới của nhà họ Tần. Vì vậy, cả bàn ăn đều chạy đi chơi với em bé, chỉ để lại “nam chủ nữ chủ” bồi dưỡng tình cảm.
“Cảm giác bị ép thành đôi thật không tốt”. Chị cả nhà họ Kim mở miệng cười nói.
Tần Bích Vũ sửng sốt. Anh không thể phủ nhận, lúc nghe thấy câu này cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
“Xin lỗi, người nhà của tôi chỉ quan tâm đến tôi, thật ra thì cô Kim không cần để ý, trước mắt tôi cũng không có ý định lập gia đình”.
Chị cả nhà họ Kim mím môi: “Xem ra hai chúng ta có chung một ý rồi. Nếu đã là người giống nhau tôi cũng không ngại nói cho anh biết....”.
Chị cả nhà họ Kim rất biết quan sát và nắm chắc lòng người, cô thẳng thắn nói rằng mình đã có người trong lòng nhưng mà bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà không có được sự ủng hộ của người nhà, nói xong lại hỏi Tần Bích Vũ vì sao không có ý định lập gia đình.
Rất kỳ lạ, hôm đó chị cả nhà họ Kim hỏi Tần Bích Vũ rất nhiều vấn đề, có những vấn đề mà bình thường anh sẽ không nói với người ngoài nhưng mà dưới sự dẫn dắt của cô anh vẫn thành thật trả lời. Anh chỉ có thể nói là cuộc sống của anh không thú vị, nếu như một người đàn ông chỉ biết nghiên cứu sánh với một nữ cường nhân trong giới kinh doanh thì thật không hợp.
Nhưng mà ít nhất thì bắt đầu kỉ nghỉ Nô-en rất tốt, nếu như hai người đã thẳng thắn, hai người không thể nào miễn cưỡng ở chung một chỗ thì anh có thể yên tâm là đúng với cương vị chủ nhà, thỉnh thoảng dẫn đường cho hai chị em nhà họ Kim, trong lòng cũng không thấy vướng mắc. Còn người nhà thích nghĩ sao thì nghĩ, muốn mong đợi gì cũng không quan trọng. Anh thầm nghĩ, không nói ra thì có thể được mấy tháng yên tĩnh.
Anh hoàn toàn không phát hiện ra ── hoặc là nói, anh khong hề nghi ngờ cái gì ── từ sau bữa ăn tối đầu tiên, sau khi anh và chị cả nhà họ Kim đạt thành một nhận thức chung thì bọn họ rất ít có cơ hội ở chung một chỗ, mặc dù có nhưng ở giữa cũng sẽ có một người là Kim Bảo Bối.
Kim Bảo Bối, ma nữ nhà họ Kim. Bốn chị em nhà họ Kim lần lượt theo thứ tự là: Bảo Châu, Bảo Ngọc, Bảo Tích, Bảo Bối. Từ tên gọi có thế xác định cha mẹ Kim không hề có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Vì thế mà Tần Bích Vũ cũng rất tự nhiên coi Kim Bảo Bối là em gái nhỏ của mình, có cô đi theo thì ý tốt của cha mẹ muốn anh và Kim Bảo Châu ở riêng với nhau sẽ không lúng túng.
“Anh Bích Vũ, em nên gọi anh là anh Bích Vũ hay là gọi anh là giáo sư Tần?”. Kim Bảo Bối cười hì hì hỏi một vấn đề, trong mắt lại lóe ra chút bướng bỉnh.
Ai cũng không thể phòng bị với cô gái nhỏ như thế, cô luôn cười hì hì, giống như con bướm nhỏ vui vẻ thỉnh thoảng lại hỏi anh một số vấn đề ngớ ngẩn, làm anh cũng cười hưởng ứng.
“Bây giờ không phải là ở trong trường, không cần phải gọi là giáo sư”.
“Bảo Bối đi học thích đi trễ lại mơ mơ màng màng, Bích Vũ, nếu như con bé quá phận thì anh cần làm gì cứ làm”, Kim Bảo Châu ngồi cách bọn họ không xa, một tay ôm mặt, một tay ném thức ăn cho cá xuống hồ, cười nói: “Không cần xuống tay lưu tình”.
