Edit: Doãn Tiểu Phong
Beta: Doãn Thiên
Ninh Quân để điện thoại di động xuống, thích thú nhìn cô, trong mắt lóe lên ý cười, "Ghen rồi sao?"
Mặt Nguyễn Chanh đỏ lên, "Em chỉ tùy tiện hỏi chút thôi." Sáng sớm, một cô gái chủ động gọi điện thoại cho anh, thái độ này còn không rõ ràng sao? Rời giường đi! Hôm nay em chụp mấy tấm hình cho Tiểu Phỉ."
Sắc mặt Ninh Quân biến đổi, "Bụng em không đau nữa sao?"
Nguyễn Chanh: ""...Vẫn ổn, chụp mấy tấm hình cũng sẽ không quá mệt mỏi." Thấy sắc mặt anh hơi trầm xuống, cô lập tức nói, "Yên tâm đi, trước đây em theo đoàn quay phim vào rừng sâu núi thẳm cũng không có vấn đề gì." Có điều khi đó Cố Dịch đều đi cùng cô.
Ninh Quân nhẹ thở ra một hơi, "Nếu như mệt quá thì đừng nên miễn cưỡng." Sáng nay anh phải họp, không thể ở cùng cô: "Đợi anh họp xong, anh sẽ ở đây với em thêm một ngày."
Nguyễn Chanh mỉm cười: "Được!"
Hội nghị buổi sáng có không ít phóng viên trong và ngoài nước.
Nguyễn Chanh gặp được Trình Phỉ, Trình Phỉ mang trên mặt vẻ lấy lòng, "Chị,anh rể em đâu?"
Nguyễn Chanh biết cô đang đánh trống lảng, tránh đi chủ đề, "Anh ấy có việc."
Trình Phỉ: "Chị, sắc mặt của chị không tốt lắm? Tối qua không nghỉ ngơi tốt hả?" Cô ranh mãnh nhìn Nguyễn Chanh.
Nguyễn Chanh giơ tay lên gõ một cái vào trán cô ấy, "Cả ngày chỉ biết nghĩ bậy nghĩ bạ."
"Hai người tối qua ngủ ở phòng tổng thống?"
Nguyễn Chanh trừng mắt với cô.
"Chị, lát nữa vất vả cho chị rồi, giúp em chụp Trần Sa."
"Trần Sa?"
Tiểu thư của Hằng Viễn, tháng chín năm ngoái, Trần Sa lọt vào top những người phụ nữ có sức ảnh hưởng lớn nhất giới trong kinh doanh toàn cầu.
Nguyễn Chanh gật đầu, như có điều suy nghĩ, "Rất lợi hại!"
"Dĩ nhiên! Bố cô ấy là Trần Kiến Quốc! Xuất thân tốt, hậu thuẫn tốt!"
Lần đầu tiên Nguyễn Chanh cảm thấy Trình Phỉ đã trưởng thành hơn rất nhiều, quanh năm cô ấy luôn phải chạy ngược chạy xuôi.
"Có điều, tương lai anh rể chắc chắn còn lợi hại hơn Trần Sa." Trình Phỉ nghiêm túc nói.
Nguyễn Chanh không nói gì thêm, như bây giờ cũng rất tốt.
Đúng chín giờ, hội nghị chính thức bắt đầu.
Bình thường, Nguyễn Chanh cũng không quan tâm giới kinh tế cho lắm, nhưng cô đều biết những người đang đứng trên bục phát biểu. Hội nghị diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ, không nặng nề chút nào, trái lại còn làm cho người ngoài nghề như cô thu hoạch được không ít.
Sau khi tan họp, Trình Phỉ chủ động lên bắt chuyện Trần Sa: "Trần tổng, tôi là Trình Phỉ, phóng viên tin tức hôm nay, có thể phỏng vấn chị một chút không? Năm phút đồng hồ thôi."
Trần Sa nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi xem đồng hồ, "Được.""
