Ninh Chiết Chi

Chương 2: CHƯƠNG 3




Mỗi tháng Ninh Phong đều đến tẩm điện ta ở vài ngày. Thứ nhất là vì biểu cô lúc nào cũng để ý, thứ hai là đến chỗ ta hắn vẫn có thể có thời gian phê duyệt tấu chương, đỡ phải đối mặt với những phi tần hậu cung kia.

Sau khi hắn rời đi, ta lại phải hứng chịu ánh mắt thèm muốn hoặc ghen ghét của những phi tần ấy, oan cho ta quá.

Có thai ta đâm ra thèm ngủ, không bao lâu Chu Công liền cho ta gặp Trạm Hạng Thù.

Thực ra ta hiếm khi nằm mơ mà hễ nằm mơ là lại mơ thấy Trạm Hạng Thù.

Ta mơ thấy huynh ấy đưa ta lên núi. Nhìn thấy sói con ở trong hang ta muốn ôm nó ra, không ngờ sói mẹ quay về. May mà Trạm Hạng Thù kịp thời khống chế sói mẹ, cánh tay in hằn đầy dấu răng, máu tuôn ra nhìn mà phát hoảng.

Ta muốn hỏi huynh ấy, nếu đã không thích ta, tại sao khi ấy lại tốt với ta như vậy?

Mở mắt ra, trời còn chưa sáng. Sau đó, trong ánh đèn leo lét ta nhìn thấy Ninh Phong đang nằm ngay bên cạnh.

Đối mặt với tên lưu manh này ta cứ như bình thường cứ thế mà ra tay, thế là ta ra sức nhéo mặt Ninh Phong.

Ninh Phong bụm mặt tỉnh: "Quý Đào Chi, nàng làm gì thế!"

"Câu này không phải là ta nên hỏi ngươi sao? Đêm qua còn giả bộ ân cần dịu dàng nói không lên giường đâu, bây giờ sao lại nằm ngay chỗ ta thế này!"

Ninh Phong quay người: "Đêm qua là nàng cứ nắm tay trẫm không cho trẫm đi. Trẫm sợ cố kéo tay nàng ra lại lỡ đụng đến thái tử trong bụng nên mới ..."

"Ngươi không đến gần thì sao ta tóm được tay ngươi chứ!" Nghĩ lại những lời đêm qua ta nói trong mộng, Ninh Phong lưu manh này nhất định là chạy đến nghe trộm! Trước đó hắn cũng làm như vậy nên mới biết được người ta thương là Trạm Hạng Thù.

"Lười nói lý với nàng." Ninh Phong ngáp một cái, nằm xuống chỗ đệm đã trải sẵn trên đất tiếp tục ngủ: "Nhớ đánh thức trẫm sớm chút tránh người khác phát hiện."

"Không thích gọi người mặt dày mày dạn như ngươi dậy!" Ta cầm cái gối ném vào lưng Ninh Phong, Ninh Phong quay người giơ tay đỡ, ôm nó vào lòng nhắm mắt nói: "Rồi, trẫm ngàn lần vạn lần không nên trèo lên giường hoàng hậu nương nương. Trẫm tội không thể miễn, thật đáng muôn chết, xin hoàng hậu nương nương tha mạng. Trẫm chỉ muốn ngủ ngon trước khi lên triều."

Đến khi sắp phải lên triều, ta mới thấy rõ hai quầng thâm mắt của Ninh Phong, lại nhìn đống tấu chương tối qua trên bàn đã không thấy đâu nữa mới ý thức được hắn mới ngủ chưa được bao lâu.

Lòng ta vừa mới hơi thấy xót xa thì đã bị Ninh Phong làm bay biến.

Khi ta lấy lại tinh thần, má trái đang bị Ninh Phong nhéo, ngẩng đầu lại bắt gặp nụ cười ngọt ngào của hắn: "A Đào đêm qua ngủ không ngon, ngủ thêm một lúc nữa đi."

Ta nuốt xuống cục tức, giả vờ cảm động: "Thần thiếp cảm ơn hoàng thượng quan tâm."

Cung nhân chung quanh nhìn thấy ta và Ninh Phong "tình nồng ý đậm" đều hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống.

"Ngươi đợi đấy!" Ta dùng khẩu hình nói với hắn.

Ninh Phong lộ vẻ đắc ý: "Được", hắn cũng dùng khẩu hình đáp lại ta.

Ta trốn vào trong chăn, vừa đau lòng xoa mặt vừa tức.

Hôm nay, sau khi uống hết thuốc an thai, kẹo hạnh nhân bình thường ta hay ăn lại không thấy đâu mà đổi sang một ít quả thanh mai.

Thanh Lăng thấy ta đang nghi hoặc: "Đây là thanh mai mới tiến cống. Vài năm trước trong cung không có phi tần nào có thai, hơn nữa hoàng thượng và thái hậu đều không thích ăn chua, nên đã miễn cống nạp thanh mai."

"Nghe nói lần này nương nương có thai, mấy ngày nay hoàng thượng sớm đã cho người cho lại tiếp tục dâng thanh mai. Hoàng thượng thật sự vì nương nương mà rất dụng tâm."

Ta bỏ thanh mai vào miệng, chua chua, thật sự rất đã.

"Thanh Lăng, ngươi sau này tìm phu quân nhớ để ta xem cho."

Nói đến phu quân, Thanh Lăng lộ vẻ ngượng ngùng: "Nương nương sao lại nói đến cái này?"

"Tâm tư của ngươi đơn thuần, sợ ngươi gặp phải người không tốt." Ta nói xong, lại ăn thêm một quả thanh mai nữa. Đến Ninh Phong còn nghĩ là tốt, có thể biết được mắt nhìn đàn ông của Thanh Lăng không tốt chút nào.

