Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 4 - Chương 104




Bên này Chử Dịch Phong giải quyết được đại sự trong lòng vui vẻ không ít, bữa tối uống rượu rất nhiều. Trong yến hội Lăng Tiêu vẫn luôn không âm không dương, sợ mạo phạm Chử Dịch Phong mấy phụ thân của hài tử kia không dám ăn nhiều.

Hôm sau Chử Dịch Phong vẫn sáng sớm đi săn thú, hôm nay Lăng Tiêu rốt cuộc cũng đi săn cùng Chử Dịch Phong nhưng hắn chỉ săn được một con thỏ, Lăng Tiêu không thích săn thú cũng không thèm để ý. Vi Tranh hôm nay săn cũng không ít, chỉ thua Chử Dịch Phong, chờ đến buổi trưa lúc kiểm kê đã cùng Chử Dịch Phong không phân cao thấp, Chử Dịch Phong cười nói: “Rốt cuộc là cữu cữu chiến thắng, ban hoàng kim trăm lượng.”

Vi Tranh gật đầu tạ thưởng, Chử Dịch Phong quay đầu thấy Lăng Tiêu, nói: “Ân…… Tử Quân Hầu săn được một con thỏ cũng…… Không tồi, trẫm nhìn thấy hết sức oai hùng, thưởng hoàng kim năm mươi lượng.”Lăng Tiêu trong lòng buồn cười, Chử Dịch Phong cho rằng mình thu hoạch không tốt tâm không cao hứng, phải cho mình phần thưởng an ủi? Lăng Tiêu nhẫn cười khom người: “Tạ Hoàng thượng ban thưởng.” Các quan viên đi theo trong lòng thở dài, Tử Quân Hầu quả nhiên là rất được thánh sủng, săn một con thỏ là có thể được thưởng.

Chử Dịch Phong cười, bãi giá hồi hành cung.

Ăn cơm xong Lăng Tiêu đi vào vườn nhìn người hầu thu thập các con mồi đã đem trở về, ấn theo các chức vị cao thấp của các quan viên mà nhất nhất phân công, các quan viên mỗi người một phần nếu lấy sai tức khắc đuổi về hoàng thành. Tuy bọn họ khẳng định không thiếu thịt để ăn, nhưng là do Hoàng đế ban thưởng không giống như mua bên ngoài đều có ân điển ở bên trong. Bọn quan viên cảm tạ ban thưởng mang phần thưởng về tế tổ.

Người hầu ở bên ngoài tới báo nói Khang Nhạn Thu cầu kiến Tử Quân Hầu, Lăng Tiêu cười lạnh, gật đầu: “Thỉnh Khang đại nhân tiến vào.”

Lăng Tiêu cũng không mời Khang Nhạn Thu vào phòng chỉ cho vào đến vườn này, Khang Nhạn Thu đi theo người hầu đến, lễ tiết xong sau đó cười nói: “Nghe nói cháu ngoại trai của hạ quan ở chỗ này của Hầu gia làm phiền một ngày, hôm qua biết Hầu gia thân không khoẻ không dám đến quấy rầy, hôm nay hạ quan tới đón cháu ngoại trai về, không biết Hầu gia thấy có tiện không?”

Lăng Tiêu hơi hơi giương mắt: “Cháu ngoại trai của ngươi?”

Khang Nhạn Thu gật đầu, vẻ mặt có chút bi thương: “Đúng là…… thật sự là gia muội mệnh khổ, cô gia mất sớm, gia muội mang theo hài tử sống qua ngày, ai ngờ hài tử còn chưa có tròn một tuổi gia muội cũng đi, thật sự là… Hạ quan vô pháp, sao có thể để hài tử bên ngoài cơ khổ, vội vàng đưa về nhà nuôi dưỡng, lại nói tiếp, cô gia cùng Hầu gia……”

“Hài tử kia …… Hôm nay sợ là ngươi đón nó về không được rồi.” Lăng Tiêu không cho Khang Nhạn Thu lải nhải, chuyện nhà các ngươi ai thích nghe, Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Đại nhân có lẽ không biết đi? Hôm qua ta nhất thời hứng khởi, trèo tường đi Tây Bắc giác nhìn thấy ……”

Khang Nhạn Thu sắc mặt căng thẳng hôm nay hắn vốn ỷ vào công lao mình dưỡng dục Lăng thị cô nhi muốn tới trước mặt Lăng Tiêu bán cái tốt, sao lúc này lại nhắc tới chuyện hôm qua không phải nói không đáng truy cứu sao?

