“Chủ tử, thật sự vẫn muốn đi dưới thời tiết thế này sao?” Mạnh Hào kéo dây cương xe ngựa, vẫn ưu tâm lo lắng như cũ.
“Đi.” Nàng đơn giản ra lệnh, lên xe ngựa. Đang đứng trên xe ngựa, trong phút chốc khóe mắt liếc thấy một cái bóng, nàng nhìn thấy ——
Hình như là một tên ăn xin đang đứng ở một góc dưới hành lang bên ngoài điếm, bàn tay hướng lên trên, dường như là đang cười, mơ hồ còn có thể nghe được người nọ tự lẩm bẩm, “Thiên sát hỏa, địa sát thổ, xung hợi sát đông, không nên xuất hành.”
Bạch Giai Thanh nhận ra hắn chính là tên ăn xin nói nhảm ở trong điếm ngày hôm qua. Giờ khắc này thấy bộ dạng hắn dọa thần dọa quỷ, nàng chỉ cong khóe môi, hoàn toàn lơ đễnh bước vào trong buồng xe.
Trong gió tuyết đoàn xe ngựa đi thẳng về phía trước.
Bạch Giai Thanh tựa trên vách xe, nhìn sổ sách chồng chất bên cạnh. Năm gần đây, Khánh Dục phường mặc dù buôn bán tưởng như hưng thịnh, nhưng chung quy không làm nàng hài lòng. Dù sao Đông Nhạc cũng không tính là rộng lớn, mà Tây Nhạc lại ngại địa vị Khánh Dục phường ở Đông Nhạc, không chịu để cho bọn họ vào làm ăn trong nước.
Có lẽ nên tìm kiếm quốc gia lớn hơn để làm ăn mà không cần bị trói buộc trong Đông Nhạc nho nhỏ này.
Nhưng các nước bên ngoài rất nhiều, Thiên Tước, Đông Liêu, Đông Dã, Bắc Lăng, Nam Lê, Tây Lương, Phượng Triều, Đại Chi, thậm chí xa hơn là Thánh Triều tam quốc. . . . . . Nên từ nơi nào bắt đầu cho đúng đây?
Nàng nghĩ đến xuất thần, bỗng bốn phía xuất hiện thanh âm huyên náo, giống như có người đang la hét gì đó, ngay sau đó, ngoài xe Mạnh Hào la lớn: “Chủ tử, ngồi yên trong xe, không được ra ngoài!”
“Sao vậy?” Nàng chấn động, ngón tay nắm chặt cửa sổ xe, muốn nhìn tình thế phía ngoài một chút.
“Khốn kiếp, sơn tặc lại dám cướp đường!” Mạnh Hào thấp giọng mắng một câu, “Chủ tử yên tâm, thuộc hạ sẽ bảo vệ ngài chu toàn!”
Rất nhanh, liền nghe đến tiếng binh khí va chạm cùng với tiếng người hô quát, điều này làm cho Bạch Giai Thanh rất khẩn trương. Nàng không nghĩ tới sơn tặc trên Thái Nhạc Sơn ở Tây Nhạc thật sự dám động thủ nơi biên giới hai nước, hơn nữa còn chọn đúng hôm khí trời tồi tệ thế này.
Xe ngựa bị buộc ngừng lại, nàng cũng chỉ là người tay trói gà không chặt, không thể đi ra ngoài, nhưng ngồi ở bên trong xe không thấy được bất kỳ tình hình gì bên ngoài càng làm cho nàng cực kỳ lo âu.
Đột nhiên, cửa xe bị người từ bên ngoài kéo ra, mắt nàng trợn tròn, là một sơn tặc đang cầm đao, xông đến cười hì hì với nàng, “Thì ra còn có một cô nương xinh đẹp ở chỗ này. Đi! Theo chúng ta trở về làm áp trại phu nhân. . . . . .”