Trình Phỉ hỏi liên tiếp ba vấn đề, Trần Sa trả lời kín đáo, quả thật năng lực rất tốt.
"Trần tổng, cảm ơn chị. Tôi còn có một câu hỏi nữa, được chứ?"
Trần Sa gật đầu.
"Có người nói chị bây giờ còn độc thân, không biết đối với phụ nữ thành công như chị có yêu cầu thế nào đối với một nửa kia của mình?""
Trần Sa mỉm cười, đáy mắt lóe lên vẻ dịu dàng rồi biến mất, "Tôi nghĩ quan trọng nhất là tư tưởng hợp nhau.""
Nguyễn Chanh đứng cách đó không xa, tay cầm máy ảnh, cô đã chụp xong hết rồi.
Trần Sa cũng chú ý tới Nguyễn Chanh, hỏi: "Cô ấy là người ở tòa soạn cô?"
Trình Phỉ gật đầu, "Đúng vậy."
Trần Sa như có điều suy nghĩ, bộ máy ảnh đó, sáng nay cô ta có thấy Ninh Quân cầm: "Nếu như ảnh chụp đẹp, hãy gửi cho tôi." Cô đưa ra một tấm danh thiếp.
"Không thành vấn đề."
"Tôi đi trước." Cô ta cười lịch sự, nhanh chân rời đi.
Trong lòng Trình Phỉ tràn đầy kích động, lần này vận khí của cô thật sự quá tốt, lại còn một mình phỏng vấn Trần Sa nữa. Cô kích động chia sẻ với Nguyễn Chanh tâm trạng lúc này của mình.
Nguyễn Chanh ngắm nghía máy ảnh, một buổi sáng chụp được không ít ảnh, trong đó cũng có của Ninh Quân: "Đợi lát nữa chị gửi ảnh cho em."
Trình Phỉ liên tục gật đầu, "Em đi sửa bản thảo trước đây."
Nguyễn Chanh đi tới chỗ nghỉ của khách sạn, chuyển ảnh vào điện thoại. Góc chụp của những bức ảnh này rất tốt, cũng không cần cô sửa lại. Làm xong, cô liền nghỉ ngơi ở đây.
Đến giờ ăn trưa, Ninh Quân mới gọi cho cô, "Em đang ở đâu?"
"Tầng một đại sảnh." Giọng Nguyễn Chanh vẫn còn ngái ngủ.
"Lên tầng hai ăn cơm không?" Anh dò hỏi.
"Không, em muốn về ngủ."
"Vậy anh gói lại mang về cho em, thức ăn bên này ngon lắm!"
"Được."
Trong nhà hàng sang trọng, không biết Ninh Quân lấy từ đâu được một cái hộp. Anh nghiêm túc chọn thức ăn, nghĩ đến thời kì đặc thù của Nguyễn Chanh, đồ ăn chua cay anh đều không lấy. Ngoài ra anh còn đặc biệt lấy một phần mousse bánh ngọt.
Trần Sa cười hỏi: "Sao không dùng cơm ở đây?"
Ninh Quân không giấu diếm, "Bạn gái của tôi tới rồi, tôi cùng ăn với cô ấy."
"Bạn gái anh?" Giọng nói của Trần Toa lộ ra vài phần kinh ngạc.
Ninh Quân lịch sự trả lời: "Rất xin lỗi, ba mẹ tôi cũng không hiểu rõ tình hình của tôi, mong cô đừng để ý."
May là Trần Sa vẫn duy trì vẻ mặt như cũ: "Ý tốt của người lớn thì không cách nào từ chối, tôi cũng như là quen biết thêm một người bạn."
Ninh Quân gật đầu, "Tôi đi về trước." Anh không nghĩ người mà gia đình giới thiệu coi mắt lại là Trần Sa. Đã gặp rồi, anh tất nhiên sẽ không để cho cô ấy hiểu lầm.
