Ninh Chiết Chi

Chương 3: CHƯƠNG 4




Bị nhốt trong cung hai tháng, lần này được xuất cung ta thấy vô cùng thoải mái.

"Bên ngoài thích thật, nằm bẹp dí trong cung lâu như vậy, đến cả hoa ở ngự hoa viên trông như thế nào ta cũng không nhớ nổi nữa." Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh không bị bức tường cao chắn, không khỏi cảm thán.

"Thế à? Sen mùa hạ hôm nay trông như thế nào?" Ninh Phong cúi đầu châm chọc.

"Ta chỉ nhấn mạnh hơn một tí thôi mà, ngươi cần gì phải đến mức đấy?" Tay trái của ta bị Ninh Phong nắm chặt không buông, lắc thế nào cũng không rút ra được. Ninh Phong phớt lờ, lại càng kéo ta lại gần hắn.

"Có thôi đi không, người ta nhìn hai người chúng ta đấy. Đường đường là nam tử hán lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì nữa. Ngươi không sợ người khác đàm tiếu ngươi đoạn tay áo [1] à?" Ta cảm thấy người qua đường cứ nhìn bọn ta, không thể nào tự nhiên được.

[1] Cắt tay áo: buê đuê cổ phong, đồng tính, dựa theo câu chuyện của Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Link đọc thêm: https://bom.to/N3GGiR

"Được, ta đưa ngươi về nhé."

Ta thở dài thườn thượt: "Ôi thôi, ta cũng không phải là nam nhân thật, ta không sợ."

Thế là trên đường đến phủ Hiền vương, ta cứ đi được hai ba bước lại bị hắn kéo lại, ta đoán là hắn cố ý để trả thù đây mà. Trong lúc ấy có đi ngang qua một tiệm sách, ta nghe thấy hai cô nương đang nói về cuốn sách mình viết.

" "Ngọc Huy Kí" sao vẫn chưa ra tập mới vậy, ta chờ hơn 5 tháng rồi, không biết trước khi cập kê có thể được đọc tiếp không?"

"Đúng thế, mấy ngày nay ta vẫn đang phải đọc lại."

"Hi vọng Tạ Huy và Tiêu Ngọc tương tư nhau như thế có thể kết bái phu thê."

"Thật đấy, hai người họ thật sự rất xứng đôi!"

...

Trong "Ngọc Huy Kí", Tạ Huy chính là Ninh Phong, mà Tiêu Ngọc chính là Bạch Tri Nguyệt.

Ta cố gắng liếc nhìn Ninh Phong sợ hắn nghe thấy sẽ buồn. Ninh Phong cúi mặt xuống đất, dáng vẻ thẫn thờ.

"Cả kinh thành đều biết hết." Hắn tự giễu.

Kết cục của Tạ Huy và Tiêu Ngọc vẫn chưa rõ, nhưng hắn và nàng ấy thì đã đi đến kết thúc.

"Thực ra, những chuyện sau này cũng không nói trước được." Ta cố an ủi hắn: "Không chừng sau này, Hiền vương sớm ra đi trước hai người một bước. Khi ấy, ngươi có thể đón nàng đến cạnh hoàng cung rồi, đúng không?”

Hắn cúi mặt, cười bất đắc dĩ: "Quý Đào Chi, nàng an ủi người khác kém hơn trong thoại bản nàng viết nhiều. Hứa với ta, không nói như vậy thêm lần nào nữa."

Ta trừng mắt với hắn, không thèm để ý hắn nữa. Ta có lòng tốt, hắn còn nói ta như vậy.

Hiền vương là vương gia khác họ đầu tiên trong triều. Vài năm trước, ngài lập công giữ vững giang sơn bờ cõi được phong thành Vương. Ta từng nghe huynh trưởng nói, Hiền vương một lòng trung thành, toàn tâm canh giữ biên cương rất ít khi về kinh.

Lần trước khi ta ngã ở đại điện, Bạch Tri Nguyệt dù được Ninh Phong che chở, nhưng vẫn bị kinh sợ. Hiền vương mặc dù lo lắng, nhưng chỉ có thể viết thư hồi phủ. May mà Ninh Phong sớm đã chuẩn bị lý do để Hiền vương có thể hồi kinh, giúp ngài ấy có thể ở bên Bạch Tri Nguyệt khi nàng lâm bồn.