Người nọ đi lên muốn đưa tay kéo nàng, nàng thuận tay cầm một bình trà nóng bên cạnh ném đi, nước trà vẩy vào người đối phương, người nọ đau đến nỗi kêu to, “Nha đầu này thật là đáng chết! Xem gia làm thế nào thương ngươi!”
Lời nói hung tợn theo hàn quang của lưỡi đao lại một lần nữa tiến vào trong xe, đang lúc nàng không biết làm gì thì người nọ lại đột nhiên liếc mắt, té xuống. Thì ra hắn bị một cái tiêu nhỏ cắm trúng trên lưng.
Một màn máu tanh làm Bạch Giai Thanh sợ hết hồn hết vía.
Mạnh Hào ở bên ngoài hô: “Chủ tử, ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Nàng ổn định lại tâm trạng, hai chân dùng sức đạp một cái, tử thi kia bị đạp ra ngoài.
Đột nhiên, có người chém trúng người đánh xe, con ngựa bị đau lập tức cất vó chạy gấp.
Bạch Giai Thanh nắm chặt tay vịn bên trong xe mới không bị bay ra ngoài.
Mặc dù tình thế khẩn cấp, nhưng nàng vẫn tỉnh táo suy nghĩ. Có lẽ mình nên bò đến phía trước nghĩ biện pháp cầm dây cương để ngựa không chạy đi quá xa?
Hoặc là trước mắt chạy khỏi trận này, nàng có thể bảo vệ tính mạng, hôm sau bọn Mạnh Hào trở lại tìm nàng là được.
Hai loại ý nghĩ trong lòng đan xen thật nhanh làm cho nàng trong lúc nhất thời không thể nào lựa chọn.
Bỗng nhiên xe ngựa chấn động, tiếp sau đó đầu ngựa lao xuống, sườn xe rơi thẳng, nghênh đón nàng là một vực sâu mấy trượng**.
**1 trượng = 10 thước
Theo hệ đo lường cổ ở Trung Hoa, do thước Trung Quốc cổ dài khoảng 0.333 mét nên 1 trượng bằng 3.33 mét.
Nàng cả kinh muốn kêu nhưng bốn phía trời đất quay cuồng, đột nhiên một trận đau đớn đánh úp lại làm cho nàng lập tức bất tỉnh, cái gì cũng không biết.
Có ánh lửa. . . . . . Rất nóng. . . . . . Nóng đến ấm áp. . . . . . Nóng đến giống như có thể làm cho người ta quên đau . . . . . .
Chậm rãi mở mắt ra, Bạch Giai Thanh rốt cuộc biết mình không phải đang nằm mơ, đúng là có ánh lửa cách mình bốn, năm thước. Bên cạnh, có một bóng đen không rõ hình dáng, chỉ mơ hồ thấy được bóng người bên đống lửa đang bận rộn làm gì đó.
“Mạnh Hào?” Nàng ngập ngừng nhớ tới tên thuộc hạ, theo trực giác người trước mắt cũng không phải là Mạnh Hào. Mạnh Hào khôi ngô hơn so với người này, cũng. . . . . . sạch sẽ hơn so với người này chứ?
“Tỉnh?” Một lời nói biếng nhác tiến vào tai khiến nàng lại cảm thấy quen thuộc, tiếp theo là một bóng đen tới trước mặt nàng, trong mắt nàng chính là một khuôn mặt giống như đã từng quen biết.
“Là ngươi?” Nàng xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đầu rất đau, nhưng xoa thế nào cũng không thể giảm bớt bất kỳ đau đớn nào.
“Ừ hừm, có thể nhận được người, xem ra mạng của cô vẫn được giữ lại, đầu óc cũng không bị đập hỏng.” Hắn trêu ghẹo nàng, dùng từ rất khắc nghiệt.
“Đây là đâu ?” Nàng nhìn quanh bốn phía, nhờ ánh lửa mới phát hiện hình như mình đang ở trong một sơn động.”Thủ hạ của ta đâu?”
