Trung thu, trời trong mây ít, vạn vật dát ánh trăng, mặt nước lấp lánh ánh bạc.
Thai nhi trong bụng cũng đã năm tháng, ta muốn cải trang làm nam nhi cũng khó. Lần này Ninh Phong cũng không nắm cổ tay ta nữa mà vòng tay ôm ta.
Vì thế nên đi lại khá bất tiện, ta thấy hơi phiền: "Ngươi vẫn nên nắm tay ta thì hơn."
Ninh Phong vẫn ôm ta như cũ nói: "Đêm nay đường đông người qua lại, lỡ mà đụng trúng thì phải làm sao?"
Cách đó không xa có một sạp bày bán đèn hoa đăng không hiểu sao rất nhiều người tụ tập ở đó: "Ta muốn mua đèn hoa đăng." Ta ra hiệu cho Ninh Phong đưa ta qua đó.
Ninh Phong lườm ta một cái, nhưng cuối cùng vẫn đưa ta đến sạp nhỏ đông người kia. Lúc ấy ta mới có dịp nhìn kĩ, hóa ra ở đây để mọi người tự vẽ lên đèn hoa đăng.
Ninh Phong trả tiền cho chủ sạp, lấy bừa một chiếc đèn hoa đăng đưa cho ta: "Tự mình vẽ mới ý nghĩa."
Ta nhìn chiếc đèn hoa đăng, vốn là bốn bức giấy Tuyên Thành dùng hồ dán lại, suy nghĩ xem nên vẽ gì. Ai ngờ Ninh phong lại thốt ra một câu: "Vẽ ta", vẻ mặt còn rất đắc ý.
Ánh nến lập lòe chiếu trên khuôn mặt hắn, ngũ quan anh tuấn khi rõ khi không. Đã vào cung lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn kĩ hắn như thế, nhất thời quên cả động bút.
Nếu như không phải là Ninh Phong đột nhiên đi lại, ra khỏi tầm mắt, thì ta vẫn không hề ý thức suýt chút nữa mực đen đã nhỏ lem giấy Tuyên Thành.
Khẽ cúi đầu thấy đèn hoa đăng đã trong tay Ninh Phong: "Ta cũng biết là mình dung mạo phi phàm, nét bút khó lòng tả hết. Nếu như thấy khó quá, vậy thì vẽ cái khác cũng được."
Ta lườm hắn một cái: "Mặt dày mày dạn. Ngươi đứng im, ta sẽ vẽ xong nhanh thôi."
Không lâu sau, ta đã vẽ xong những phần cơ bản. Sau đó dựa theo kí ức thuở bé, ta vẽ thêm một cái mặt heo, còn ba mặt kia vẽ hoa cỏ linh tinh.
"Vẽ xong rồi." Ta vui vẻ giơ đèn hoa đăng ra cho Ninh Phong xem, thấy mặt hắn dần đen lại, ta cố nói thêm một câu: "Ta thấy khá là giống đấy."
Sau đó, Ninh Phong không nói lời nào đã ôm ta đi, không quên cầm theo chiếc đèn hoa đăng kia.
Người qua đường chủ yếu là nam thanh nữ tú, họ đến để thả đèn hoa đăng.
Chiếc đèn hoa đăng làm từ da dê dùng để tế bái thần sông, hi vọng thần sông sẽ giúp nguyện vọng của mỗi người đều trở thành sự thật.
Mẫu thân từng nói với ta, viết những điều ước lên giấy để vào trong lồng đèn, năm sau sẽ trở thành sự thật. Năm ấy mười bốn tuổi, ta cứ quấn lấy trưởng tẩu đòi tẩu ấy đưa ta đi thả đèn hoa đăng. Nhưng khi ấy lại không tìm được giấy và bút, sau đó ước nguyện cũng vụt mất.
"Ninh Phong, ta muốn thả đèn hoa đăng." Trên sông đã có không ít đèn hoa đăng, từng ánh lửa hồng thắp rực cả một khoảng mặt sông.
"Khi đi ta đã nói với nàng như nào?"
Vừa rồi ta mới chọc giận Ninh Phong, nên vẫn sợ hắn sẽ ghi thù không cho ta đi thả đèn hoa đăng, thế là ta giật đèn hoa đăng trên tay Ninh Phong, che trước mặt.
"Không được cách xa ngươi hai bước, không được đến nơi nhiều người, không được đến bờ sông. Nhưng mà ta rất muốn ..."
"Không được." Ninh Phong cắt ngang lời ta.
"Một lần thôi mà." Ta mè nheo kéo tay áo Ninh Phong: "Đợi ta thả đèn xong sẽ vẽ một chiếc đèn cho ngươi, không vẽ mười chiếc!"
Ta cẩn thận mở đèn hoa đăng ra, thấy Ninh Phong thở dài bất lực, khẽ gật đầu với ta.
"Người tốt thật." Ta vui mừng nói.
"Chỉ toàn nói luyên thuyên." Ninh Phong quét mắt qua người ta, rồi ôm ta đi về phía bờ sông.
Ta mua giấy bút riêng cho Ninh Phong, vô cùng hào hứng viết lên đó dòng chữ "Cầu mẫu tử bình an", khi viết được một nửa thì cứ cảm thấy có đôi mắt sáng quắc nào đó đang nhìn mình.
Ta vội che lại: "Sao cứ nhìn trộm người ta thế! Ngươi viết cái của ngươi đi."
"Xem tí thôi mà." Ninh Phong không nhìn nữa, cũng bắt đầu viết.
Chuyện xem trộm này, tất nhiên là phải có qua có lại! Thế là ta cũng rướn người sang xem trộm, tiếc là chỉ loáng thoáng thấy hai chữ "bình an".