Lăng Tiêu thấy người hầu đã đem thịt cắt phân ra xong, phân phó nói: “Tức khắc ấn theo đơn tử đưa đi, không thể trì hoãn.”

Phân phó xong quay đầu tới nói với Khang Nhạn Thu: “Hôm qua ta vốn nhất thời hứng khởi, ai ngờ bị các vị công tử gia của các đại nhân giáo huấn một trận……”

“Không dám không dám.” Khang Nhạn Thu vội vàng bồi tội: “Đều là thần ngày thường quá dễ dãi, ai ngờ lại là……”

Lăng Tiêu đạm đạm cười: “Không có việc gì, ta không muốn phát tác, nhưng nhìn đều là một đám hài tử…… Thật sự so đo cũng không thú, chỉ là cháu ngoại trai của ngươi một lòng muốn thay lệnh công tử bồi tội, nói muốn phụng dưỡng ta mấy ngày, ta nghĩ là hài tử kia nếu thân là người khác họ chịu ơn ngươi dưỡng dục mấy năm nay theo lý nên báo đáp, nên ta đã đáp ứng.”

Ngụ ý, ngươi bất quá là người khác họ, chuyện Lăng Thế Hiền ngươi không làm chủ được.

Khang Nhạn Thu trực tiếp ngây ngẩn cả người, bồi tội? Phụng dưỡng mấy ngày? Lăng Thế Hiền còn không đến năm tuổi, nó có thể phụng dưỡng cái gì?

Lăng Tiêu mỉm cười nhìn Khang Nhạn Thu: “Khang đại nhân là lo lắng tiểu thiếu gia ở chỗ ta chịu khổ, cái này cứ yên tâm đi, ta tự nhiên sẽ không khắt khe với nó, để nó ở nơi này với ta mấy ngày, chờ thấy phiền ta tự nhiên đưa nó trở về cho đại nhân, được không?”

Khang Nhạn Thu nuốt xuống một ngụm huyết, Lăng Tiêu đã nói ra lời này hắn còn có thể dị nghị sao? Nếu thật sự là có dị nghị chẳng phải tương đương không cho Lăng Thế Hiền bồi tội? Vậy nếu Lăng Tiêu nhất thời tức giận tìm nhi tử của mình phiền toái thì làm sao bây giờ?

Khang Nhạn Thu cũng không phải ngốc, Lăng Thế Hiền mấy cân mấy lượng hắn tự nhiên biết, có thể nói với Lăng Tiêu muốn bồi tội cho đại biểu huynh thì có thể tin sao? Lăng Tiêu quả nhiên thích hài tử họ Lăng cho nên mới bày ra biện pháp này, cái gì phụng dưỡng mấy ngày, không biết lúc nào còn có thể trở về, mà nếu Lăng Thế Hiền thay thế nhi tử của hắn mà không cố gắng bồi tội, Lăng Tiêu không thả người mình cũng không thể đi tìm, thật là tiến thối lưỡng nan. Tiểu súc sinh kia đúng là tìm được một nơi rất tốt! Khang Nhạn Thu vô pháp, chỉ phải cười nói: “Như thế cũng được, khó có được hài tử được Hầu gia để mắt, chỉ sợ quấy rầy Hầu gia.”

Lăng Tiêu cười rộng lượng: “Đại nhân khách khí, nếu không có việc gì ta không tiễn đại nhân.”

Khang Nhạn Thu vội vàng cáo lui.

Lăng Tiêu nhìn bóng dáng Khang Nhạn Thu cười lạnh, biết với ai đấu tâm nhãn không? Không ước lượng sức của mình mà chường mặt tới, là thứ gì.