“Không biết, đại khái là. . . . . . Bị sơn tặc giết chết?” Hắn nhún nhún vai, lại trở về ngồi cạnh đống lửa. Trên đống lửa còn có một con gà nướng đỏ hồng.
Tâm Bạch Giai Thanh trầm xuống, lập tức ngồi dậy, đầu không vẫn cảm thấy đau còn làm cho nàng muốn ngất xỉu, nhưng nàng vẫn dựa vào vách núi mà hướng ra ngoài, lúc duỗi cánh tay ra một trận đau nhức lại truyền đến, khi nhìn kỹ, thì ra nơi đó đã bị thương, chẳng qua là được một mảnh vải rách quấn kỹ.
“Nơi này cũng không có kim sang dược thượng hạng, chỉ có thể băng bó cho cô một chút.” Tên ăn xin kia nói.
“Đa tạ.” Nàng cũng không quay đầu lại.
“Này, cô đi đâu vậy?” Hắn ở phía sau kêu lên.
“Tìm người của ta.” Nàng bỏ lại một câu nói, cũng không quay đầu lại tiếp tục đi ra sơn động.
Bên ngoài, gió tuyết vẫn thổi như cũ, gió núi so với ban ngày dường như càng lạnh lẽo hơn, giống như dao găm cắt ở trên da thịt nàng, đau đến mức tê dại.
“Cô điên rồi? Cứ đi ra ngoài như vậy, không chết ở trong gió tuyết mới lạ.” Hắn từ phía sau lôi nàng, cứng rắn kéo nàng vào trong động, đẩy vào bên cạnh đống lửa.
“Ngồi đàng hoàng tử tế đi, dù gì cũng phải đợi tuyết ngừng lại.” Hắn ngâm nga ca dao không biết từ nơi nào học được, xoay con gà trên đống lửa, cười mị mị nói: “Mặc dù Đại tiểu thư không chịu bố thí người nghèo tôi đây một đồng tiền, nhưng tôi không phải là người lạnh nhạt vô tình, khí trời lạnh như vậy có muốn ăn chút gì hay không?”
Hắn xé một cái đùi gà bóng nhẫy, tay bẩn thỉu nắm đùi gà kia đưa cho Bạch Giai Thanh.
Bạch Giai Thanh mắt lạnh nhìn hắn, “Ngươi là ai? Cái bang?”
“Không tính là vậy.” Hắn thấy nàng không nhận tự mình ăn cái đùi kia, “Khách qua đường mà thôi.”
“Không môn không phái?” Bạch Giai Thanh hồ nghi theo dõi hắn, trong lòng luôn có loại cảnh giác không dám buông lỏng.
“Môn phái? Tôi lại không lăn lộn giang hồ, môn phái nào? Không phải đại tiểu thư cũng không môn không phái?” Lúc nói đùa hắn cũng đã ăn nửa cái đùi gà.
“Là ngươi đã cứu ta?” Nàng híp mắt, trong ánh lửa bóng dáng đối phương bây giờ có chút mờ mịt, thoạt nhìn rất không chân thật. Người này xuất hiện rất đột ngột, lại xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện giống như cố ý hướng về phía nàng, dường như cùng sơn tặc giáng xuống từ trên trời.
“Đại tiểu thư đang hoài nghi lai lịch của tôi?” Hắn không để ý hỏi ngược lại, một câu hỏi tự nhiên đã nhìn thấu tâm của nàng.
Nàng lạnh lùng cười một tiếng.”Chẳng lẽ ngươi không đáng giá để hoài nghi?”