“Em không vậy”, lúc này Kim Bảo Bối giống như là tiểu bạch thỏ.
Có phải những cô gái trẻ tuổi sẽ giống như cô ấy? Tần Bích Vũ mất hồn trong nháy mắt, đã từ lâu rồi anh mới phí tâm vào một nơi trừ nghiên cứu và người nhà. Anh chính công vô tư với học sinh, dốc lòng truyền thụ nhưng anh nghiêm khắc, không phải là một thầy giáo gần gũi. Bây giờ nghĩ lại, anh phải thừa nhận học sinh của anh, dù là nam hay nữ, dù là bao nhiêu tuổi có lẽ trong mắt anh đều giống nhau, không có gì đặc biệt. Mặc dù anh có em gái nhưng Tần Phi Vân khác hoàn toàn với Kim Bảo Bối, từ nhỏ con gái nhà họ Tần đã bị gia quy nghiêm khắc gò bó, từ lâu đã không còn vẻ ngây thơ và lãng mạn.
Kim Bảo Châu cầm điện thoại di động nói có cuộc điện thoại quan trọng cần liên hệ, tạm rời đi. Kim Bảo Bối giống như con thỏ nhỏ vô tội khả ái, nhích lại gần.
“Anh Bích Vũ, anh có thể giúp em hay không?”.
Tần Bích Vũ cũng coi cô như một tiểu bạch thỏ ngây thơ, “Giúp em đi học trễ sao? Không được”.
“Mới không phải”. Kim Bảo Bối phồng má, “Em nghe nói năm thứ nhất đại học sẽ có cuộc thi nhưng mà em không phỉa tốt nghiệp từ trường trung học bình thường, sợ điểm sẽ rất kém... em nói...”.
Gương mặt của cô càng ngày càng hồng, Tần Bích Vũ phát hiện chỉ cần cô cười vui vẻ hoặc phơi dưới nắng thì mặt sẽ đỏ, ít nhất thì anh cho là vậy.
“Em sợ rằng em sẽ kém hơn so với người khác, những chỗ mà em không hiểu, anh có thể dạy em không?”.
Ai cũng không thể cự tuyệt cô gái nhỏ đáng yêu như vậy, hơn nữa Tần Bích Vũ luông thích một học sinh nghiêm túc.
“Đương nhiên được”.
Kim Bảo Châu cũng lén nhờ anh chăm sóc cô em nhỏ này, Kim Bảo Bối đúng là bảo bối trong gia đình, đến nước Mĩ học, người nhà không ai không lo lắng. Tần Bích Vũ là một người anh rất yêu thương em gái và em trai của mình, hơn nữa em trai em gái cũng rất nhỏ, anh có thể hiểu được quan tâm đó. Còn nữa, lấy giao tình của nhà họ Kim và nhà họ Thần thì đây cũng là trách nhiệm không thể thoái thác.
Vì vậy trong kì nghỉ dài hạn, mọi người thường xuyên thấy Tần Bích Vũ đi riêng với Kim Bảo Bối. Tần Bích Vũ không suy nghĩ nhiều, anh còn rất thích cô học sinh này. Nghiêm khắc mà nói thì cô giống như em gái, dù sao anh đối với học sinh cũng nổi danh là “thiết diện vô tư” mà Kim Bảo Bối là em út trong nhà, bình thường sẽ ăn vạ, làm nũng, giả bộ đáng thương, nhìn thấy cô như vậy anh thật không có cách.
Tần Bích Vũ luôn dậy rất sớm, lúc ở nhà thì vào sáng sớm anh sẽ lặn, bất luận là mùa nào. Làm anh kinh ngạc chính là cô gái nhỏ cũng giống như anh. Sáng sớm anh đi lại trong nhà thì Kim Bảo Bối sẽ vui vẻ chào hỏi anh. Vì vậy có một hai ngày anh sẽ chỉ bài cho cô vào sáng sớm.