Không bao lâu Chử Dịch Phong tìm tới, cười nói: “Vừa rồi cữu cữu sai người tặng nho dại tới, ta nếm thử khá tốt, chuyện ở đây giải quyết xong chưa?”

“Không sai biệt lắm.” Lăng Tiêu nghĩ nghĩ: “Vừa đúng lúc, lúc này Phong Hành quân cũng đưa tấu chương đến đây, ta đi xem.”

Hai người trở về tẩm điện, Lăng Tiêu phê tấu chương, Chử Dịch Phong ngồi ở một bên vừa nhìn vừa lột quả nho, mình ăn một quả cho Lăng Tiêu ăn một quả không nghiêng không lệch.

“Lúc trở về ta phải có chút động tác.” Lăng Tiêu nuốt xuống thịt quả chua ngọt, tận lực đem lời nói của mình rõ ràng hơn một chút: “Chính là…… Có quan hệ đến thuế phú, ta gọi cách này là quán đinh nhập mẫu.”

Chử Dịch Phong nhíu nhíu mày: “Quán đinh…… Thế nào?”

Lăng Tiêu đem quả nho trong tay Chử Dịch Phong để xuống, nghiêm mặt nói: “Ta hiện tại nói với đệ là đại sự ta đã sớm lập kế hoạch, đệ phải tập trung nghe.”

Chử Dịch Phong lập tức nghiêm túc, ngồi thẳng gật gật đầu. Lăng Tiêu nhìn y làm ra bộ dáng đó chịu đựng không nổi đã bật cười trước, giơ tay lau nước quả nho ở khóe miệng Chử Dịch Phong, cười nói: “Đùa với đệ thôi, cũng không quan trọng như vậy, đệ nghe hiểu là được.”

Lăng Tiêu cười nói: “Ta muốn cải biến chế độ thuế má mà quán đinh nhập mẫu là một cách nói, thật sự thực hành sẽ có hai biện pháp, một là đem thuế ruộng một châu huyện bình quân quán nhập lại, nguyên lai ứng nạp thuế ruộng bao nhiêu bạc, lại bình quân quán nhập bao nhiêu thuế đinh, làm cách này thì thuế đất mọi người cùng nhau giao nộp. Một loại khác là đem thuế đinh của một châu huyện bình quân quán nhập với diện tích đồng ruộng. Đã hiểu chưa?”

Lăng Tiêu nói rất chậm, Chử Dịch Phong cũng nghe thật sự cẩn thận, Chử Dịch Phong thậm chí đem những lời Lăng Tiêu nói ở trong đầu nhẩm lại mấy lần, sửng sốt rồi thành thành thật thật lắc đầu: “Không có…… không hiểu.”

Lăng Tiêu nhẫn nại, lại nói: “Liền…… Chính là, thuế phú hiện tại của chúng ta là…… Nói trắng ra là tính thuế trên đầu người, mỗi gia mỗi hộ có mười người chờ đến sau khi thu hoạch thì phải giao nộp thuế cho mười người, có năm người phải giao nộp thuế cho năm người, mặc kệ là đại nhân hài tử, một người thì phải giao thuế một người, hiểu không?”

Cái này Chử Dịch Phong nghe hiểu, gật gật đầu.

Lăng Tiêu cười, nói tiếp: “Cái này xem ra hợp lý, nhưng trong đó tệ đoan cực đại, người bình thường còn được, nhưng người nghèo thì khó khăn, thậm chí vì thiếu giao nộp thuế phú không dám sinh dưỡng nhiều hài tử, đệ nghe thấy lạ, nhưng này đó đều là ta ở trên đường đi Bắc Phạt tận mắt nhìn thấy. Có người nhà nghèo rớt mồng tơi, mình chỉ có vài mẫu đất cằn, lại dân cư đông đảo, thu không bao nhiêu lương thực, giao thuế má còn thừa không nhiều lắm.”

Chử Dịch Phong gật đầu: “Ta tự nhiên tin huynh, huynh nói tiếp theo đi.”

