Ninh Chiết Chi

Chương 5: CHƯƠNG 6




Cung nhân lần lượt lui ra ngoài.

Sau khi thấy cửa đã đóng lại, Bạch Tri Nguyệt tay vẫn bế đứa bé đứng dậy hành đại lễ với ta: "Thần phụ tạ ơn nương nương."

Ta vội vàng đỡ nàng dậy: "Đừng có thế mà!"

Trên mặt Bạch Tri Nguyệt đầy vẻ cảm kích: "Nếu không phải là nương nương cho thần phụ thuốc thuận thai quý giá kia, thần phụ giờ này sợ là đã xuống Hoàng Tuyền địa phủ rồi."

"Ngươi biết sao?" Rõ ràng ta đã dặn dò cẩn thận thái y là không được nói.

"Sau khi thần phụ uống thuốc, cơ thể không còn yếu ớt như trước. Sau khi sinh đứa bé cũng không xuất hiện triệu chứng hư thoát [1], trong lòng mới nảy sinh hoài nghi. Thần liền nhờ vương gia nghe ngóng giúp." Bạch Tri Nguyệt chuyển đứa bé qua cho ta: "Nương nương ôm đứa bé một lát, nhờ có nương nương mẫu tử thần phụ mới được bình an."

[1] Chứng tâm dương hư thoát: là chỉ vào chứng âm dương sắp lìa nhau, tâm dương vượt nhanh mà biểu hiện ra. Như Từ Linh Thái nói: “Dương khí vượt ra nhanh, âm dương lìa nhau, mồ hôi ra như dầu, sáu mạch sắp mất, chứng cấp bức xảy ra mới gọi là thoát.”

Đứa bé đang ngủ say, nhìn bé xíu xiu lọt thỏm trong tay.

Ta thận trọng ôm lấy đứa bé, cũng muốn bé trong bụng cảm nhận niềm vui lúc này.

"Đứa bé ngoan thật, không khóc không quấy." Ta bồng một lúc thì trả thế tử lại cho mẫu thân bé, sợ mình tay chân lóng ngóng lỡ làm đau em bé.

"Chỉ là bây giờ thôi, đến đêm là hay khóc lắm." Khi Bạch Tri Nguyệt nói câu ấy, lông mày cong cong, khuôn mặt không hề có nửa phần tức giận.

Bạch Tri Nguyệt kể cho ta kinh nghiệm nuôi dạy trẻ con, rồi không biết sao lại nói đến "Ngọc Huy Kí". Ta thực sự không biết nàng ấy cũng biết "Ngọc Huy Kí" là do ta viết, hơi ngại.

"Nương nương viết rất hay, thần phụ rất thích kết cục của thoại bản này." Bạch Tri Nguyệt nói, mặt không gợn sóng.

"Hoàng thượng ngài ấy thực sự rất yêu nàng." Không biết vì sao, ta cảm thấy có vẻ Bạch Tri Nguyệt đã từ bỏ rồi. Trong lòng thoáng chốc lại thấy thương xót Ninh Phong.

"Hoàng thượng và thần phụ khi ấy chỉ là thời niên thiếu ngây dại. Hiền vương đối xử với thần phụ rất tốt."

"Lòng nàng có tiếc nuối không?" Ta thực sự không hiểu. Theo lý, Ninh Phong không thể nào lại không ngăn được ban hôn, chỉ có thể là Bạch Tri Nguyệt không muốn bầu bạn bên vua. Ta luôn nghĩ, nếu hai người hai lòng cùng ưa lẽ ra nên mãi mãi bên nhau, thiên trường địa cửu.

Bạch Tri Nguyệt khẽ lắc đầu: "Thần phụ nghĩ kết cục như bây giờ là tốt nhất rồi."

Một người tâm đã buông bỏ, một người vẫn mãi canh cánh trong lòng, Ninh Phong thực ra cũng đáng thương.

Khi ta còn đang thất thần, Bạch Tri Nguyệt lại nói: "Trong lòng nương nương cũng có người khác."