“Hiểu chưa? Sau đó phân tích cái này cho đến.....”. Tần Bích Vũ cầm biểu đồ phân tích trên tay, thấy Kim Bảo Bối lại lộ ra ánh mắt đáng thương thì trên trán lộ ra ba đường vạch đen. Anh không nói gì, một lúc sau mới mở miệng, “Sao... Làm sao thế?”.
Kim Bảo Bối đỏ mặt, cả người co lại thành quả bóng nhỏ, “Em xin lỗi, em biết là anh Bích Vũ dạy em rất vất vả, nhưng....”. Nuốt nước bọt, mặt cô càng đỏ hơn: “Em đói bụng.....”.Cô lặng lẽ nhìn Tần Bích Vũ bằng đôi mắt to sáng.
Một cô bé, mở to mắt vô tội nói với bạn rằng cô ấy đói ── đúng là khiêu chiến với cảm giác áy náy của đấng mày râu.
Tần Bích Vũ có phần dở khóc dở cười, càng cảm thấy thất bại.
“Xin lỗi, anh không để ý thời gian, chúng ta đi ăn cơm trước”. Anh đứng dậy, nhìn vẻ mặt tươi cười của cô như ánh mặt trời, còn khóe léo dọn sạch sẽ mặt bàn, sau đó đứng lại chờ anh, chờ anh đưa cô đi ăn bữa ăn ngon.
Tần Bích Vũ nghĩ, nếu như Kim Bảo Bối chọn môn học của anh, anh có thể thiết diện vô tư được sao? Anh nhìn cô vui vẻ kéo cánh tay anh, mặc dù trái tim cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô nhưng mà anh vẫn cảm thấy không tốt lắm....
“Thầy, thầy có nhớ không....”.
“Hả?”, Tần Bích Vũ phục hồi lại tinh thần, không nghe rõ lời nói của Kim Bảo Bối.
Kim Bảo Bối nhìn anh, nét mặt không cợt nhả. Không biết có phải là ảo giác hay không mà Tần Bích Vũ cảm thấy nét mặt thâm trầm đó làm người khác sợ hãi. Nhưng chỉ trong mấy giây, khuôn mặt của cô lại tràn đầy tươi cười.
“Anh Bích Vũ, anh đã đến Đài Loan chưa?”.
Tần Bích Vũ cười chính mình đã quá đa nghi, “Đã đến. Mấy năm trước anh phải chỉnh lại học trình, lúc ấy anh từng đến đại học Saint Laurent ở Đài Loan, dạy thay cho thầy giáo anh”.
“Chỉ thế thôi?”.
“Lúc đó đi công tác nên không có ấn tượng sâu”. Hơn nữa anh rất sợ nóng, anh luôn yêu cầu mình mắc sơ mi đeo caravat, không thể mặc quần áo xốc xếch trước mặt người khác. Anh ở Đài Loan mấy tháng đến lúc kết thúc nghỉ hè, lúc đó cũng là tháng chín nhưng anh nghi ngờ cái nóng mùa hè của Đài Loan vĩnh viễn sẽ không kết thúc.
“Thật đáng tiếc”. Kim Bảo Bối bĩu môi, nằm trên ghế dựa đối mặt với Tần Bích Vũ luôn ngồi thẳng tắp, không hề có dè dặt và quy củ mà danh môn thục nữ nên có, chân còn lăng qua lăng lại.
“Đáng tiếc cái gì?”. Tần Bích Vũ không quen nhìn những cử chỉ lỗ mãng của người trẻ tuổi, và anh cũng không biết làm. Nhưng bây giờ anh không hi vọng để những lễ giáo nghiêm túc cũ kĩ gò bó cô nương hoạt bát vui vẻ trước mặt.
“Em muốn hỏi anh Bích Vũ đến Đài Loan thì đi những đâu rồi, về sau nhất định đến lượt em làm hướng dẫn viên du lịch cho anh”.
Tần Bích Vũ cười cười: “Đài Loan quá nóng”.
