Nghĩ ngợi một lúc Lâm Tiếu mới lên tiếng: “Muốn hay không tới xem nơi cất giữ đồ của ta, mấy năm nay nó cũng đã nhiều lên một ít rồi đấy, ta khẳng định ngươi sẽ rất thích đấy.”
Hứa Kiệt cười: “Ta chính là vẫn muốn tới đấy xem lại một lần nữa, dù sao cũng không có chỗ nào tuyệt hơn ở đấy.”
Lâm Tiếu cười cười, đứng dậy cùng Hứa Kiệt rời đi.
Vẫn là đường hầm được trang hoàng tinh xảo kia, Lâm Tiếu nói: “Hứa Kiệt hôm nay xuống dưới này ta sẽ tặng ngươi một thứ tốt nhất, hi vọng ngươi sẽ thích nó.” Nói xong liền lấy ra một cái hộp ở bên trái ngăn kéo phía dưới tủ đưa cho Hứa Kiêt: “Ngươi xem thử xem.”
Nguyên lai là một khẩu súng ngắn lúc bắn không phát ra âm thanh, là khẩu PSS nổi danh.
Loại súng ngắn giảm thanh PSS được thiết kế rất đơn giản, chủ yếu được làm từ chất liệu đồng, thương cơ, băng đạn và chuôi nắm tạo thành, nòng súng giật theo phương thức tự động. Cam đoan tất cả các công đoạn, thao tác trên đều được sử dụng rất an toàn, nòng súng cũng được thiết kế riêng biệt, nòng súng cố định, đạn bám vào phía trên nòng súng, đạn được trang bị đặc thù bằng một lò xo gắn với nòng súng, chúng được lắp ráp cùng một chỗ. Như vậy có thể hữu hiệu mà thu nhỏ lại sức giật của súng, phòng ngừa khi bắn ra nòng súng bị giật. Khi bắn, thương cơ cùng vỏ đạn khi giật nhất định có khoảng cách, sau khi thoát ly, đạn dưới tác dụng của lò xo bắn ra.
Súng này vẫn được trang bị cho bộ đội đặc chủng Xô Viết, Hứa Kiệt thử bắn 10 phát, liền khen không dứt lời: “Qủa nhiên là đồ vật hoàn mỹ, thanh âm vừa rồi như chớp mắt, rất chuyên dụng cho việc ám sát.”
Quay đầu đối với Lâm Tiếu nói: “Vũ khí của Xô Viết nghiên cứu quả thực đã đạt tới đỉnh cao rồi.”
Lâm Tiếu cùng y nghiên cứu một lúc đang chuẩn bị đặt khẩu súng xuống, đương nhiên tất cả mọi thứ đều được thiết kế hết sức hoàn mĩ, làm cho Hứa Kiệt lưu luyến không rời khỏi nó.
Chính lúc đang cao hứng thì cửa mở ra, Mục Vân bước vào.
Hứa Kiệt liếc nhìn hắn, ngay lập tức khuôn mặt liền đỏ lên. Tự nhiên y lại nghĩ tới màn khiến huyết mạch phun trào lên lúc nãy trong thư phòng.
Lâm Tiếu nhìn Mục Vân cười nói: “Tiểu Phong đâu?”
Mục Vân thập phần tức giận: “Đang nghỉ ngơi trên lầu. Ngươi cũng thật quá đáng a, may mà Tiểu Phong không có nhìn thấy, bằng không thì ngươi chết với ta.”
Lâm Tiếu hiển nhiên là không sợ hắn uy hiếp, cười nói: “Chính ngươi cũng có phòng riêng của mình, tại sao lại làm loạn thư phòng, như thế làm sao trách ta được? Rõ ràng là thư phòng của ta mà.” Thật sự là không biết hối cải mà.