"Không đi vào sao?" Ninh Phong đang đứng ở ngoài tường, dường như không có ý định đi vào.

"Dẫn theo nàng, sao ta vào được?" Ninh Phong dựa vào tường ngoài phủ Hiền vương.

"Ngươi cứ đi vào đi, ta ở bên ngoài đợi ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi lung tung đâu."

"Quý Đào Chi, ta có ý kiến là trước khi nói dối thì nàng nên soi gương luyện tập đi đã." Nói xong, hắn giơ tay cốc vào trán ta.

Ta xoa xoa trán hỏi hắn: "Thế ngươi có an tâm không?"

"Nàng ấy có Hiền vương, không tới lượt ta lo." Hắn khép mắt, ánh nắng xuyên qua vòm cây tạo thành những vết sáng trên mặt hắn, có phần giống như lệ quang (nước mắt bằng ánh nắng).

Đến khi chạng vạng, bọn ta mới phong thanh nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Ninh Phong thở phào nhẹ nhõm: "Hồi cung thôi." Lời còn chưa dứt, hắn đã nắm tay ta kéo đi.

"Ấy, ta còn muốn đi một nơi nữa!"

"Không còn sớm nữa, hồi cung thôi." Sắc mặt Ninh Phong hơi tệ.

Người trong lòng mình sinh con, nhưng lại không phải là con của mình, chuyện ấy thực sự dù là ai cũng thấy buồn. Thôi, ta đành thông cảm với hắn chút vậy.

Đi được nửa đường, hắn thình lình nói với ta: "Nàng viết hết "Ngọc Huy Kí" đi."

"Sao thế?" Ta thực sự không ngờ sau khi Ninh Phong chịu đả kích tình cảm lại bảo ta tiếp tục viết "Ngọc Huy Kí". "Viết thì viết được, nhưng ngươi phải đưa một nửa tiền lần trước cho ta."

"Hai tháng trước mất mùa, tiền đó mang cứu trợ rồi."

Mang tiền ta khổ công kiếm đi cứu trợ, ta bỏ sức, hắn lập công, thật không hổ là Ninh Phong: "Thế lần này chia 5:5!"

"Ta 7 nàng 3."

Sao cái người này vừa trước đó mới đau khổ vì tình, bây giờ lại có thể cò kè mặc cả với ta như vậy?

Khi ta đang định mở miệng, thì nhìn thấy Trạm Hạng Thù ở phía trước.

Hôm nay huynh ấy không đeo mặt nạ, vết bớt trên lông mày đã dùng phấn che đi. Giống như mọi khi, huynh ấy mặc một bộ y phục màu đen, càng làm nổi bật thân thể cường tráng.

Mũi ta cay cay, tựa như sắp bật khóc.

Huynh ấy lướt qua Ninh Phong, ánh mắt luôn dõi về phía trước, không hề có một giây nào dừng lại nơi ta. Mà ánh mắt của ta cố gắng thế nào cũng không thể nhịn được mà nhìn theo huynh ấy, cho đến khi Ninh Phong kéo ta trở lại.

"Sao hắn lại ở đây?"

"Sao vậy?" Ta cố gắng ngăn nước mắt rơi, giả vờ như không hề có gì: "Hơ..." Ninh Phong lại cốc vào trán ta.

"Nàng nghĩ ta mù sao? Nhìn nàng muốn khóc nhưng không dám khóc cứ đau đáu nhìn hắn, hắn có thể là ai chứ?" Ninh Phong nhìn ta thấy ta đã hoàn hồn trở lại mới thôi.

Ta lại trừng mắt với hắn: "Không phải muốn hồi cung sao?" Nói xong, ta kéo hắn đi.

Không ngờ Ninh Phong dùng sức kéo ta lại, ta bất ngờ không kịp giữ thăng bằng đụng vào người hắn, ngước mắt chăm chú nhìn hắn.

"Tốt nhất là hắn đừng có suy tính gì, nếu không ta cũng không thể lưu tình."

Ta chưa từng nhìn thấy một Ninh Phong nghiêm túc như thế, trong lòng cả kinh, vẫn cố gắng bênh vực: "Hạng Thù huynh ấy sẽ không như vậy đâu."