Kim Bảo Bối giống như nhớ tới cái gì yên lặng nhìn anh một lát rồi cười nói: “Thầy có thể đến vào mùa đông như thời gian này, hoặc đợi đến tháng ba lên núi A Lý Sơn ngắm hoa anh đào”.
Tần Bích Vũ không hỏi vì sao đột nhiên cô lại gọi anh là thầy, dù sao thì anh đúng là thầy giáo của cô, có lẽ cô nương đột nhiên thích? Hơn nữa gọi là thầy dù sao cũng thân thiết hơn là gọi giáo sư.
“Đáng tiếc là thầy sợ nóng, nếu là mùa hè thì đến Cao Hùng nhà chúng tôi, có bị cảm nắng không?”.
Tần Bích Vũ nhớ Kim gia chính là một gia tộc nổi danh ở Cao Hùng, “Thật là trùng hợp, năm đó ở Cao Hùng anh đã bị cảm nắng”. Có lẽ là trong mấy tháng đó, ngày nào anh cũng bị cảm nắng.
“Thầy, thầy phải nhập gia tùy tục, mặc T-shirt và quần đùi giống mọi người”. Trời nóng như thế mà mặc âu phục đeo caravat, rất nhiều nữ sinh đều cười anh ngốc.
“Đó không phải là dáng vẻ của một thầy giáo”. Anh kiên trì nói.
Kim Bảo Bối không phản bác lại anh, ngược lại đôi tay ôm gò má cười hì hì nhìn anh nghiêm túc nói. Chẳng biết tại sao ánh mắt của cô làm Tần Bích Vũ cảm thấy cả người nóng ran, rõ ràng cô rất đơn thuần, rất vui vẻ, nhìn anh rất chuyên chú....
Có lẽ bởi vì cô nhìn anh chăm chú. Mà anh luôn thấy mình không làm gì sao lại có thể khiến cô bé vui vẻ?
“Anh hai”. Con thứ ba nhà họ Tần, Tần Điện Thao xuất hiện mạo muội nhưng lại đúng lúc giúp anh thoát lúng túng. “Điện thoại của anh, là trường học gọi đến”.
Tần Bích Vũ đứng dậy thấy vẻ mặt thất vọng của Kim Bảo Bối thì đưa tay vuốt vuốt tóc cô ── cử chỉ thân mật như vậy rất xa lạ với anh. Trong mắt Tần Điện Thao thoáng qua một tia hứng thú, mà Tần Bích Vũ sửng sốt xấu hổ một lúc, vội vàng bước nhanh rời đi.
Kim Bảo Bối duy trì tư thế giống như không phát hiện được gì.
Tần Bích Vũ vừa đi xa, Tần Điện Thao bước tới, ngồi xuống vị trí cũ của Tần Bích Vũ.
“Tiểu ác ma, anh có một giao dịch với em nhé?”.
Khác với Tần Bích Vũ nghiêm túc bảo thủ, khuôn mặt Tần Điện Thao lúc nào cũng tươi cười, lịch sự nho nhã, nhân duyên cũng rất tốt. Nếu như anh ta và Tần Bích Vũ đứng chung một chỗ giống như đối lập hoàn toàn, ai cũng muốn đến gần anh ta và tránh xa Tần Bích Vũ. Nhưng Kim Bảo Bối biết, nếu như Tần Bích Vũ là người mặt ác tâm thiện thì Tần Điện Thao tuyệt đối là người ngược lại!
Kim Bảo Bối lười biếng, không ngẩng đầu lên: “Anh có thể tốt bụng làm ra chuyện gì? Em không cần”.
“Anh cũng có tình cảm anh em, giúp em cũng là giúp anh hai của anh, em cần gì phải lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử thế?”. Hai chân Tần Điện Thao bắt chéo, nhàn nhã nói.
Tin lời anh ta nói mới là ngu ngốc, nhưng dù sao nghe một chút cũng sẽ không mất một miếng thịt, “Nói đi”.
“Em muốn hợp ý, nước chảy đá mòn nhưng nếu dùng chiêu này phải đợi đến khi anh hai thành lão già mới hiểu ý em”.