“Đại tiểu thư cảm thấy tôi là người như thế nào? Là sơn tặc cường đạo? Hay là dâm tặc hái trộm hoa?” Hắn dùng một nhánh cây gẩy gẩy đống lửa, ánh lửa lại tràn đầy.”Đừng suy nghĩ lung tung, tôi nói tôi chỉ là khách qua đường, không phải là đi theo cô, cứu cô, cũng chỉ là đúng dịp. Đúng như cô nói, tôi là nam nhi bảy thước, nam nhi tại sao có thể thấy nữ tử yếu đuối ngã xuống vách núi, sau đó mặc cô tự sinh tự diệt?”
Bạch Giai Thanh trầm mặc một hồi lâu, bỗng ngồi bên cạnh hắn, vươn tay, từ con gà nướng kia hung hăng bẻ một cái đùi khác, bắt đầu cố gắng nhai.
Tên ăn xin kia cũng có chút giật mình nhìn nàng, qua một lúc lâu mới cười nói: “Tôi tưởng rằng Đại tiểu thư ghét bỏ tôi tay bẩn đồ bẩn, sẽ không ăn.”
“Ăn mới có sức lực đi bộ.” Nàng ăn không nhanh, nhưng mỗi một miếng cũng dùng sức nhai kỹ. “Ta không muốn chết ở chỗ này.”
Giọng điệu này kiên quyết cùng tỉnh táo, không khỏi làm cho đôi mắt sâu kín của tên ăn xin kia nhìn chằm chằm một bên mặt nàng bị ngọn lửa hơ nóng đến nỗi gò má đỏ bừng. Dường như không nghĩ tới bộ dạng nàng nhìn tưởng như nhu nhược còn hàm chứa một sức lực làm cho người ta không thể khinh thường.
“Nơi này cách Thái Nhạc Sơn có xa lắm không?” Sau khi ăn xong nàng hỏi.
“Thái Nhạc Sơn? Đại khái khoảng ba bốn dặm lộ trình. Sao vậy? Chẳng lẽ cô còn dám lên núi vào trại?” Tên ăn xin cười trêu đùa nói.
“Đúng, muốn đi một chuyến.” Nàng lại gật đầu một cái.”Có ít thứ muốn đòi trở lại.”
“Cùng sơn tặc đòi lại đồ bị cướp?” Hắn kinh ngạc, buồn cười lại không bật cười.”Cô biết cái gì gọi là bảo hổ lột da[1] không?”
“Xem ra ‘da’ vốn không thuộc về bọn họ, bọn họ không có tư cách lấy đi.” Nàng rốt cục cũng ăn xong đùi gà, trước mắt lại một cánh gà được đưa tới, là hắn xé cho nàng.
Nàng bỗng chốc do dự, trong cặp mắt trầm tĩnh kia là ánh mắt cười lạnh, giống như là một loại xem thường, hoặc như là một loại nghiền ngẫm, vì vậy nàng nhận lấy cánh gà, cũng không quản sạch sẽ hay không, tiếp tục ăn.
“Nữ nhân như cô gan dạ sáng suốt, nhưng làm việc lại thiếu cân nhắc.” Hắn chậm rãi nói: “Ban đầu thủ hạ của cô khuyên cô không nên xuất hành trong gió tuyết, cô không nghe, hôm nay bị thương, mà thuộc hạ lại thất lạc, rồi lại muốn một mình lên Thái Nhạc Sơn tìm sơn tặc đàm phán, mỗi sự kiện cô đều mạo hiểm, tại sao cho rằng cô nhất định là đúng? Cũng bởi vì cô là Đại tiểu thư Bạch gia?”
“Bởi vì. . . . . . Ta không thể sai lầm.” Nàng theo bản năng cắn cắn môi, “Cho dù sai lầm rồi, cũng muốn sai lầm biến thành đúng.”
Tròng mắt của hắn đột nhiên sáng lên một cái, cười mà như không cười thuật lại lời của nàng, “Không thể sai lầm, cho dù sai lầm rồi, cũng muốn để cho sai lầm biến thành đúng? Lời nói rất có khí phách, nếu cô là nam tử. . . . . . đáng có một lần phong vân chứ?”