Tim ta nhói một nhịp, không biết nên trả lời thế nào.

"Nương nương yên tâm, không phải thần phụ nghe từ người khác, chỉ là nhìn cử chỉ điệu bộ của nương nương trong bữa tiệc hôm đó mà đoán ra thôi."

"Rõ ràng thế sao?" Ta hỏi.

"Ánh mắt nương nương nhìn hoàng thượng, không giống nhìn người mình yêu. Hôm ấy thần phụ cũng thấy hơi nghi hoặc. Hôm nay vào cung, nghe những lời nương nương nói với thần phụ, thần phụ cũng đoán ra đôi phần."

Ta giả như đang uống trà để che đi cõi lòng hoảng loạn.

Bạch Tri Nguyệt thấy ta như vậy, phì cười nói: "Nương nương cứ yên tâm. Thần phụ không phải người hay nói luyên thuyên. Thần phụ chỉ nghĩ, như bây giờ chưa chắc đã không phải là kết cục tốt nhất."

Nghe lời ấy, ta bỗng thấy nghẹn ngào.

Bạch Tri Nguyệt lại nói tiếp: "Hoàng thượng chăm sóc người khác chu đáo, tỉ mỉ, tinh tế, chưa chắc đã không phải là chỗ dựa tốt."

Rõ ràng là ta định mở lời khuyên Bạch Tri Nguyệt, sao giờ lại thành ra nàng ấy khuyên ta?

Còn nữa, nàng ấy nói Ninh Phong chăm sóc người khác chu đáo? "Hắn chỉ có giỏi châm chọc ta." Ta khẽ than thở.

Bạch Tri Nguyệt không nghe rõ lời ra nói, chỉ thuận theo hơi gật đầu.

"Oe ..." Tiểu thế tử trong lòng nàng bỗng tỉnh giấc, có lẽ là lạ lẫm nên khóc rất lớn.

"Cũng không còn sớm nữa, thần phụ không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi nữa." Bạch Tri Nguyệt vừa dỗ tiểu thế tử vừa đứng dậy: "Hôm nay nếu thần phụ có lỡ nói lời nào không phải ý hoàng hậu nương nương, mong hoàng hậu nương nương bỏ qua."

"Sao thế?" Ta đứng lên tiễn nàng ấy, Bạch Tri Nguyệt không giống với bạch liên hoa [2], bạch nguyệt quang [3] trong thoại bản. Nàng ấy lương thiện hơn, cầm lên được cũng buông xuống được, phóng khoáng hơn ...

"Thần phụ cáo lui." Ý cười hiện rõ trên khuôn mặt nàng, khuôn mặt hơi nhợt nhạt nhờ vậy cũng có thêm ít sinh khí.

[2] Bạch liên hoa: Bạch liên hoa hay đôi khi còn được gọi là bạch liên bông, tiểu bạch liên là một cụm từ Hán dịch sang tiếng việt có nghĩa là Hoa sen trắng - là chỉ một loài hoa biểu tượng cho sự tinh khiết. Bạch liên hoa là từ lóng tiếng Trung, ở đây là nghĩa bóng ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội nhưng thực ra là vô số tội.

[3] Bạch nguyệt quang: theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như ánh trăng sáng chỉ có thể nhìn, không thể với tới. Về “bạch nguyệt quang” thì thường hay đi kèm với “chu sa chí” (nốt ruồi son), mọi người hứng thú thì tìm hiểu xem thêm, như thế này: Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: Một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực. Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.

Bạch Tri Nguyệt đi, một lúc lâu sau, Ninh Phong mới đến.

"Sao giờ ngươi mới tới, nàng ấy đi rồi!" Thật sự không hiểu nổi! Sao hắn lại không để tâm đến người trong lòng mình như vậy.

"Ai?" Ninh Phong hỏi, vẻ mặt nghi ngờ.