Mục Vân tức giận nghiến răng, nhanh tay nhấc lên một thanh đao ngắn được chế tạo từ nước Đức thời chiến tranh, nó được trang bị cho bộ đội có tên là P8 hướng vào huyệt thái dương của Lâm Tiếu hét lớn: “Ngươi còn dám làm loại chuyện này, tốt hơn hết là nên cẩn thận một chút…”
Lời còn chưa nói hết, Hứa Kiệt đã một thân lóe sáng vụt qua, thật quỷ mị, nhanh chạy qua chỗ bọn họ, một tay kìm lấy tay của Mục Vân, một tay gỡ cây đao từ tay Mục Vân, một loạt động tác nhanh chóng cứ như vậy tung ra, làm thay đổi toàn bộ cục diện.
Mục Vân giật mình, hắn căn bản nghĩ sẽ không thể dễ dàng tới mức như vậy làm cho Hứa Kiệt có thể khống chế, kỳ thật chỉ vì hắn không kịp phòng bị mà thôi.
Hứa Kiệt vững vàng cầm súng chỉ vào hắn, trong ánh mắt nguội lạnh như sắt, hắn tin rằng, chỉ cần chính mình hơi động đậy, Hứa Kiệt nhất định sẽ không do dự mà nổ súng bắn chết hắn. Cho nên, không cần cân nhắc, Mục Vân lập tức buông tay ra khỏi đao, thanh đao kia liền rơi xuống mặt đất tạo ra một chuỗi âm thanh.
Lâm Tiếu giật mình, kịp thời phản ứng bước lên phía trước cầm chặt tay Hứa Kiệt, đem y kéo ra, cười nói: “Tểu Kiệt, chớ khẩn trương, Mục Vân hay nói giỡn, hắn chắc chắn sẽ không dám làm gì ta đâu.”
Hứa Kiệt không nói gì, chỉ là không dãy dụa, theo Lâm Tiếu đem y kéo qua một bên, từ từ gỡ tay xuống.
Mục Vân nhìn hai người bọn họ, lập tức cười rộ lên, vỗ vỗ vai Lâm Tiếu, không nói một lời liền quay người bước đi.
Lâm Tiếu lúc này mới dám thở ra.
Nhìn Hứa Kiệt, nhịn không được lại cười rộ lên, một màn vừa rồi thật sự là ngoài ý muốn.
Nhưng mà, thật sự là rất cảm động nha.
Cứ như vậy không hề có lý do gì, lại không một chút do dự bảo vệ hắn.
Kỳ thật hắn cũng không hề muốn Hứa Kiệt sẽ làm gì nhiều hơn nữa, chỉ như vậy cũng làm hắn rất thỏa mãn.
Hứa Kiệt nhìn hắn ngây ngốc đứng đó cười, liền hỏi: “Mục Vân tức giận ư?”
Lâm Tiếu cười nói: “Không, Tiểu Kiệt, Mục Vân là vệ sĩ của ta, sẽ không giết ta đâu, vừa rồi… vừa rồi chỉ là…”
Tìm không thấy lý do thoái thác rồi.
Hứa Kiệt nói: “Bởi vì ngươi trêu chọc hắn, hắn mới nổi điên trả thù ngươi như vậy.”
A, nói trúng tim đen rồi.
Lại nói tiếp Lâm Tiếu vẫn còn có điểm lộ rõ vẻ mặt gian xảo, đối với Hứa Kiệt tự nhiên lại không nỡ, cũng không biết như thế nào mới tốt, những người khác cũng đã nhìn thấy hết cục diện rồi. Mục Vân mấy năm qua ở bên cạnh hắn lại càng tinh tường, cũng thường xuyên bị hắn bắt làm đổi tượng để tâm sự, thật là dở khóc dở cười, không phải là quá phận giúp hắn phát giận rồi sao, chỉ là sự tình hôm nay quá ác liệt, như thế nào cũng không thể nhịn xuống được.
Hứa Kiệt cũng thật sự không hiểu, rõ ràng Mục Vân chắc chắn sẽ không thật sự ra tay với Lâm Tiếu, nhưng một khắc lúc ấy thật sự nghĩ không ra, chỉ chứng kiến một thanh thương đen trên đầu hắn, cũng không kịp phản ứng, chỉ muốn làm cho Mục Vân rút nó lại. Ngược lại không nghĩ sự việc sẽ biến thành như vậy.
__