“Nữ nhân cũng có thể.” Nàng khinh thường trong giọng nói của hắn chứa quan niệm truyền thống nam tôn nữ ti. Nữ tử ở Bạch gia, từ trước đến giờ đều áp đảo nam tử, không có nam nhân, các nàng đều có thể chống đỡ một mảnh trời riêng.
Đợi nàng ăn xong cánh gà, không biết từ nơi nào hắn lại lấy ra một bầu rượu đưa cho nàng, “Uống rượu có thể giảm đau .”
Nàng càng không do dự, không biết là thật sự muốn giảm đau hay là nghĩ trước mặt hắn không muốn yếu thế, mở nút chai ra uống một hơi hết hơn phân nửa bình.
“Cô sẽ không sợ tôi hạ độc trong rượu? Nam nhân cũng không có người uống như vậy.” Hắn không nghĩ tới nàng sẽ uống mạnh như vậy, vội vàng một phen đoạt lấy, nhìn trong bình thở dài nói: “Ngay cả hơn nửa cũng không lưu lại cho tôi, cô cho rằng tôi lấy được bầu rượu này dễ dàng hả? Cô cần phải bồi thường cho tôi.”
“Trên người ta bây giờ không có nhiều thứ đáng giá.” Nàng tháo một chiếc nhẫn ném cho hắn, “Cầm đi mua rượu đi, đủ đem ngươi say chết .”
Hắn nhặt chiếc nhẫn kia lên, hướng về phía ánh lửa nhìn một chút, cười hì hì nói: “Là Phỉ Thúy? Thật đáng giá tiền, có điều một cô nương không nên đem vật tùy thân gì đó tùy tiện đưa cho người khác, sẽ làm người ta hiểu lầm .”
“Ta và ngươi, có cái gì có thể khiến cho ngươi hiểu lầm?” Nàng khinh miệt liếc xéo hắn, “Chẳng lẽ ta còn sợ người ta nói ta coi trọng ngươi sao?”
Hắn lui về phía sau, dựa vào vách núi, vừa uống nửa bầu rượu còn dư lại, vừa ngưng mắt nhìn nàng, tự nhiên nói ra: “Tôi nghe nói cô đã hứa hôn cho Phùng gia gì đó rồi, nhưng người còn chưa gả đi, trượng phu lại chết?”
“Mọi người đều biết chuyện, ngươi một đại nam nhân cũng thích tán gẫu những thứ này?” Sắc mặt của nàng bình tĩnh. Chưa gả đã khắc chết phu là một loại chuyện tình nữ nhân vẫn lấy làm thẹn thùng, nhưng đối với Bạch Giai Thanh mà nói, cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác xấu hổ hoặc chịu tội.
Sống chết có số, phú quý tại trời, vị công tử Phùng gia cùng nàng vô duyên vô phận, oán không được bất luận kẻ nào.
Nhưng nhìn nàng bình tĩnh như vậy, tên ăn xin kia lại cười càng thêm tự nhiên, “Xem ra cô thật cao số, chỉ sợ nam nhân bình thường không che chở được cô, tôi khuyên cô chưa nên thành thân vội, tránh khắc chết người khác, cho dù phải gả, cũng nên gả người trong long phượng, đánh bại được số của cô mới được.”
“Làm phiền quan tâm.” Nàng buồn cười liếc nhìn hắn một cái, “Đáng tiếc ta không có ý nghĩ làm Hoàng hậu nương nương hoặc Thái tử phi, cho nên cũng không làm phiền ngài vì ta làm mai.”
“Hoàng đế Đông Nhạc đã già yếu, thái tử. . . . . cũng không ra hồn, gả cho hắn có cái gì tốt?” Hắn cuồng vọng đánh giá nam tử tôn quý, cao cao tại thượng ở Đông Nhạc sau đó cười một tiếng.”Chẳng qua cô không nên đòi hỏi quá cao, nói không chừng còn có thể tìm được người thật tốt mà gả.”
