Ninh Phong từ nhỏ đã có cuộc sống như ý, không có cảnh huynh đệ tranh ngôi đoạt vị, sau khi lên ngôi thân thích bên ngoại cũng không tham gia vào chính sự.
Một lần tình cờ, hắn gặp gỡ Bạch Tri Nguyệt. Bạch Tri Nguyệt dịu dàng đoan trang, là thê tử trong mơ của nam nhân khắp thế gian. Hắn cũng vậy.
Nhưng trước đây, cô mẫu của Bạch Tri Nguyệt với mẫu hậu từng tranh giành sủng ái, hai người đều không ưa nhau. Mẫu hậu sợ về sau Bạch thái phi mượn cớ náo loạn hậu cung, ly gián tình cảm mẫu tử.
Mặc cho hắn khuyên can thế nào, Bạch Tri Nguyệt cố gắng thế nào, mẫu hậu cũng không đồng ý.
Hắn hạ quyết tâm, đến trước Thọ Khang điện của mẫu hậu quỳ một ngày trời. Nhưng mẫu hậu cũng tỏ rõ thái độ bằng cách tuyệt thực.
Khi ấy, Hiền vương cũng có ý với Bạch Tri Nguyệt nên đã xin Thái phi cưới Bạch Tri Nguyệt về phủ. Bà ấy rốt cuộc cũng đồng ý.
Vẫn nhớ ngày ấy, hắn trèo tường vào Bạch phủ, hỏi nàng ấy sao lại đồng ý gả cho Hiền vương?
Hắn vốn nghĩ, nếu như mẫu hậu kiên quyết không đồng ý, vậy thì hắn tiền trảm hậu tấu, đành không nghe theo mẫu hậu. Chuyện sắc phong hắn cũng đã suy đi nghĩ lại, tính rất nhiều lần, chỉ thiếu điều khắc vào tim.
Nhưng sau đó, nàng ấy lại không đồng ý.
"Nếu như hoàng thượng bất chấp sự phản đối của thái hậu, cố ý cưới Tri Nguyệt về, ngày sau Tri Nguyệt và thái hậu khó tránh khỏi bất hòa. Đến lúc ấy, hoàng thượng ắt sẽ lâm vào thế khó xử. Lâu ngày, hoàng thượng và Tri Nguyệt cũng khó tránh khỏi xa cách, nhìn thấy lại thêm chán ghét. Nếu đã như vậy, hà cớ không buông tay, để kỉ niệm lưu giữ trong tâm tưởng."
"Thái phi đã hạ chỉ ban hôn rồi. Mong hoàng thượng không đến Bạch phủ nữa, phòng có người lời qua tiếng lại, đối với hoàng thượng, với Tri Nguyệt đều không tốt."
Thế rồi, hắn chỉ đành nhìn nàng ấy phượng bào khăn đỏ bái đường thành thân với Hiền vương.
Sau đó, hắn nghe theo sự sắp xếp của mẫu hậu cưới Quý Đào Chi.
Ngày động phòng, hắn uống say không bí tỉ. Hắn vốn định gạt cô ấy cho qua chuyện, nhưng không ngờ, Đào Quý Chi cũng giống như hắn, đều đã có người trong lòng.
Khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm dưới đất, đầu đau như búa bổ. Mà Đào Quý Chi lại ở trên giường thò đầu ra, một cái khăn dính máu rơi xuống trước mặt hắn, trên cánh tay trắng như tuyết của cô ấy có một vết cắt còn rớm máu đỏ tươi.
"Nợ ta một ân huệ nhé."
Lúc này hắn mới hiểu ra. Hắn cầm chiếc khăn lụa ấy, không nói lời nào.
"Còn không mau đứng lên, chỉ lúc nữa là cung nhân đến rồi." Quý Đào Chi xuống giường, vỗ vỗ vào mặt hắn: "Còn chưa tỉnh rượu sao?"
Đời này, hắn lần đầu tiên thấy có một cô nương làm như vậy với mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc, vội bật dậy.
"Không ngờ ngươi cũng là một kẻ si tình!" Quý Đào Chi ngáp một cái: "Hôm qua phải ngồi nghe ngươi kể đến nửa đêm, hại ta ngủ cũng không yên giấc. Ngươi yên tâm, ta cũng không thích ngươi."
"Vậy người trong lòng nàng là ai?" Hắn hỏi.
"Ngươi đoán đi."
Sau này hắn thường hay kể chuyện giữa mình và Bạch Tri Nguyệt cho Quý Đào Chi nghe. Mỗi lần kể xong hắn đều hỏi nàng ấy câu kia, nhưng Quý Đào Chi trước nay đều không nói.