“Anh mới là lão già”. Kim Bảo Bối lườm anh ta.
Tần Điện Thao cười cười nhìn dáng vẻ bảo vệ người yêu của cô, chắc là phỏng đoán của anh không sai?. “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là đã có một người cũng có ý tưởng giống như em, hơn nữa đã cố gắng rất nhiều năm, kết quả em cũng biết đấy”. Hàm súc là tốt nhưng nếu hàm súc với một cọc gỗ thì đợi đến khi hai người đều hóa đá cũng không nở hoa!
Dáng vẻ lười biếng của Kim Bảo Bối biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cảnh giác giống như con báo nhỏ đang săn thú.
“Là ai?”.
“Đây là nội dung thứ hai của cuộc giao dịch, anh không ngại nói cho em biết đâu”.
“Không cần”. Cô có thể tự tìm ra!
“Thật ra muốn bắt được anh hai rất đơn giản, anh hai là một người bảo thủ. Em chỉ cần để cho anh hai cảm thấy anh ấy phụ em thì anh ấy sẽ phụ trách tới cùng!”.
“Thế sao anh không nói những lời này với cái cô gái đã nỗ lực thật lâu?”. Người ta đã cố gắng nhiều năm như vậy, lại bị một người ngáng đường như cô hoành đao đoạt ái, rất đáng thương!
Nhưng tình trường như chiến trường, Kim Bảo Bối nhất định không nhân từ với kẻ địch. Dù sao thì bây giờ Tần Bích Vũ không có nhãn mác sở hữu, tất nhiên ai cắm cờ trước người đó thắng!
“Thứ nhất, bởi vì em có thứ mà anh cần”, cũng làm cho giao dịch có giá trị. “Thứ hai, đây là bí mật”. Anh ta sẽ không nói sớm cho tiểu quỷ này biết, cho dù là chiến thuật tập kích bất ngờ có hiệu quả, hoặc là có nguyên nhân khác. Tóm lại, lần đầu tiên anh hai chấp nhận ở riêng cùng cô, thậm chí còn để hỉ nộ ái ố của cô trong lòng, vì cô không vui mà cảm thấy áy náy. Đó là kỳ tích.
Anh hai vẫn luôn phòng bị với con gái, ở chung với học sinh nữ cũng thế. Mà người nhà bức hôn càng làm anh hai bắt đầu coi những cô gái người nhà đưa đến là thú dữ.
Mà cô gái nhỏ Kim Bảo Bối này, giả trang thành tiểu bạch thỏ vô tội, quang minh chính đại chui vào trong tường đồng vách sắt của anh hai, người nhà anh cũng nói kỳ lạ.
Canh bạc này không biết có phải là kỳ tích không nhưng tất cả mọi người đều vui vẻ, không phải là rất đáng giá sao?
Kim Bảo Bối chả quan tâm cái bí mật của anh ta, cô không có hảo cảm với Tần Điện Thao, cô chỉ quan tâm trận chiến của cô có đánh thắng không thôi. “Anh có gì để giúp em? Mà em có thứ gì anh cần?”.
“Cũng không có gì, em cung cấp những tin tức mà anh muốn, anh cũng cung cấp những tin tức mà em muốn”.
“Vậy thì phải xem anh muốn biết cái gì, và những thông tin anh cung cấp cho em là đồ bỏ đi hay là vàng”. Coi cô là đứa trẻ ba tuổi chắc! Nếu như anh ta đưa cho cô một thông tin không đúng, hoặc một thông tin mà người đi đường cũng biết, không phải là cô bị chơi xỏ sao?
Vả lại, nếu nói đến tin tức cô có mà tên này muốn, tám phần có liên quan đến người khác.... Cả người Kim Bảo Bối đề phòng nhưng cô không muốn loạn trận tuyến trước mặt Tần Điện Thao, không thể làm gì ngoài giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Thật ra thì nói cho em biết anh cũng không tổn thất cái gì còn có thể bán anh hai ế hàng ra ngoài”, anh ta buồn cười nhìn Kim Bảo Bối không để ý đến anh ta cũng trợn mắt nhìn anh ta một cái, tiếp tục nói: “Cho nên anh có thể nói cho em biết, tửu lượng của anh hai cực kỳ kém, rượu độ cồn cực thấp cũng không được... mà em chỉ cần nói cho anh biết Khiết Nhi ở đâu là được”.