"Được." Trần Sa nhìn bóng lưng của anh, không tự chủ thở dài một hơi. Thật không ngờ, đây là lần đầu tiên chưa hành động đã thất bại của cô. Cũng không biết bạn gái của anh rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Ninh Quân về đến phòng, Nguyễn Chanh nằm trên ghế sa lon, dáng vẻ dường như rất mệt mỏi.
"Sao không ngủ trên giường?"
Nguyễn Chanh nói thầm một câu, "Em sợ làm bẩn ga giường." Lúc này cô chuẩn bị không đầy đủ, ngủ ở trên giường lớn màu trắng, trong lòng không có cảm giác an toàn.
Ninh Quân ngồi bên cạnh cô, "Đau bụng sao?"
Nguyễn Chanh thấp giọng, ừ một tiếng.
Tay của Ninh Quân đột nhiên chạm vào bụng của cô, Nguyễn Chanh sửng sốt.
"Anh giúp em xoa bụng." Anh nói. Anh dùng lực rất nhẹ, bàn tay mang đầy tình cảm ấm áp xoa nhẹ một hồi, hình như cô đã bớt đau nhiều.
Một lát sau, Nguyễn Chanh muốn uống nước đường đỏ, Ninh Quân liền rót cho cô một ly, "Cái này hiệu quả sao?"
"Mọi người đều làm vậy, uống vào sẽ thoải mái hơn một chút."
Ninh Quân trầm tư một chút, "Nguyên liệu làm đường đỏ là mía, đường đỏ 95% trở lên có thành phần là đường mía." Anh nghiêm túc nói, "Tại sao có thể có hiệu quả thần kỳ như vậy?"
Nguyễn Chanh: "..." Ninh học bá lại lên sóng.
Ninh Quân: "Ăn ít đồ ăn trước đi."
Nguyễn Chanh: "Anh ăn rồi sao?"
Ninh Quân: "Chưa." Anh dừng một chút, "Anh muốn cùng ăn với em."
Tim của Nguyễn Chanh bỗng nhiên loạn một nhịp, lại bị anh trêu rồi.
Gan heo xào, ngải cứu, sườn xào chua ngọt,... Còn có bánh ngọt cho vào miệng là tan ra, đều là những món cô yêu thích.
Ninh Quân gắp cho cô một miếng gan heo, "Bổ máu."
Nguyễn Chanh dở khóc dở cười, "Ừ ừ."
Cùng hôm đó, các trang web lớn còn đang đưa tin, độ nóng không bằng hôm qua. Có điều tin "soái ca sơ mi trắng" vẫn có không ít người tìm kiếm.
Đúng lúc này, một người nổi tiếng trên mạng-V, đăng lên nhiều ảnh bánh ngọt của P.R.
"Một tiệm bánh ngọt ở đường Trường An, hoa hồng ngàn tầng, ô mai mousse,... hương vị siêu ngon. Đặc biệt trong tiệm còn có một người giống như nam chính từ phim Hàn bước ra, nhẹ nhàng xem ảnh chụp.(Nhiếp ảnh gia: Nguyễn Chanh)
Dân mạng hò reo: "Ôi trời! Soái ca sơ mi trắng đây rồi!"
Dân mạng kiểu Âu: "Tiếng Anh cấp một tôi đây xin hỏi PR có nghĩa là gì?"
Dân mạng kiểu mỹ nữ: "Cuối tuần muốn đi mua sắm, mong tình cờ gặp được soái ca."
Dân mạng đẹp trai Peter: "Nghe nói đằng sau PR là một câu chuyện cổ tích. Ông chủ vì cô gái anh thầm mến đã mở tiệm bánh này. Cô gái kia xuất ngoại, ông chủ trong nước một mực đợi chờ trong đau khổ..."
Rất nhanh sau đó, bình luận của Peter đẹp trai đã được đưa lên top bình luận hot.