Cho đến đêm ấy, Quý Đào Chi nói mớ: "Trạm Hạng Thù."
Họ Trạm ở chốn kinh thành chỉ sống ở một nơi đó là trên núi vùng ngoại ô. Tổ tiên nhân từ, không đuổi cùng giết tận hoàng tộc tiền triều, hơn một trăm năm trôi qua, bọn họ cũng rất an phận.
Chỉ là, sao Quý Đào Chi lại quen biết dư nghiệt tiền triều?
Mỗi lần Quý Đào Chi đều im lặng không nói. Hắn nghe nàng ấy nói trong mơ mới biết được một hai phần. Sau đó, hắn trực tiếp hỏi nàng ấy về cái tên Trạm Hạng Thù này. Nhưng nàng ngoài việc bảo hắn đừng ra tay thì không nói thêm gì nữa.
Hắn cũng không biết Quý Đào Chi viết chuyện tình của hắn và Bạch Tri Nguyệt thành thoại bản. Cho đến một hôm, Bạch Tri Nguyệt cầm tập thoại bản ấy đến tìm hắn.
Bạch Tri Nguyệt nghĩ rằng cuốn thoại bản kia là do hắn sai người viết, muốn dùng thủ đoạn để giữ nàng ấy lại.
Nhưng sau khi biết là do Quý Đào Chi viết, nàng ấy lại thở dài: "Hoàng thượng đối xử với hoàng hậu nương nương rất khác.”
Nhưng hắn không biết có gì khác?
Mẫu hậu không biết làm sao biết được khi hắn ở tẩm điện của Quý Đào Chi chưa từng làm chuyện phòng the, thế là đã hạ xuân dược hắn và nàng. Hôm ấy hắn vừa đến ngự thư phòng đã cảm nhận lờ mờ có gì không ổn, lại nghe cung nhân nói đợi mẫu hậu bảo Quý Đào Chi mang đồ ăn qua đây.
Hắn vốn định cho người chuyển lời đến Quý Đào Chi đừng đến. Ai ngờ Quý Đào Chi không biết nghe tin hắn định diệt cướp dẹp loạn ở đâu, mẫu hậu còn chưa kêu nàng ấy đã vội vã chạy qua.
Sau khi chuyện đó xảy ra, Quý Đào Chi lúc nào cũng tránh mặt hắn. Nếu như không phải trong yến tiệc hôm ấy, nàng ấy bị ngã, thì bọn họ đã 40 ngày chưa gặp mặt. Hắn cũng không biết sao mình lại nhớ rõ đến thế.
Thái y nói nàng ấy đã mang thai hơn một tháng. Hắn ngạc nhiên, nhưng cũng mừng thầm. Hắn khuyên giải Quý Đào Chi giữ đứa bé lại, hình như đó cũng là lí do mà hắn thấy trong lòng mình có "hỉ".
Quý Đào Chi rất ngốc, cũng rất lương thiện. Nàng ấy thật lòng muốn cùng hội cùng thuyền với hắn, đến thuốc thuận thai cũng sẵn lòng cho người khác. Nhưng hắn thì không phải hoàn toàn như vậy. Hắn đồng ý với nàng không diệt cướp. Tuy nhiên, nếu như những kẻ dư nghiệt tiền triều kia có ý tạo phản, hắn nhất định sẽ không nương tay mà diệt tận gốc.
Ngày Bạch Tri Nguyệt lâm bồn, hắn đứng ngoài phủ Hiền vương, suy nghĩ rất nhiều. Hắn và Bạch Tri Nguyệt khi còn trẻ đã định tình. Nhưng đến nay mỗi người mỗi chốn, không buông tay càng làm hai bên thêm giằng xé thống khổ trong chấp niệm chữ tình. Ngược lại, buông tay có thể cất giữ ký ức tươi đẹp, cũng là giải thoát.
Khi quay về lại chạm trúng Trạm Hạng Thù, Quý Đào Chi nước mắt ngấn lệ, thiếu chút nữa thì đi theo hắn lên núi. Hắn cố gắng gọi nàng, không ngờ lại làm nàng giật mình.
Hắn bảo Quý Đào Chi viết cái kết cho "Ngọc Huy Kí". Thực ra là muốn nói với nàng ấy, hắn đã buông được rồi. Những gì trong thoại bản đều là quá khứ, còn hắn sẽ bước tiếp về phía trước. Nhưng Quý Đào Chi lại không hề hiểu, đoán chừng trong đầu toàn là Trạm Hạng Thù.