Quả nhiên là việc này! “Đây đâu phải là bí mật? Em chỉ cần đi hỏi người giúp việc trong nhà anh là có thể có được tin tức tương tự, hơn nữa, anh ăn gian!”.
Khiết Nhi là hàng xóm kiêm chị khóa trên trường cấp hai của Kim Bảo Bối, cũng là bạn tốt của chị hai, là người lớn lên cũng chị em nhà họ Kim. Khiết Nhi xảy ra một số chuyện với anh em nhà họ Tần, thành thật mà nói thì Kim Bảo Bối cảm thấy chị ấy rất xui xẻo, bởi vì chị ấy đụng vào toàn yêu ma quỷ quái của nhà họ Tần.
Tất nhiên là nhà họ Tần cũng có người đàn ông tốt, ví dụ như Tần Bích Vũ, các anh em khác trong nhà tuy không ưu tú như Tần Bích Vũ nhưng cũng không quá kém ── đó là thành kiến và thiên vị của Kim Bảo Bối. Tóm lại, chị ấy đụng phải hai người nên bị cách ly nhất của nhà họ Tần, một là Tần Điện Thao mưu mô, hai là kho thuốc nổ di động Tần Thao Thần. Chị ấy không giải quyết được bài tập tam giác này nên ném vấn đề này cho ông trời giải quyết ── chị ấy đi du lịch, chơi khắp nơi. Sau đó nói với anh em nhà họ Tần, người nào tìm được chị ấy trước, chị sẽ gả cho người đó....
Cực kỳ loạn, nhưng Kim Bảo Bối tin rằng mục đích chính của chị ấy chính là trốn, sau đó khiến hai người này biết khó mà lui.
Tần Điện Thao cười cười, “Chuyện này chỉ có người nhà biết, anh hai biết tửu lượng của mình kém nên theo tính của anh ấy, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì ở bên ngoài, em có hỏi những người khác cũng vô ích.”
Sau đó, khóe mắt Tần Điện Thao liếc thấy Tần Bích Vũ nghe điện thoại xong đang đến, trong đầu nảy ra một trò đùa dai. Anh ta nghiêng người về phía trước, hai tay đăt trên bàn, vây Kim Bảo Bối giữa hai cánh tay của anh ta, cúi người sát gần cô, vẻ mặt cưng chiều, nói chỉ hai người nghe được. “Anh rất hi vọng sẽ có ngày được gọi em là chị dâu, về phần giao dịch của chúng ta, phải xem lương tâm của chị dâu rồi”.
Thấy anh hai phát hiện ra “chuyện tốt” của anh ta mà không tránh ra còn chạy nhanh đến, hứng thú trong mắt Tần Điện Thao tăng lên. Anh ta còn cô ý quay đầu về phía anh hai, từ góc độ đó nhìn sang, e rằng ai cũng nghĩ rằng anh ta đang hôn Kim Bảo Bối.
Kim Bảo Bối lại không phát hiện ra trò đùa của Tần Điện Thao.
Đáng ghét, anh ta cho rằng Kim Bảo Bối cô dễ bị dọa lắm sao? Cô rất không phúc nói, “Chờ em xác định tin tức của anh có hiệu quả thì bàn tiếp!”. Kim Bảo Bối cô ghét nhất là bị uy hiếp!
“Điện Thao”. Giọng nói của Tần Bích Vũ lạnh hơn bình thường.
Tần Điện Thao lui ra, luống cuống tay chân, mặt cũng lúng túng, làm Kim Bảo Bối không hiểu.
“Anh hai....”. Vẻ mặt của anh ta còn lúng túng và thẹn thùng khiến Kim Bảo Bối trợn to mắt.