“Ta muốn thực hành chính sách mới là quán đinh nhập mẫu, danh như ý nghĩa, không hề lấy dân cư làm đơn vị tính mà là lấy đồng ruộng làm đơn vị tính để nộp thuế.” Lăng Tiêu nghĩ nghĩ nói: “Nói cách khác, nguyên bản tới thôn này thu thuế, quan gia phải thống kê bổn thôn có bao nhiêu dân cư, mỗi người giao nộp bao nhiêu, cứ như vậy mà thu thuế. Nếu theo chính sách mới quan gia muốn thu thuế thì phải thống kê bổn thôn có bao nhiêu đồng ruộng, mỗi mẫu điền ứng với sẽ giao nộp thu nhập từ thuế bao nhiêu, như vậy mà tính tới.”

Chử Dịch Phong gật gật đầu, lúc này đã hiểu.

Lăng Tiêu cười nói: “Cứ như vậy, đồng ruộng nhiều, thu hoạch nhiều, thì phải đóng thuế nhiều, hợp lý hơn.”

Chử Dịch Phong hoàn toàn minh bạch, cười nói: “Khá tốt, ta nghe là biết tốt hơn trước kia, tới khi đó huynh viết ra ta hạ ấn cứ như vậy mà làm đi.”

Lăng Tiêu dở khóc dở cười, nơi nào dễ dàng như vậy, lời này nói thật dễ nghe, bất quá thật sự làm tất nhiên sẽ gian nan thật lớn. Đầu tiên phải ứng phó với giai cấp quan liêu mãnh liệt phản đối, nguyên bản bọn họ là có đặc quyền, thu thuế chỉ thu giới bình dân, bọn họ trên người có công danh tự nhiên không cần nộp thuế, nhưng nếu là chính sách thực hành xuống, bọn họ chẳng những phải nộp thuế, hơn nữa bởi vì danh nghĩa đất đai thôn trang đông đảo, chước thuế ngược lại so với bần nông nhiều hơn mấy lần. Ai cũng không phải ngốc tử, ngày thường nói dễ nghe cũng vô dụng, quan hệ tới lợi ích thiết thân của mình ai cũng tính kế rõ ràng.

Lăng Tiêu thấy Chử Dịch Phong vẻ mặt hưng phấn cũng không muốn hắt cho y bát nước lạnh, nói với Chử Dịch Phong cũng không còn gì nữa, cho y biết một chút là được, còn lại vẫn là việc của mình.

Chử Dịch Phong thấy Lăng Tiêu nói xong rồi, cầm lấy quả nho tới ăn, bổ sung năng lượng vì chuyện vừa rồi phí đầu óc. Chờ ăn xong một mâm quả nho Lăng Tiêu đã đem tấu chương đưa đến phê xong, Chử Dịch Phong sát sát tay, đang muốn nói cái gì thì bên ngoài người hầu cận chạy vào, khom người nói: “Hoàng thượng, Hầu gia, Lăng tiểu công tử đã tỉnh, muốn cầu kiến.”

Chử Dịch Phong cười cười: “Rốt cuộc đã tỉnh? Kêu vào đi, trẫm còn chưa có cùng nó nói chuyện qua đâu.”

Không bao lâu người hầu nắm tay hài tử đi vào, Lăng Thế Hiền mới bốn tuổi, cũng không minh bạch sao người trước mắt này ai cũng đều kêu y là “Hoàng thượng” có ý nghĩa gì, chỉ là hài đồng có tâm tư ỷ lại, quy quy củ củ hành lễ với Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu. Chử Dịch Phong cười cười kêu nó đứng dậy đến gần, xoa nhẹ đầu của nó nói: “Trên người của ngươi bị thương có đỡ chưa? Còn đau phải không?”

Lăng Thế Hiền lắc lắc đầu, ngửa đầu nhìn Chử Dịch Phong, thấp giọng nói: “Hồi…… Hồi Hoàng thượng, không đau.”

Chử Dịch Phong kéo cánh tay nhỏ của nó rồi vén cổ tay áo lên, chỗ bị đánh vẫn còn xanh tím, mà tiểu hài tử lại nói không đau, sao lại không đau chứ. Chử Dịch Phong không muốn vạch trần nó, chỉ nói: “Cho dù không đau cũng phải để cho ngự y đúng hạn bôi thuốc cho ngươi, cho ngươi uống dược cũng phải uống.”