Bạch Giai Thanh bây giờ không có hứng thú cùng hắn tiếp tục cái đề tài này. Chung thân đại sự của mình, chính cha mẹ cũng không dám tùy tiện hỏi tới vì cho rằng bọn họ biết nàng từ trước đến giờ vô ý với những chuyện này.
Nàng không giống như một số nữ tử lấy mục tiêu lớn nhất là phải gả được cho đức lang quân như ý, cũng không giống muội muội Vu Giai Lập ngốc nghếch của mình, một lòng một dạ luyện võ, hoặc là nhớ nhung thanh mai trúc mã nhiều năm không thấy.
Từ khi sinh ra, nàng bắt đầu hiểu chuyện, cũng biết mình thân là Đại tiểu thư Bạch gia phải có trách nhiệm. Gia nghiệp Bạch gia lớn như thế cần nàng tới thừa kế, trừ học làm ăn, học tập như thế nào để cho lời trong tay biến thành lời lớn hơn, nàng không biết cuộc sống của mình còn có chuyện gì khác có thể theo đuổi cùng mong đợi.
Sau lần hứa hôn đầu tiên thất bại, không có người nào dám tùy tiện tới cửa cầu hôn, trước không nói tiền tài quyền thế của Bạch gia quá mức dọa người, muốn xứng đôi cũng không dễ, chính là danh hiệu Đại tiểu thư Bạch gia đã đủ làm cho nam nhân bình thường chùn bước.
Hôm nay, lại có tên ăn xin ở chỗ này lải nhải với nàng, thay nàng quan tâm đến chung thân đại sự, thật buồn cười.
Nhắm mắt lại, nàng muốn nghỉ ngơi rồi, chẳng qua là nhức đầu và đau đớn ở vết thương trên cánh tay hành hạ nàng không thể tĩnh tâm. Gương mặt bắt đầu trở nên nóng rực. Nàng thật sự bị bệnh sao?
Vô ý thức mở mắt ra, Bạch Giai Thanh đột nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đen đối diện làm cho nàng cảnh giác, đang cách nàng hơn một trượng, không xa không gần, cho nàng áp lực rất lớn, lại làm nàng không cách nào nói ra cái gì để ngăn cản đối phương.
Nhìn với khoảng cách gần như vậy làm cho nàng có thể thấy rõ ràng dung mạo người này hơn.
Hắn thật sự rất trẻ tuổi, sẽ không quá ba mươi tuổi chứ? Mặc dù tóc tai vẫn bẩn thỉu như cũ, lại nhìn ra được gương mặt hắn có đường nét tuấn mỹ, ngũ quan rõ nét như được người tỉ mỉ mài dũa qua.
Ban ngày ở khách điếm chỉ nhìn qua tư thế ngồi của hắn, nàng liền thấy được người này vô cùng không đơn giản, giờ phút này nhờ ánh lửa, hắn như ẩn như hiện, trong tươi cười lại mang theo vài phần xinh đẹp quỷ dị.
Người này, tướng mạo thiên biến, làm sao lại là một tên ăn xin tầm thường?
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên cảm giác được một đôi mắt nhìn chăm chú vào mắt mình giống như là ngọn lửa thiêu đốt ở trong đống lửa, nóng đến mãnh liệt, nhìn chằm chằm làm cả người nàng đều không thoải mái, thay vì nói là quan sát nàng, càng giống như là một loại khiêu khích.
Vì vậy nàng theo bản năng toàn thân đề phòng, ánh mắt thẳng tắp đáp lễ đối thủ, nửa điểm đều không rời đi.
Hai người cứ như vậy bốn mắt tương giao, thật chặt quấn cùng nhau, lẳng lặng trong sơn động, loáng thoáng chỉ có tiếng vang lốp đốp của cành khô bị thiêu đốt trong đống lửa là có thể rõ ràng nghe thấy.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên cười một tiếng, “Thật là một nữ nhân quật cường lại cố chấp.” Sau đó quay đầu đi chỗ khác.