Nguyễn Chanh vì gợi ý của Tiểu Doãn mà xem Weibo này, sau đó cô nói với Ninh Quân về việc này.
Sắc mặt Ninh Quân hơi khó coi.
Nguyễn Chanh: "Peter đẹp trai này chính là Peter đúng không?"
Ninh Quân ừ một tiếng.
Nguyễn Chanh: "Anh cũng đừng tức giận, anh ấy cũng chỉ vì sự phát triển của PR."
"Anh không giận." Chẳng qua là cảm thấy ngượng ngùng. Con người Peter này đúng là nhiều chuyện. Sự hiếu kỳ của dân mạng quá lớn, tin tức của anh đã sớm được công khai rồi.
Nguyễn Chanh nháy mắt, "Thực ra cách này rất dễ để tăng doanh số."
Ninh Quân: "..."
Cùng ngày, khách hàng mua đồ ngọt P. R nhiều gấp đôi so với ngày thường, đồ ngọt rất nhanh đã bán hết.
Sau khi hội nghị kết thúc, Ninh Quân nhờ việc này mà nổi tiếng một chút. Cũng có người liên hệ với anh hỏi một chút có thể hợp tác hay không, chụp ảnh quảng cáo, trên tiết mục của chương trình giải trí,cả đạo diễn, biên kịch của "Sinh sôi không ngừng" cũng tới tìm anh.
Nhưng anh đều lịch sự từ chối.
Ở Lăng Thành, ba Nguyễn cũng gọi điện thoại tới, hỏi Nguyễn Chanh, "Ninh Quân chuẩn bị đổi việc sao?"
Nguyễn Chanh cười: "..."
Ba Nguyễn nghiêm túc nói: "Ba nghĩ không nên vào ngành giải trí để phát triển, Ninh Quân đẹp trai như vậy, nhất định sẽ có nhiều cô gái thích. Con khó mà phòng bị. Lỡ như nó không khống chế được mình thì sao?"
Lúc này Nguyễn Chanh đang mở loa ngoài, Ninh Quân ở bên cạnh, sắc mặt cứng đờ, anh hắng giọng một cái, "Chú à, cháu sẽ không như vậy đâu."
Ba Nguyễn: "... Ninh Quân à, chú đùa thôi. Chờ tới ngày nghỉ cháu và Chanh Chanh cùng về nhé!"
"Dạ, thưa chú, Quốc khánh cháu và Chanh Chanh sẽ cùng nhau về."
Cúp điện thoại, vẻ mặt Ninh Quân oan ức. Ninh Quân nhìn cô, trong mắt toàn là của hình bóng của cô: "Anh sẽ không bị những người khác thu hút đâu, anh chỉ bị em thu hút thôi. Năm đó em dùng một miếng bánh ngọt đã tóm được anh rồi." Nguyễn Chanh, anh muốn kết hôn."
Nguyễn Chanh nói lắp: "Bây giờ?""
"Em đồng ý rồi?" Ninh Quân nháy mắt.
Nguyễn Chanh: "..."
Ninh Quân nhíu mày, trong lòng thầm tính toán. Anh vừa định nói, điện thoại của Nguyễn Chanh liền vang lên.
Nguyễn Chanh thấy có điện thoại, là Cố Dịch gọi.
"Em nghe điện thoại đã."
Giọng nói Cố Dịch nhẹ nhàng truyền đến, "Chanh Chanh, anh về rồi, thứ năm tuần sau thi đấu, em có thời gian tới xem không?" Bên kia dường như rất ồn ào, có nhiều người đang nói chuyện.
Rõ ràng chỉ hơn nửa tháng không gặp, mà như xa nhau đã lâu.
"Em nhất định sẽ đến."
"Được." Cố Dịch hắng giọng, "Em dạo này khỏe không?"
"Em khỏe."
"Vậy là tốt rồi. Lát nữa anh sẽ gửi vé vào cổng cho em."
"Được