Hắn đã quên mình yêu Quý Đào Chi từ lúc nào. Rõ ràng nàng ấy rất khác Tri Nguyệt, nhưng khi hai người ở với nhau hắn thấy vô cùng thoải mái. Họ hay cãi nhau, thậm chí có khi Quý Đào Chi còn động tay. Nhưng có một số chuyện, họ chỉ có thể dốc bầu tâm sự với nhau, có một số thứ, họ hiểu nhau nhất.
Ban đầu, hắn và Quý Đào Chi chỉ là đóng vai phu thê ân ái trước mắt người khác. Nhưng sau này, có những khi hắn cũng không phân biệt được thật giả.
So với chọn người khác, hắn càng muốn Quý Đào Chi làm hoàng hậu của hắn. Cho dù nàng ấy thực ra không có dáng vẻ của hoàng hậu gì cả. Nhưng hắn thích, nàng cũng nguyện ý.
Hôm ấy hắn dè dặt nói "Chỉ đùa thôi", quả nhiên, trong lòng nàng ấy vẫn có Trạm Hạng Thù.
Trước nay hắn chưa từng tin vào quỷ thần. Nhưng khi thả đèn hoa đăng đêm trung thu ấy, hắn đặt vào bên trong đèn một tờ giấy, bên trên viết "A Đào quên Trạm Hạng Thù".
Ngày ấy không không hề lên núi. Hắn gặp Trạm Hạng Thù ở một góc khuất nơi lãnh cung.
Trạm Hạng Thù muốn hắn gạt nàng, hắn từ chối: "Nếu ngươi yêu nàng, vì sao phải tuyệt tình đến thế?"
Trạm Hạng Thù nói với hắn: "Ninh Phong, ngươi và ta đều có quá nhiều gánh nặng, không thể sống chỉ vì mình, không có cách nào mặc kệ tất cả để chỉ yêu một người."
"Cũng may, ngươi cũng rất yêu nàng. Đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy rất tốt." Trạm Hạng Thù nói xong, biến mất sau tường cung, không biết có nghe thấy hắn nói câu ấy không: "Trẫm đều biết."
Cuối cùng hắn vẫn gạt A Đào. Nàng ấy khóc rất lâu trong lòng hắn. Lòng hắn cũng không dễ chịu.
A Đào sinh hạ một công chúa. Hắn luôn túc trực ở bên ngoài, đến tận đêm mới thấy tiếng khóc, đợi từ ngày đến nửa đêm. Khi thái y đặt Tiểu Hoàn vào vòng tay hắn, môi hắn không ngừng run run, đây là cốt nhục của hắn và A Đào.
A Đào rất yếu, ngủ mê mệt. Mặc dù mấy ngày nay hắn cũng không chợp mắt được bao, nhưng không hề thấy buồn ngủ. Hắn muốn đợi A Đào tỉnh lại, tự mình nói với nàng, họ có một công chúa.
Ban đầu hắn nghĩ rằng A Đào sẽ không vui, dẫu sao nàng ấy vẫn luôn nghĩ mình mang thai con trai. Nhưng hắn sai rồi, A Đào lúc nào cũng bế Tiểu Hoàn, không lúc nào rời tay.
Sự xuất hiện của Tiểu Hoàn tựa như khiến A Đào quên đi Trạm Hạng Thù. Hắn sợ A Đào chỉ giả vờ mạnh mẽ, có vài lần còn cố ý bày tấu sớ dẹp loạn diệt cướp quần thần tâu lên trước mặt nàng ấy. Nhưng cũng không thấy nàng có gì khác thường.
Đêm qua, hắn thực sự không nhịn được, đá văng cái chăn ở giữa hai người đi, ôm nàng vào lòng. Tảng sáng hôm nay, tựa như lấy hết dũng cảm cả đời này, hắn hôn lên đôi môi anh đào ấy. A Đào không hề phản đối, lòng hắn vô cùng vui sướng.
Hôm nay chuyện triều chính bận rộn, khi hắn xử lí xong đêm cũng khuya rồi. Nhưng không ngờ nàng ấy vẫn chưa ngủ.
Nàng nằm trên giường, mắt đã trĩu xuống từ lâu, nhưng vẫn không chịu đi ngủ.
Hắn khẽ nhéo nhéo mặt nàng, đắp lại chăn cho nàng: "Sao vẫn còn chưa ngủ?"
"Bởi vì muốn trả lời một câu hỏi trước đây của chàng." Nàng dụi mắt: "Thực ra ta đã muốn nói lâu rồi. Ta muốn ở bên chàng cả đời này."
"Ừm." Hắn đáp, rồi hôn lên trán nàng.