Cô muốn ói! Cái tên này không đi làm diễn viên thật lãng phí thiên phú! Sau đó, cô nghĩ đến hành động lúc nãy của Tần Điện Thao thì hiểu ra.
Cô nên cảm ơn anh ta lo nhiều hay là buồn vì anh ta nhiều chuyện? Kim Bảo Bối tức giận nghĩ. Cô còn không biết cảm giác của Tần Bích Vũ với cô là gì, tùy tiện sử dụng phương pháp khảo sát này, nhỡ Tần Bích Vũ nghĩ cô và Tần Điện Thao đang quen nhau thì người luôn coi trọng người nhà như Tần Bích Vũ sẽ càng khách khí với cô!
Cho nên, Tần Điện Thao đang xem náo nhiệt phải không? Anh hai của anh ta có thể vì không tranh giành gia nghiệp với anh cả mà chọn làm giáo viên, làm sao anh có thể vì một người phụ nữ mà anh ấy chưa xác định tình cảm, ghen với em trai anh được. Kim Bảo Bối như con thỏ bị kinh sợ, vội vàng đẩy Tần Điện Thao ra, trốn ra sau lưng Tần Bích Vũ, tay nhỏ níu lấy ông tay áo của anh.
Trong mắt Tần Điện Thao lóe lên tia kinh ngạc và ánh cười. Được lắm, bây giờ ân nhân là anh ta lại bị đá ngược lại.
Tần Bích Vũ thấy phản ứng của Kim Bảo Bối thì sắc mặt càng trầm xuống. Ngay cả Kim Bảo Bối núp sau lưng cũng thấy sống lưng của anh cứng lại, bắp thịt cũng căng ra, cánh tay vươn ra làm động tác bảo vệ.
“Điện Thao”. Giọng nói Tần Bích Vũ mang mùi thuốc súng rất nồng. “Kim tiểu thư là khách nhà chúng ta, nếu để anh biết ai làm ra hành động khiếm nhã với cô ấy, anh sẽ không khách khí đâu!”.
Tần Điện Thao cười lén, liếc mắt nhìn Kim Bảo Bối đang núp sau lưng Tần Bích Vũ đang làm mặt ngáo ộp với anh ta. Vẻ mặt anh ta áy náy: “Xin lỗi, nhất thời anh không kìm được... Bảo Bối, anh xin lỗi....”. Anh ta cố ý nói với giọng mập mờ.
Kim Bảo Bối nổi da gà, không muốn suy nghĩ âm mưu của Tần quỷ kế. Cô càng ra vẻ đáng thương nép vào cạnh Tần Bích Vũ, dựa vào cơ thể cao lớn mang lại cảm giác an toàn cho cô, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc. Đáng tiếc ở trước có con sói, chỗ này không nên ở lâu!
Cô ngẩng đầu lên, đáng thương nói: “Anh Bích Vũ, chúng ta có thể đi được không?”.
Tần Điện Thao không biết là anh hai cọc gỗ cũng có thể có vẻ mặt phong phú như thế. Vẻ mặt nhìn Kim Bảo Bối và nhìn em trai là anh, một giống như thiên sứ, một lại giống ma quỷ!
Được! Anh hai là người luôn đặt anh em ở vị trí thứ nhất đấy!
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo!”. Tần Bích Vũ trấn an nói, không thèm nhìn Tần Điện Thao mà hộ tống con thỏ nhỏ bị hoảng sợ. Kim Bảo Bối len lén quay đầu nhìn Tần Điện Thao cười.
Tần Điện Thao hồi phục bộ dạng công tử hào hoa phong nhã, cười tao nhã lịch sự, nhưng Kim Bảo Bối biết đây là nụ cười Satan. Tần Điện Thao chỉ chỉ Kim Bảo Bối, lại chỉ chỉ trái tim mình.
Kim Bảo Bối trợn mắt, xoay người coi như không thấy.
Hỏi lương tâm của cô đúng không? Hừ, xin lỗi, lương tâm của Kim Bảo Bối chỉ có một xíu, không khéo dùng toàn bộ trên người của người khác rồi, ha ha!