Nàng sửng sốt, chợt toàn thân giống như đã trút giận, gân cốt cũng cảm thấy đau nhức. Thì ra vừa rồi chỉ lo hết sức chăm chú đấu mắt với hắn, vậy mà hao phí không ít thể lực.
Nàng không khỏi cười thầm chính mình bây giờ thật giống trẻ con, muội muội Vu Giai Lập cùng mình là một đôi từ trước đến giờ một người tính tình kiên quyết cùng một người luôn tranh giành, nếu là muội muội làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy mới hợp lẽ thường.
Nhưng làm sao vì đôi mắt của một người, nàng liền đánh mất nguyên tắc xử sự tỉnh táo cẩn thận của mình từ trước đến nay?
Trong sơn động yên tĩnh hồi lâu, lâu đến nỗi nàng mơ mơ màng màng lại muốn ngủ say, bỗng ở trong ánh trăng mờ nghe được hắn nói một câu, “Ngày mai tôi cùng cô lên Thái Nhạc Sơn.”
“Hả?” Nàng tưởng rằng mình nghe lầm, hoặc đó là lời nói trong mộng, vừa mở ra mắt, thấy hắn nằm trên mặt đất, gối trên cánh tay, một chân vểnh lên, khoác lên một cái chân khác, thoải mái nhàn nhã.
“Vừa rồi. . . . . . Là ngươi nói chuyện?” Nàng chần chừ hỏi.
“Tôi nói, ngày mai tôi cùng cô lên Thái Nhạc Sơn.” Lần này lời của hắn càng thêm rõ ràng sáng tỏ.
Không biết nàng đang kinh ngạc hay là chấn động, lập tức ngồi dậy hỏi, “Tại sao?”
Hắn nghiêng đầu liếc nàng một cái, cười tủm tỉm nói: “Ngộ nhỡ cô bị sơn tặc giết, phải có người giúp cô nhặt xác, sau đó đưa tin cho Bạch gia chứ?”
~*~*~*~*~*~
[1] bảo hổ lột da ( Dữ hổ mưu bì)
Câu này ngữ này nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hi sinh lợi ích của đối phương thì nhất định không thành công.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ " Thái bình ngự lãm "
Thời Tây Chu, có một người muốn làm một cái áo lông đáng giá ngàn vàng. Có người mách bảo anh ta làm bằng lông cáo là có giá trị nhất. Anh ta nghe vậy nghĩ bụng : " Trên núi có rất nhiều cáo, chi bằng ta đến bàn với chúng xem sao ".
Nghĩ đoạn, anh ta liền vui vẻ đi lên núi. Khi nhìn thấy một bầy cáo, anh bèn nghiêm túc bàn với chúng rằng : " Hỡi bầy cáo thân mến, tôi đây muốn làm một chiếc áo lông trị giá ngàn vàng, nên mới đến gặp và mong các vị hãy lột da trên mình cho tôi được không ? ". Bầy cáo nghe nói liền hoảng hốt đua nhau chạy như biến. Anh ta không còn cách nào khác đành cụt hứng trở về.
Ít lâu sau, anh ta làm lễ giỗ tổ, nhưng lại thiếu thịt dê. Anh ta liền nghĩ ngay đến đàn dê vẫn thường ăn cỏ dưới chân núi, bèn vui vẻ đến nói với đàn dê rằng : " Hỡi đàn dê thân mến, tôi đang làm lễ giỗ tổ nhưng lại thiếu mất thịt dê, vậy mong các vị biếu tôi một ít thịt có được không ? ". Đàn dê nghe vậy kêu me me không dứt, rồi chạy trốn vào rừng sâu, trong chốc lát chẳng thấy tăm hơi đâu cả.