"Thật sự lo là nàng cứ nghĩ mình hiểu hắn." Cổ tay ta lại bị nắm chặt hơn.

Ta đẩy hắn ra, nghe lời hắn nói mà trong lòng cũng hơi mơ hồ, nhưng vẫn cố nói: "Hiểu về huynh ấy ít ra còn nhiều hơn hiểu về ngươi nhiều."

Trên đường ta càng nghĩ càng tức, Ninh Phong vì cớ gì mà dám nói Trạm Hạng Thù như vậy? Rõ ràng ta có nói xấu gì Bạch Tri Nguyệt bao giờ đâu, ngay cả trước mặt biểu cô ta cũng cố gắng nói tốt cho nàng.

Hồi cung, ta vội vàng thay y phục rồi rời ngự thư phòng, mặc kệ Ninh Phong. Vừa về đến tẩm điện, ta nằm ngay lên giường. Hôm nay xuất cung không phải là đi thì cũng là đứng, chân ta đã mỏi rã rời.

“Thanh Lăng, bóp chân giúp bổn cung."

Chỉ thấy Thanh Lăng ngập ngừng muốn nói lại thôi, gò má ửng hồng rồi lan đến tận mang tai.

"Thanh Lăng, sao vậy?"

"Nương nương, thứ cho nô tỳ nhiều lời. Nương nương hôm nay gắn bó như keo như sơn với điện hạ mặc dù là chuyện tốt, nhưng khi mang thai chuyện sinh hoạt này chỉ lo là sẽ tổn hại long thai." Thanh Lăng nói xong cúi đầu xuống.

Ta nghe mà mơ màng như ở giữa mây mù, một hồi sau mới bừng tỉnh.

"Bổn cung không có ..." Ta nghĩ lại. Lúc về, ta mặc bừa xiêm y vào, bới bới cái tóc là đi, hơn nữa ta và Ninh Phong xuất cung ít nhất cũng phải hai ba canh giờ, thực sự khiến người khác dễ hiểu lầm. "Thanh Lăng, không phải như ngươi nghĩ đâu, bổn cung và hoàng thượng chỉ là ... Bổn cung chỉ là nghỉ ngơi ở ngự thư phòng thôi. Hoàng thượng vẫn luôn ngồi phê duyệt tấu chương."

Nhưng Thanh Lăng cứ cúi gằm mặt xoa bóp chân cho ta, rõ ràng không hề tin lời ta nói.

Làm người ta đau đầu hơn ấy là ban đêm biểu cô hùng hùng hổ hổ đến đây. Vừa đến đã sai thái y bắt mạch cho ta, sau khi nghe thấy câu "long thai vẫn bình thường" biểu cô mới dám thở phào nhẹ nhõm. Ta đang dụi mắt thì lại bị bà kéo tay.

"Đều do ai gia, mấy ngày nay cứ luôn muốn giúp con và hoàng thượng bồi dưỡng tình cảm, lại quên mất nó đang trong lúc sung sức, huyết khí phương cương [2]." Biểu cô vỗ vỗ tay ta, hết nước hết cái khuyên ta: "Còn con nữa, ai gia biết con tính cách nhu thuận, nhưng cũng đừng chỉ một mực nghe theo hoàng đế. Con cũng phải nhớ chăm sóc cho bản thân mình nghe chửa. Nếu như chịu oan ức gì thì cứ nói với ai gia."

[2] Huyết khí phương cương: là cái gì thì ai cũng hiểu đấy, chú thích cho vui thôi, nghĩa là tinh lực tràn đầy, trong trường hợp khác còn có ý nghĩa là tuổi trẻ tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Ta đang ngủ say thì bị lay dậy, vốn đang mơ mơ màng màng, nhưng khi thấy có cơ hội để dạy dỗ Ninh Phong, ta tỉnh táo ngay.

"Nhi thần không sao, điện hạ ngài ấy ... cũng là không cầm nổi lòng thôi, biểu cô người đừng trách ngài ấy." Giả vờ vô tội - lần đầu tiên ta sử dụng chiêu này, không ngờ thế mà như đã quen nghề từ lâu, rất thuận lợi. Sau đó, ta nghe nói biểu cô đã đến ngự thư phòng, trong lòng cũng bớt bực hơn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.