Nợ Em Một Hôn Lễ

Chương 36: Hôn




Suốt quãng đường về nhà Tử Hi rất vui vẻ cùng Tiểu Bảo nói chuyện phím.

Lục Bách Phàm đạp xe chở vợ và con trai bon bon về đến cổng lớn thì ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Chiếc xe đạp đột nhiên dừng lại khiến hai người đang mãi nói chuyện cũng phải im lặng, Tử Hi lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Nhận thấy Lục Bách Phàm không trả lời, Tử Hi có chút hoài nghi nhìn theo tầm mắt anh.

Ngay lập tức, hình ảnh người đàn ông tuấn mỹ đứng dưới góc cây ngô đồng cổ thụ dần hiện ra trong tầm mắt.

Là Lâm Trạch Diễn…

Đôi mày Lục Bách Phàm cau chặt, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng lúc nãy bỗng chốc hóa thành bão táp ầm ầm.

Anh đã từng nghe Lục Hàn Đông nói, người này là mối tình đầu của Tử Hi, là kẻ mà cô đã từng dùng cả tính mạng để yêu lấy.

Trong bửa tiệc tại Tử gia hôm ấy, anh cũng đã được chứng kiến màn cầu hôn của gã.

Một người đã sắp bước vào lễ đường như gã giờ phút này lại còn đến tìm vợ anh để làm gì?

Ban đầu Tử Hi kiên quyết mặc kệ gã, nhưng muốn vào nhà vẫn phải đi qua cổng lớn. Cô nghĩ một chút rồi nói: “Lục tiên sinh…”

Lục Bách Phàm gật đầu một cái: "Ừ”

Nhìn thấy người bước đến, Lâm Trạch Diễn liền đưa tay điều chỉnh lại trang phục.

Gã vì muốn gặp cô mà đã phải nhờ người điều tra khắp nơi, có trời mới biết khi nhận được tin cô sống ở đây gã đã vui đến nhường nào.

Chỉ là, hiện tại cô sống cùng ai thì không thể tra ra được.

“Tiểu Hi, anh đợi em lâu lắm rồi!”

Tử Hi đi đến trước mặt gã, như có như không nói: “Lâm thiếu gia, xin hãy gọi tôi là Tử Hi.”

Lâm Trạch Diễn có chút bất đắc dĩ: “Em vẫn còn hận anh và Minh Nguyệt sao?”

Tử Hi cười khẩy một cái: “Hận? Hai người đáng để tôi hận sao?”

Đúng là ban đầu cô đã rất hận họ, hận họ vì sao lại đối xử với cô như vậy.

Hận người em gái mà cô vẫn luôn yêu thương cho dù đã cướp đi tất cả của cô.

Hận người đàn ông mà cô bán mạng để yêu, cuối cùng lại làm ra loại chuyện phản bội cô.

Nhưng suy cho cùng, đó là lúc họ vẫn còn tồn tại trong trái tim này. Cho đến hiện tại, những thứ đó vốn đã theo con trai cô mà tan biến…

Nhìn ánh mắt giễu cợt của Tử Hi, trong lòng Lâm Trạch Diễn thoáng chút mất mát.

Lớn lên bên nhau khiến gã hiểu rõ người con gái này hơn ai hết, nhưng kể từ ngày đứa bé kia chết đi gã mới chợt nhận ra, vẻ bề ngoài mạnh mẽ cứng cõi của cô thực chất chỉ là lớp vỏ che đậy đầy rẫy những nổi đau tột cùng bên trong.

Lúc ấy gã mới muộn màng phát hiện, gã chẳng hiểu gì về cô cả…

Gã đã từng thật sự yêu cô gái này chưa?

Không! Gã vẫn luôn yêu cô gái này, nhưng hiện tại trái tim gã lại tồn tại thêm một Tử Minh Nguyệt.

Thấy Lâm Trạch Diễn không nói nữa, Tử Hi cũng không muốn đôi co liền chuẩn bị xoay người rời đi.

Đột nhiên, bả vai cô bị một lực mạnh kéo lại.

“Tiểu Hi, chờ…”

Lời còn chưa dứt, Lâm Trạch Diễn bất giác cảm thấy bầu không khí xung quanh dường như lạnh thêm vài độ, cổ tay gã lúc này cũng bị một lực mạnh bóp lấy.

Tử Hi bị doạ cho giật mình, cảm giác phía sau có thêm một người, lòng ngực người kia dán sát vào lưng cô, ấm áp đến dễ chịu:“Lục…Sếp đại nhân.”

Lâm Trạch Diễn bị bàn tay kia bóp đến đau rát, chỉ có thể buông Tử Hi ra.

Lúc này, gã mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa xuất hiện kia.

Đập vào mắt gã đầu tiên chính là vẻ đẹp có thể bức chết người của hắn, sau đó là thân hình cao lớn vững chãi, Tử Hi đứng phía trước hoàn toàn nằm gọn trong lòng hắn.

Hình như gã đã gặp người này ở đâu rồi, nhưng lúc này lại không thể nhớ được…

“Mẹ.”

Tiểu Bảo đi đến bên cạnh cô, đưa cánh tay ngắn ngủn đáng yêu của mình lên tỏ ý muốn được bế.

Tử Hi cuối người bế thằng bé lên, hôn một cái: “Bảo bối."

Nhìn thấy đứa bé kia, Lâm Trạch Diễn nhất thời hoàn hồn, đây là đứa trẻ đã đi cùng cô hôm đó.

Có điều…

Thằng bé này chính là một khuôn đúc ra từ người đàn ông kia.

Chẳng lẽ…

“Tiểu Hi, em kết hôn rồi sao?”

Tử Hi đang bận dỗ dành bảo bối nhà mình nên chỉ tùy tiện nói: "Thì sao?”

Lâm Trạch Diễn như không thể tin vào điều mình nghe thấy: “Không…không thể nào!”

Tử Hi thật sự không thể hiểu được, Lâm Trạch Diễn vốn đã có Tử Minh Nguyệt lại còn chạy đến đây tìm cô làm gì?

Cô cũng không rỗi tới mức đi chuốc lấy tai họa cho mình, tốt nhất là nên giải quyết nhanh gọn chuyện này, phải nghĩ ra cách gì đó để Lâm Trạch Diễn không đến tìm cô một lần nào nữa.

Trong vô thức, ánh mắt cô liếc về phía người đàn ông đang đứng cạnh mình…

Nhận thấy ánh mắt quyến rũ của cô, trái tim Lục Bách khẽ run lên: “Sao thế?”

Tử Hi nhìn anh không chớp mắt, vào đúng lúc anh đang không hiểu chuyện gì thì cô đột nhiên khiễng chân, hôn lên môi anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.