Vốn định rướn người xem thêm lần nữa, không ngờ lại bị Ninh Phong ôm eo kéo lại gần: "Muốn xem thì xem đi, ta không nhỏ mọn như ai đó đâu."
Nói thế rồi thì ta đương nhiên sẽ xem. Trên tờ giấy là dòng chữ "Mong mẫu tử Đào Quý Chi bình an".
"Ngươi ... chỉ viết thế sao?" Không biết vì sao, ta thấy hơi ngại: "Không viết gì khác à?"
"Không. Chỉ có nữ nhân các nàng mới tin vào những chuyện thần bí, không có chứng cớ xác đáng này." Nói xong, hắn lại nhéo má ta.
"Không viết thì thôi." Nét mực trên giấy đã khô, ta bỏ nó vào trong đèn.
Sau khi Ninh Phong viết xong, ta đưa đèn hoa đăng cho hắn, bảo hắn cũng bỏ tờ giấy vào đây.
Bên dòng sông có khá nhiều nam nữ đến chơi, cười nói rộn ràng. Ta đứng trên bờ, nhìn Ninh Phong mặc áo bào đen, hòa vào dòng người. Đèn sáng khắp sông, ánh sáng hắt lên mặt hắn, dịu dàng khác thường. Không biết vì sao, lại khiến ta nhớ đến giấc mộng hôm ấy.
“Nến đỏ rực cháy, lang quân chàng ấy, nét hỉ lan đến chân mày.”
Trong đầu bỗng hiện lên câu văn ta viết trong "Ngọc Huy Kí", sao ta lại nghĩ đến câu ấy chứ?
Phải tỉnh táo lại!
Sau đó ta thấy Ninh Phong đang đi đến chỗ mình. Ta chột dạ vội quay mặt đi nơi khác.
Trên đường đi hắn nói với ta rất nhiều thứ, nhưng ta không hề nghe vào tai, chỉ đáp lại qua loa.
Sau đó cả hai người đều trầm mặc. Cứ tưởng sẽ như vậy suốt quãng đường tiếp thì bỗng nhiên hắn lên tiếng: "Đói chưa?"
Ta cũng hơi đói thật vì trong yến tiệc trước đó chỉ mải mê nghĩ xuất cung như nào mà không ăn uống tử tế.
"Ta muốn ăn bánh phù dung."
Hắn mua hai chiếc bánh phù dung, bánh mới ra lò, hơi nóng bốc ra từ giấy gói.
Ta giơ tay đón lấy, nhưng hắn chợt thu tay lại: "Vẫn nóng, đợi bớt nóng rồi hẵng ăn."
Ta hơi bĩu môi nói: "Ừm."
"Nghe nói đương kim hoàng thượng rất đáng thương. Hoàng hậu hay ghen tức, gần đây một tay đuổi hết những cung nữ đi."
"Hoàng hậu thân là chủ trung cung, phải chịu cảnh chung chồng với bao nhiêu nữ nhân như vậy, lẽ nào không đáng thương?"
...
Nghe thấy thế ta và Ninh Phong cùng ngoái đầu lại. Có một đôi vợ chồng đứng ở phía sau bọn ta đang nói chuyện, bọn họ đang tranh luận với nhau rằng ta và Ninh Phong ai đáng thương hơn.
"Nàng xem nàng đi, hơi tí là bắt nạt ta, đến nay nam nhân khắp kinh thành đều đang thương hại ta." Ninh Phong nhướn mày, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
"Nếu như mà nói hết mấy chuyện ngươi làm ra, chỉ sợ nữ nhân cả kinh thành này đều cảm thấy ta quá đáng thương." Ta trừng mắt với hắn, rồi lớn tiếng nói cho đôi phu phụ kia nghe: "Đường đường là đấng nam nhi thân cao bảy thước, lại không có quyền uy của người làm chồng, thật là chuyện nực cười."
Hai vợ chồng kia nghe có tiếng nói mới quay ra nhìn, Ninh Phong kéo vội ta đi.
Mặt Ninh Phong đã đen cả lại: "Đào! Quý! Chi!"
Còn ta thì đang đứng ở bên cười chảy cả nước mắt: "Xin lỗi, ta nói sai rồi, ngươi hình như không được bảy thước hahahahaah ..."
Ninh Phong xụ mặt, bón bánh phù dung vào miệng ta.
"Ớ ..." Ta vội cắn một miếng, giơ tay cầm lấy phần bánh còn lại.
"Đợi đến khi ta mà lấy lại quyền uy làm chồng, nàng đừng khóc đấy." Ninh Phong nghiến răng.
Đi dạo ngoài cung hồi lâu, còn chưa về đến cung mí mắt ta đã dần trĩu nặng. Cuối cùng, chỉ nhớ là Ninh Phong ôm ta lên xe ngựa, khi mở mắt ra đã thấy màn trướng thêu phượng quen thuộc.
Hôm nay sau khi uống hết thuốc an thai, ta không buồn ngủ chút nào, bỗng nhớ lại hôm qua đã đồng ý vẽ đèn hoa đăng cho Ninh Phong.
Nhưng qua trung thu rồi, nên cũng không vẽ đèn hoa đăng nữa, ta định vẽ một bức tranh đơn giản tặng hắn.
"Thanh lăng, tìm cho bổn cung đồ vẽ đem theo khi nhập cung."
"Cuối cùng nương nương cũng muốn vẽ rồi. Từ khi vào cung đến nay, nô tì chưa thấy nương nương vẽ bao giờ." Thanh Lăng hơi ngạc nhiên.
Khi còn nhỏ ta từng theo ngoại tổ học vẽ. Lần đầu tiên đến ngoại ô vẽ tranh, ta gặp Trạm Hạng Thù.