(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng nhìn nàng ta, im lặng một hồi, mở miệng nói: “Làm như vậy, đơn giản là gọt bỏ thế lực của Trinh Đình ở trong triều. Cũng nên chấn chỉnh lại, bằng không bọn họ còn muốn càn rỡ cho tới khi nào.”
“Không.” Ý phi chậm rãi lắc đầu, “Muội chỉ sợ, đối phương là muốn đem toàn bộ Trinh gia nhổ tận gốc.”
“Ai có thể có bản lĩnh như vậy? Diệt trừ Trinh gia, chính là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, người đứng sau kế hoạch này, nhất định không dám làm như vậy.”
“…”
“Bất quá ta đang hoài nghi…”
“Cái gì?”
Nàng suy nghĩ một lát, lại liếc mắt nhìn nàng ta, “… Không, không có gì.”
Ý phi cũng không hề hỏi nhiều, lại im lặng, sau gọi người đi lên thêm trà.
Bất quá nàng cũng không có tâm tư uống trà, ngồi không bao lâu, liền đứng dậy cùng Ý phi cáo từ, trở lại trong cung của mình.
Ước chừng lúc chập tối, nàng kêu a Hoán đi ra ngoài một chuyến, mang theo khối ngọc bội nàng vẫn luôn đặt ở bên gối, đưa cho ông chủ tiệm mỳ trong thành.
Khi nàng ta từ ngoài cung trở về thì trời đã tối, vừa có người báo cho nàng, ông chủ kia đã đến Cao phủ báo tin, sau lưng liền có người từ trên xà nhà nhảy xuống, đi vào trong phòng nàng.
“Nương nương.” Hắn cúi đầu, quy củ hành lễ.
“Cao đại nhân tới thật nhanh.” Nàng cười nói, “Tìm được người thao túng phía sau màn?”
“Tìm được rồi.”
Hắn ngồi thẳng dậy, lộ ra gương mặt tuấn lãng, hai má trắng hồng, như chạy một quãng đường dài trong gió lạnh.
“Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào? Đuổi cũng giết tận bọn họ?” Nàng đi đến một chậu hoa mới được chuyển đến hôm trước, ngửi bông hoa mới nở, nghịch cành lá, “Làm như vậy hy sinh có chút tổn thất lớn.”
“Đúng vậy.”
“Trinh gia kia thì sao? Ngươi cũng muốn tự mình xuống tay?” Nàng nghiêng thân mình, hỏi, “Trinh gia tuy không phải cái gì thế gia, nhưng cũng là trọng thần, ngươi làm như vậy không sợ hoàng đế tra xuống sao…”
“Không sao,” hắn chặn lời nàng nói, “Hắn sớm đã kiêng kị ta. Nhưng nếu nói muốn giết ta, còn xa lắm mới làm được.”
Nàng thở dài, không hề nói nữa.
Hắn chậm rãi bước chân đi tới bên cạnh nàng, kéo theo một trận gió nhẹ, ngừng ở trước mặt nàng.
Ngón tay lạnh lẽo xoa mặt nàng, cẩn thận vuốt ve.
Nàng không tránh hắn, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt hắn, từ trong mắt hắn nhận ra một tia cảm xúc nhớ nhung.
Còn không đợi nàng tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, hắn liền cúi người xuống, nghiêng chóp mũi, môi dán lên môi ấm áp của nàng.
Phát hiện nàng không có phản ứng, hắn lại ngồi dậy cùng nàng đối mắt, cau mày lại.
“Ta có thể nhìn ra được, bộ dáng ngươi bi thương sau khi ta chết.” Nàng nói.
Hắn mở miệng hỏi: “Làm sao ngươi nhìn ra được?”
“Ngươi hôn ta, có nghĩa tình cảm ngươi dành cho ta vượt trên mức bình thường. Mà khi người yêu thương chết đi, ngươi sẽ thập phần đau khổ.”
“Vậy sao? Ngươi liền như vậy tin tưởng vững chắc ta sẽ vì ngươi cảm thấy đau lòng? Ngươi có tự cho là đúng quá hay không?”
“Ta sẽ không lại cùng ngươi nói lý, tự ngươi suy nghĩ đi.”
Hắn không lên tiếng, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, cái này làm cho nàng nhìn có chút sợ hãi, rồi lại cảm thấy rất buồn cười.
Bên ngoài yên tĩnh không tiếng động, thậm chí một tiếng gió cũng không có, đêm đông yên tĩnh như vậy thật hiếm thấy, giống như tâm trạng bình tĩnh của ta bây giờ.
Mà mắt thường có thể thấy được chính là tay hắn dần dần nắm chặt thành quyền, người hơi run lên, không biết nháy mắt tiếp theo sẽ bùng nổ khi nào.
Cái này làm cho nàng càng thêm có ý muốn đổ thêm dầu vào lửa.
“Chờ sau khi ta chết, ngươi nhớ thực hiện lời hứa, đem ta an táng ở một nơi núi song xanh biếc.”
Nàng hướng phía trước bước lên một bước, gần sát hắn, nhẹ giọng nói.
Hắn cảm xúc đã có chút mất khống chế, nhìn phía nàng, tức đến bật cười, nói: “Sao có thể đem cái chết nói được nhẹ nhàng như vậy? Ngươi một chút cũng không sợ sao.”
“Sợ? Có cái gì phải sợ?” Nàng ra vẻ kinh ngạc nói, “Sinh đứa nhỏ có thể bảo vệ phụ thân ta, thậm chí Ngu gia ta có thể thoát khỏi triều biến, từ nay về sau chúng ta sẽ thành hoàng thân bên ngoại của hoàng tử, cuộc mua bán này không lỗ.”
“Mua bán?” Hắn không thể tưởng tượng nói, “Sinh đứa nhỏ này đối với ngươi mà nói chính là mua bán?”
“Không thì sao? Bằng không ngươi cho rằng ta vì sao phải liều mình sinh đứa nhỏ này? Không lẽ ngươi nghĩ tất cả là vì yêu ngươi sao?”
Hắn bị nàng làm nghẹn lời, như không dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, khó có thể tin nheo mắt lại nhìn nàng đầy trào phúng.
Nhưng nàng cũng không sợ hãi hắn, ngược lại là bình tĩnh như trước.
Có lẽ sự bình tĩnh này, có thể cho hắn biết nàng đã không còn để ý hắn.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, hắn còn đang nhìn nàng, khóe mắt phiếm hồng, trong con ngươi đen láy có hàng nghìn cảm xúc phức tạp.
Nàng cuối cùng không dám lại tiếp tục kích thích hắn, cúi đầu im lặng, cười thở dài.
“Làm sao vậy, tức giận?”
“Ngươi không phải rất để ý ta sao.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");