Ninh Chiết Chi

Chương 7: CHƯƠNG 8




Ta vẫn nhớ rõ khi ấy đương xuân, suối chảy róc rách, tiếng chim thánh thót, trăm hoa đua nở. Ta vốn muốn vẽ hươu rừng, nhưng đến khi đặt bút lại là người trước mắt.

Ban đầu ta đang chăm chú quan sát hươu rừng, bỗng một mũi tên ở đâu phi đến. Ta kinh sợ bủn rủn chân tay, sau đó mới phát hiện hóa ra có một con rắn độc ngay bên, cách mũi tên bảy tấc.

Chân ta mềm nhũn cứ thế ngồi bệt xuống đất.

Có một bóng người đang lại gần. Người ấy đeo mặt nạ nửa mặt, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, một tay cầm cung.

Y đi đến bên cạnh ta, cúi xuống cầm con rắn kia lên, giống như không hề nhìn thấy ta ở bên cạnh, quay người đi mất.

"Đa tạ huynh cứu ta."

Bước chân người ấy chợt dừng, nhưng vẫn không ngoảnh đầu lại.

"Huynh tên là gì?"

Huynh ấy vẫn không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước. Ta thấy thế vội bật dậy đuổi theo.

"Ta ... vẽ cho huynh một bức tranh nhé, coi như là báo đáp ân tình."

Huynh ấy càng đi nhanh hơn, không hề để ý đến ta.

"Hừm!" Ta kéo tay huynh ấy.

Huynh ấy dừng lại, thoáng nhìn ta. Ánh mắt ấy lạnh lùng đến mức ta khẽ run lên.

"Ta ... ta không muốn nợ người khác. Nếu như huynh không đồng ý, ta sẽ cứ bám theo huynh." Tựa như ta phải lấy hết dũng khí mới dám nói ra câu ấy.

Hồi lâu, huynh ấy mới khẽ gật đầu.

Trái tim ta không nghe lời cứ đập loạn, tựa như muốn nhảy cả ra bên ngoài.

"Huynh sống trên núi sao?"

"Huynh bao nhiêu tuổi?"

"Huynh lên núi đi săn à?"

...

Đến khi vẽ xong, huynh ấy vẫn chưa trả lời bất cứ câu hỏi nào của ta.

Nhưng ta không hề bỏ cuộc, ngày ngày chạy lên núi đến nỗi mẫu thân nghĩ rằng ta yêu vẽ đến phát điên rồi.

Cứ cách bốn năm ngày ta lại trông thấy Trạm Hạng Thù một lần. Mỗi lần ta đều bám lấy huynh ấy rồi kể rất nhiều chuyện. Ban đầu huynh ấy vô cùng hờ hững, lạnh nhạt với ta, nhưng sau này cũng bắt đầu nói với ta mấy câu.

Có một ngày trời mưa, khi ta mới lên núi mưa cũng không nặng hạt, sau khi lên núi thì mưa như trút nước.

Ta thầm nghĩ hôm nay trời mưa to vậy, chắc là Trạm Hạng Thù sẽ không đến. Đang chuẩn bị xuống núi, không ngờ quay người lại thấy Trạm Hạng Thù đang đứng phía sau. Huynh ấy không che ô, nước mưa hắt vào mặt đang chảy xuống.

Ta chưa kịp bước lên, huynh ấy đã đi đến trước mặt ta.

Huynh ấy kéo ta đến một sơn động tránh mưa, còn đốt lửa cho ta sưởi ấm.

"Sao huynh/muội vẫn đến?" Cùng lúc cả hai người đều cất tiếng hỏi.

"Muội ... muội cứ nghĩ mưa sẽ sớm tạnh." Ta cắn môi, nhìn xuống đất.

"Mùa hè mưa rào, đường núi khó đi, muội không nên lên núi."

Ta cúi đầu, im lặng.

"Đợi khi trời nắng ráo, rồi lại lên. Khi ấy ta sẽ đợi muội ở sườn núi."

Ta vội ngẩng đầu, thấy huynh ấy gỡ mặt nạ xuống, đôi mắt như có chứa những vì sao.

Ta cứ ngỡ đó lời ước hẹn tuổi trẻ của ta và huynh ấy. Sau này, hai người có thể bên nhau trọn đời, trăm năm sau vẫn bên nhau, chỉ là trong giấc ngủ vĩnh hằng. Ta chưa bao giờ lường được hóa ra từ đầu đến cuối đều là tự mình đa tình.

Trước đêm nhập cung, ta đốt hết những bức tranh vẽ chân dung huynh ấy; sau khi nhập cung, cũng chưa từng động bút.

Không ngờ, khi ta vẽ lại, người đầu tiên ta vẽ lại là Ninh Phong.