Lăng Thế Hiền ngoan ngoãn gật gật đầu: “Vâng.”

Chử Dịch Phong cười cười: “Thật nghe lời, mỗi nghĩ đến cùng ngươi nói vài câu thì ngươi đã đến rồi, trẫm đã phân phó ngày sau ngươi không cần lại về phủ của cữu cữu nữa, mấy ngày này ngươi ở nơi đây chờ trở lại Hoàng thành ngươi đi đến ở phủ của Tử Quân Hầu.” Chử Dịch Phong nghiêng đầu nhìn Lăng Tiêu liếc mắt một cái, cười nói: “Chính là quý phủ của hắn, Tử Quân Hầu Lăng Tiêu cùng ngươi vốn là nhất tộc, ngươi đến ở trong quý phủ của hắn rất thỏa đáng.”

Đây là lần đầu tiên Lăng Thế Hiền nhìn thấy Lăng Tiêu, người trước rất đẹp, ít nhất là Lăng Thế Hiền chưa gặp qua người đẹp như thế, người cứu mình nói hắn cùng mình là nhất tộc, không biết sao mình lại cảm thấy người trước mắt này một chút cũng không thân……

Lăng Thế Hiền không tự chủ được dựa vào trong lòng ngực Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu rất có hứng thú khơi mào trường mi: “Ngày sau ngươi đi về quý phủ của ta, quý phủ của ta không thể so với hành cung, nhưng khẳng định so với chỗ của cữu cữu ngươi tốt hơn rất nhiều.” Làm trò trước mặt Chử Dịch Phong nên Lăng Tiêu cực lực biểu hiện ra thiện ý của mình, cười nói: “Bảo đảm ngươi cẩm y ngọc thực, tiền đồ như gấm.”

Chử Dịch Phong cười cười: “Hài tử mới bốn tuổi nó biết cái gì là tiền đồ như gấm? Ngươi an tâm đi theo Tử Quân Hầu đi, quý phủ của hắn chính là Thọ Khang Hầu phủ trong hoàng thành, nổi danh là gia đình lương thiện, sẽ không có người khi dễ ngươi.”

Lăng Thế Hiền quay đầu sợ hãi nhìn Lăng Tiêu, vẫn là có chút sợ, nhịn không được nói: “Con…… không thể, đi theo người, đi quý phủ của người sao?”

Chử Dịch Phong cười nói: “Quý phủ của ta? Ha ha…… quý phủ của ta không có tiện để ngươi ở, ngươi an tâm Lăng Tiêu đãi nhân cực hảo, ngươi yên tâm đi.” Ở trong mắt Chử Dịch Phong không có ai tốt hơn Lăng Tiêu, ôn nhu hống hài tử kia vài câu. Lăng Thế Hiền vô pháp, trong mắt còn hàm chứa nước mắt, gật gật đầu, ấn theo Chử Dịch Phong phân phó quỳ xuống dập đầu với Lăng Tiêu xong lại bò dậy đến bên người Chử Dịch Phong.

Chử Dịch Phong nhìn Lăng Thế Hiền cử chỉ đáng yêu, ôm lấy nó cười một lát, không giả vờ mỗi cử chỉ mỗi nụ cười của y hoàn toàn khắc sâu ở trong mắt Lăng Thế Hiền khi đó.

Đây là ánh mặt trời đầu tiên của Lăng Thế Hiền trong giai đoạn thơ ấu đầy đen tối. Rất nhiều năm sau, Lăng Thế Hiền đã trưởng thành ở trong triều đình tung hoành chốn quan trường khi đó hắn còn nhớ rõ, có một người như vậy: y không phải là Hoàng đế tốt, nhưng lại là một người tốt. Hình ảnh cứu hắn dưới những mũi tên của bọn hài đồng, đem hắn ủng ở trong ngực, ấm áp đó vẫn luôn dừng lại ở trong trí nhớ, trở thành nguyên nhân hắn nguyện trung thành cả đời với y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.