"Đa tạ nương nương quan tâm." Thanh Lăng tuy không rõ lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

"Hoàng thượng còn nói, nếu nương nương thích thì bảo trù phòng thành ô mai cho người dùng dần."

Lời vừa nói xong, Ninh Phong đã đến.

Thanh Lăng cười lui ra ngoài.

"Sao thế, không phải phê duyệt tấu chương nữa à?"

"Thế nào?" Ninh Phong như không nghe thấy lại ta nói, ngồi ở bên cạnh hỏi ta, trong ánh mắt còn có sự ... kỳ vọng?

"Cái gì thế nào?" Hắn cứ nhìn, ta vội đánh mắt sang nơi khác.

"Thanh mai, hợp khẩu vị nàng không?"

Ta đút một quả vào miệng hắn: "Ngươi ăn rồi khác biết không phải sao?"

Khuôn mặt Ninh Phong rúm ró, lập tức nhả quả thanh mai ra: "Cũng không phải là trẫm có mang."

Nhìn dáng vẻ hài hước này của Ninh Phong ta thấy khó hiểu: "Ngươi thực sự muốn làm gì? Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo [1]."

[1] Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm, ý chỉ người đột nhiên tốt không biết có ý đồ gì hay không.

"Trẫm nghe nói chua nam cay nữ, cho nên ..."

"Thật sao?" Ta chăm chú suy nghĩ sau khi có thai ta rất thích ăn đồ chua. Xem ra Bồ Tát đã nghe thấy tiếng lòng của ta!

"Cho nên?" Tay Ninh Phong sờ lên bụng ta.

Ta đẩy tay hắn ra, gật gật đầu.

"Cho nên, ít chọc đến ta." Ta nói xong, ra sức véo hắn một cái.

"Sao lại đánh người nữa rồi!"

"Là ngươi bắt nạt ta trước!"

"Rõ ràng là nàng quấy rầy giấc ngủ của ta."

"Ăn đậu hũ của ta còn ra vẻ, đáng đời!"

Ninh Phong đứng dậy, có vẻ mất kiên nhẫn: "Được, là trẫm sai, trẫm nhận thua. Trẫm đi phê duyệt tấu chương, không làm phiền hoàng hậu dưỡng thai." Hắn vừa nói vừa lui ra cửa.

Mới đi được một nửa, hắn lại quay lại: "Trẫm biết nàng mang thai thèm ăn, nhưng ..."

"Không được ăn lung tung những thứ không rõ nguồn gốc, đặc biệt là đồ các hậu phi đưa. Nếu như thật sự muốn ăn thì gọi người ở trù phòng đến học làm. Nhưng, ngay cả đồ trù phòng làm cũng phải để thái ý kiểm tra rồi hẵng ăn." Những lời này ngày ngày hết Ninh Phong lại đến thái hậu thay phiên nhau nói với ta, ta đã sớm học thuộc lòng rồi.

"Có thể đi chưa? Hoàng thượng." Ta cười giả lả.

Ninh Phong nghẹn lời, quay người bỏ đi.

Mặc dù trước đây ta rất phiền muộn về những phi tần hậu cung kia, nhưng đến nay đến cả người bồi ta trò chuyện cũng không có. Cách hai ba hôm biểu cô lại tra ra có người muốn làm lại đứa con trong bụng ta, Ninh Phong đuổi hết những phi tần có ý đồ xấu ấy đi.

Trước đây biểu cô thấy ta xuất cung cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng đến giờ thì khác, sắp đặt một đống người quanh ta, ngày ngày quan sát, đừng nói là xuất cung ngay cả đến ngự hoa viên đi dạo cũng không có hứng.

Ta thực sự rầu đến phát điên, vừa hay hôm nay Bạch Tri Nguyệt lâm bồn. Sau khi nghe tin ta vội vã chạy tới ngự thư phòng.

"Hoàng hậu sao lại tới đây?" Ninh Phong đang vùi đầu phê duyệt tấu sớ, thấy ta không đáp, hắn ngẩng đầu nói với đám cung nhân: "Tất cả lui ra ngoài."

Đợi đám cung nhân lui ra rồi, hắn lại nói: "Nói đi, vô sự bất đăng tam bảo điện [2], không lẽ nào là người trong lòng nàng bị bắt rồi?"

[2] Vô sự bất đăng tam bảo điện: Ý chỉ không có việc gì thì không đến cửa.

"Phỉ phỉ phỉ! Không phải thế." Ta đi đến bên cạnh hắn: "Bạch Tri Nguyệt sắp sinh rồi, ngươi còn không xuất cung đến thăm."

Ninh Phong đánh rơi cây bút trên tay: "Được, đa tạ!" Hắn đứng dậy vỗ vỗ vai ta.

"Ta cũng muốn đi." Ta kéo tay hắn, sợ hắn bỏ ta lại.

"Không được." Ninh Phong nắm vai ta kéo ta qua một bên: "Dẫn theo nàng sẽ không tiện, huống chi nàng bây giờ còn đang mang thai." Hắn hất hàm về phía cửa bảo ta quay về.

"Ta nhất định phải đi, ở trong cung sầu đến sinh bệnh rồi. Hơn nữa, đến nay mới có ba tháng, thai nhi cũng yên ổn mà?" Ta kéo ống tay áo hắn, cương quyết không về.

"Nếu như để mẫu hậu biết, trẫm phải làm sao?"

"Ngươi có tin bây giờ ta liền nói cho bà ấy biết không?"

Ninh Phong nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nghe theo ta, cực kì không tình nguyện thốt ra một chữ: "Được."

Để cho thuận tiện, ta hóa trang giả làm nam nhân, cùng Ninh Phong lén lút xuất cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.