Ta họa lại dáng vẻ Ninh Phong thả đèn hoa đăng đêm qua, chỉ là sau khi vẽ xong mới phát hiện trường bào vốn màu đen, ta lại tô thành màu đỏ thẫm.

Có lẽ là giấc mộng kia ám ảnh ta đến hồ đồ rồi, ta vội gấp bức tranh lại.

______________

Ngày sinh nhật ta, trong cung mở tiệc, nhưng ta không thấy có gì vui nên đã rời bàn tiệc trước.

"Có phải nương nương thấy trong người không khỏe không, hay là nô tì truyền thái y đến?"

"Không cần, chỉ là cảm thấy tiệc rượu ồn ào, ta muốn đi dạo ở ngự hoa viên."

Đi được một lúc lại thấy hơi mệt, ta bèn dừng chân ở đình giữa ngự hoa viên nghỉ ngơi.

"Thanh Lăng, ta nhập cung bao lâu rồi?"

"Bẩm nương nương, đã ba năm rồi." Thanh Lăng trả lời.

"Thời gian trôi thật nhanh." Ta khẽ xoa bụng, bất tri bất giác đã ở chốn cung cấm này ba năm rồi.

"Đúng đấy, trẫm và nàng kết tóc làm phu thê đã ba năm rồi."

Ta quay qua, không thấy bóng dáng Thanh Lăng đâu nữa.

"Sao người lại đến đây, còn yến tiệc thì sao?"

"Yến tiệc sinh nhật nàng, nàng trốn ra đây, còn trẫm không được trốn sao?" Ninh Phong cũng đặt tay lên bụng ta: "Hi vọng sau này hoàng nhi không như nàng, không theo quy tắc nào cả."

Ta đẩy tay hắn ra: "Hơn một tháng nay, thứ ta tuân thủ nhất chính là quy tắc. Sớm muộn ta cũng bị muôn vàn quy tắc hoàng cung trói chặt."

"Lẽ nào trẫm lại không cởi trói cho nàng?"

Mí mắt dần trĩu xuống, ta dựa vào vai Ninh Phong: "Ta muốn ngủ một lát."

"Bên ngoài gió lớn, về tẩm điện rồi hẵng ngủ." Ninh Phong quay sang khuyên ta, vai khẽ cử động.

"Người đừng động đậy, để ta dựa một lát."

Khi ta tỉnh dậy, trời đã tối đen. Trên người ta khoác thêm một lớp áo choàng. Ta ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Sao không gọi ta dậy, người cứ ngồi im thế lẽ nào không mỏi?" Tựa vào vai Ninh Phong ngủ lâu như vậy, ta cũng thấy hơi ngại.

"Không phải nàng bảo ta đừng động đậy sao?" Nói xong, hắn lại giơ tay nhéo má ta.

Trong thoáng chốc ta không biết nói gì, cứ kệ hắn nhéo mặt mình.

"Dựa trên vai trẫm lâu như vậy, có phải cũng nên bồi thường cho trẫm gì không?" Ninh Phong cười cười, thôi không nhéo mặt ta nữa.

"Mới dựa có tí, ta còn đang mang thai con của người đây!"

"Hôm trước là ai nói sẽ vẽ cho trẫm mười chiếc đèn hoa đăng, đến nay một cái còn không thấy đâu."

"Ta vẽ cho ngươi là được chứ gì." Lần trước vốn định vẽ rồi, không biết khi ấy làm sao trong lòng không yên nên đã vẽ sai, sau đó cũng không vẽ nữa.

"Nói lời giữ lời."

Ta và Ninh Phong cùng nhau về tẩm điện. Ta thấy trên bàn là một loạt họa cụ, được sắp xếp ngay ngắn, nhưng không phải những thứ trước đây.

"Hóa ra nàng đã sớm có lòng." Tiểu tử này dụ ta mắc câu đây mà!

"Quà sinh nhật trẫm chuẩn bị cho nàng, có thích không?" Lông mày Ninh Phong cong cong, giống như vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ.

"Ta đã có nhiều dụng cụ vẽ rồi, nay lại càng nhiều thêm." Ta ngồi trước bàn, bắt đầu điều chỉnh màu mực.

"Đồ bên ngoài sao mà so sánh được với đồ trẫm chọn?" Ninh Phong đắc ý.

"Có gì khác nhau?" Ta nhìn theo Ninh Phong, ý bảo hắn đừng có chạm linh tinh.

"Trẫm tặng, chỉ được vẽ trẫm."

"Ngày ngày nhìn mặt ngươi còn chưa đủ sao? Mỗi ngày còn bắt ta vẽ ngươi, lẽ nào đêm đến không sợ gặp ác mộng?" Giọng ta ghét bỏ.

"Mơ thấy trẫm còn tốt hơn mơ thấy tên cướp nào kia."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.