"Bạch Tri Nguyệt ấy!" Thật không biết cái người này có phải giả ngây giả ngốc hay không.

"Ừm, trẫm về phê duyệt tấu sớ đây." Nói xong, hắn cứ thế đi, không thèm ngoảnh đầu, để lại ta một mình đứng đó ngây người.

Chuyện thứ hai đó là "Ngọc Huy Kí" bán còn chạy hơn lần trước. Nghe Ninh Phong nói, lần này bạc thu được tăng gấp đôi.

Nghe nói còn có gánh hát cải biên thành vở kịch, nhưng còn chưa diễn đã bị Ninh Phong hạ lệnh cấm. Hắn không muốn người đời truyền xướng chuyện tình của mình.

Ta không hiểu lắm, nếu đã bảo ta viết sao lại không để cho người ta diễn?

Nhưng điều kinh ngạc nhất là Ninh Phong đưa tất cả số tiền thu được cho ta, rõ ràng lần cuối cùng đây còn trả giá với ta hai tám cơ mà.

"Sao bỗng nhiên hào phóng thế?" Khi Ninh Phong nói với ta, ta vừa mừng vừa sợ.

"Trẫm trước nay vẫn luôn hào phóng." Ninh Phong không vừa ý với câu hỏi của ta: "Nhưng, tạm thời trẫm sẽ giữ."

Ta biết ngay mà Ninh Phong đời nào lại tốt thế! "Đương kim thiên tử lại lừa cả thê tử của mình, thật nực cười!"

Ninh Phong giả vờ vô tội: "Trẫm và hoàng hậu, tuy hai mà một. Hơn nữa, trẫm sợ nàng nhất thời kích động không kiềm chế được."

"Ngươi bịp trẻ con sao?" Ta tức giận nói.

"Trẫm không có ý đó. Trẫm chỉ là sợ có người nhẹ dạ cả tin đem tiền đi cứu tế kẻ cướp."

"Biến biến biến!" Ta chán không thèm để ý cái người vô sỉ này nữa, bèn đẩy Ninh Phong ra ngoài.

"Trẫm còn chưa nói xong." Ninh Phong thoát được lại đến ghế ngồi: "Hôm qua trẫm và mẫu hậu đến chùa cầu phúc, thay nàng xin Quan Âm Tống Tử khai quang."

"Nói xong chưa? Nói xong thì biến." Bây giờ Quan Âm Tống Tử có hạ phàm cũng không thể dập tắt được lửa giận trong lòng ta. Ta kéo tay áo Ninh Phong định đẩy hắn ra ngoài.

"Nàng thật là sao nói lật mặt liền lật mặt, đùa cũng không đùa nổi?" Ninh Phong giật lại tay áo, hình như định lấy thứ gì từ trong đó.

Không ngờ ta lại đứng không vững, ngã thẳng vào lòng hắn, tim đập loạn cả lên.

"Bây giờ lại bắt đầu ôm ấp nhớ nhung à?" Ta ngẩng đầu, Ninh Phong mặt đầy ám muội nhìn ta, tay giơ ngân phiếu lên cao.

Ta giằng ra đứng thẳng lên, lấy ngân phiếu từ tay hắn: "Ai có tâm tư đùa giỡn với ngươi!" Ta ngượng chín mặt.

"Quý Đào Chi..." Ninh Phong cười xấu xa: "Hay là bọn mình buông bỏ người trong lòng, cứ thế bên nhau."

"Ninh Phong, ngươi bị bệnh à?" Ta suýt ném ngân phiếu trúng mặt hắn, tiểu tử này lại định để ta thay hắn chữa vết thương lòng!

Ninh Phong thản nhiên nhìn ta, giọng điệu bất đắc dĩ: "Trẫm chỉ đùa thôi ..." Nói xong, hắn đứng dậy nhặt ngân phiếu lên để lại vào tay ta.

Ta càng ngại, đảo mắt qua chỗ khác: "Toàn đùa cợt lung tung, đáng đánh lắm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.